Hạt Ngọc Quý Trong Tay Lão Đại Hắc Bang
Chương 20: Đều là kẻ điên
Lý Thiên Ân
05/05/2024
Trương Tú Vi sau khi tiến hành truyền tống, ý thức của nàng rơi vào một khoảng không gian trắng. Mà nơi này, hệ thống thường gọi là tâm hồn của con người.
Nàng nhìn một vòng xung quanh cảm thán: “Thân thể lần này ngươi tìm cho ta đơn thuần đến như nào thế hệ thống?”
[…]
Hệ thống không nói một lời nào, cũng chẳng nói gì về kịch bản hay hướng đi tiếp theo của thế giới này. Tưởng chừng như đây là một thế giới được tạo dựng không có mục đích.
Thấy hệ thống không muốn nói với mình lời nào Trương Tú Vi cũng lười hỏi thêm, nàng chạm tay vào một bức tường mỏng mở ra một cách cửa dẫn đến hiện thực.
[…]
Một lần nữa tỉnh dậy Trương Tú Vi cảm thấy cơ thể đầy đau nhức, thậm chí trên đầu còn cảm nhận được một thứ gì đó ươn ướt chảy xuống.
Trương Tú Vi đưa tay chạm thử, nàng nhìn vết máu loang lổ trên tay gương mặt không khỏi lộ ra nét khó coi: “Hệ thống! Mau giải thích.”
Một màn hình xanh xuất hiện trước mắt nàng.
[Kí chủ bớt giận, tình hình là thế này, thân xác này của kí chủ là con gái ruột của Trương Gia. Gia tộc này nổi tiếng ác độc, buôn bán vũ khí chất cấm và đặc biệt là con cái trong Trương Gia bắt buộc ai cũng phải độc ác, tàn nhẫn. Bất quá chủ nhân của thân thể này vào năm ba tuổi vốn dĩ là một đứa trẻ thiên tài, thông minh nhưng lại bị tai nạn dẫn đến trở thành một đứa ngốc. Nguyên thân mất giá trị liền bị Trương Gia ghẻ lạnh, nhốt dưới tầng hầm này… Cách đây vài giờ anh chị của nguyên thân có ghé đến hành hạ cô ấy một trận dẫn đến chủ nhân của thân xác này bị hành hạ đến chết.]
Nghe từng lời của hệ thống kể, gân xanh trên mặt nàng càng nổi lên thấy rõ. Bàn tay nắm chặt lấy ga giường nhuốm đầy máu.
Trương Tú Vi nghiến răng nói: “Lấy trong không gian một viên thuốc hồi phục đưa ta.”
Rất nhanh một viên thuốc màu xanh xuất hiện trên tay Trương Tú Vi, nàng một hơi liền uống hết. Các vết thương ngoài da nhanh chóng lành lại với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Rời khỏi chiếc giường cũ kĩ, Trương Tú Vi đi đến chiếc gương hư hỏng đã trở nên dơ dáy. Dù gương có dơ nhưng lại không thể che đi được nhan sắc tuyệt mỹ của nguyên thân, kỳ thật chủ nhân của thân thể này lại có gương mặt cùng nàng y đúc.
“Hệ thống, rốt cuộc ta chính là nhập vào chứ không đoạt xá thân thể này đúng chứ?”
[Vâng.]
Nói đến đây Trương Tú Vi thở dài, trước kia nàng từng là một trạch nữ. Nói cách khác chính là một con nghiện đọc truyện chính hiệu, nàng không thích việc đoạt xá bất cứ ai hay ai đoạt xá mất thân thể của mình.
Trương Tú Vi vuốt nhẹ gương mặt của mình rồi lại mỉm cười: “Không phải đoạt xá là tốt… yên nghỉ nhé! Tôi sẽ trả thù cho em.”
Trương Tú Vi nhìn sơ một lần xung quanh căn phòng, bốn bức tường chỉ duy nhất một cách cửa ra vào, giường thì bẩn thỉu cũ kỹ, đến cả nhà vệ sinh còn bốc mùi kinh khủng khiến nàng không muốn ở nơi này thêm một giây phút nào.
“Không ngờ đến cả con ruột bọn họ còn đối xử như thế…”
{Cạch}
Cánh cửa duy nhất cũng được mở ra, năm người lần lượt đi vào bên trong lần lượt là hai người anh trai, một chị gái và ba mẹ của nguyên thân.
Tùy cơ ứng biến, Trương Tú Vi vừa nhìn vào mắt của cha nàng liền sợ hãi cúi đầu co lại một góc ngay giường.
Trương Mã Phu nhìn chiếc giường đã lấm lem vết máu nhíu mày nhìn lại đứa con gái lớn của mình, chỉ một cái nhìn đã khiến Trương Vũ Nhi sợ đến cúi đầu.
Mặc dù đứa con này không có giá trị đối với lão nhưng nó cũng là máu mủ của lão, Trương Mã Phu không cản bọn chúng đánh nhau nhưng tuyệt đối không được ra tay tàn ác.
Trái với cha của nguyên thân, Tần Nguyệt Nga mẹ ruột của nguyên thân lại khác. Trong mắt bà ta, không có đứa con nào quan trọng, chỉ cần chồng bà muốn tuyệt nhiên bà ta sẽ đáp ứng dù cho có phải giết con mình.
Hệ thống ở đâu đó than thở: [Gia đình này điên thật.]
Mà mọi biến hóa trước mắt đều được Trương Tú Vi thu vào tầm mắt, nàng hoảng sợ ngồi co ro lại một góc, ánh mắt sợ hãi cùng căm hận nhìn chăm chăm đến chị cả Trương Vũ Nhi.
Là một bậc phụ huynh Trương Mã Phu không muốn dùng bạo lực bắt ép, lão đi đến gần đứa con gái út của mình nhẹ giọng: “Ngẩng đầu lên.”
Như bỏ lời nói của lão ra ngoài tai Trương Tú Vi vẫn không hành động gì, chỉ úp mặt vào gối run rẩy. Mà hành động ngày khiến cho hai anh em sinh đôi nhà Trương Gia phát cọc.
“Mày nghe cha nói gì không con khốn!”
Người lên tiếng lần này là Trương Vĩnh Thành anh ba của nàng.
Trái lại với sự cáu gắt của Trương Vĩnh Thành thì người anh hai của nguyên thân lại nhẹ nhàng khuyên can: “Được rồi, đừng làm bé gái sợ.”
Giọng nói tưởng chừng như rất dịu dàng nhưng thực chất cái gia đình không ai bình thường này kẻ nguy hiểm nhất chính là người anh hai Trương Gia Kỳ của nàng.
Tội nghiệp cho em… nếu có kiếp sau hãy đầu thai ở một gia đình tốt hơn nhé.
Nơi này chỉ toàn kẻ điên.
Nàng nhìn một vòng xung quanh cảm thán: “Thân thể lần này ngươi tìm cho ta đơn thuần đến như nào thế hệ thống?”
[…]
Hệ thống không nói một lời nào, cũng chẳng nói gì về kịch bản hay hướng đi tiếp theo của thế giới này. Tưởng chừng như đây là một thế giới được tạo dựng không có mục đích.
Thấy hệ thống không muốn nói với mình lời nào Trương Tú Vi cũng lười hỏi thêm, nàng chạm tay vào một bức tường mỏng mở ra một cách cửa dẫn đến hiện thực.
[…]
Một lần nữa tỉnh dậy Trương Tú Vi cảm thấy cơ thể đầy đau nhức, thậm chí trên đầu còn cảm nhận được một thứ gì đó ươn ướt chảy xuống.
Trương Tú Vi đưa tay chạm thử, nàng nhìn vết máu loang lổ trên tay gương mặt không khỏi lộ ra nét khó coi: “Hệ thống! Mau giải thích.”
Một màn hình xanh xuất hiện trước mắt nàng.
[Kí chủ bớt giận, tình hình là thế này, thân xác này của kí chủ là con gái ruột của Trương Gia. Gia tộc này nổi tiếng ác độc, buôn bán vũ khí chất cấm và đặc biệt là con cái trong Trương Gia bắt buộc ai cũng phải độc ác, tàn nhẫn. Bất quá chủ nhân của thân thể này vào năm ba tuổi vốn dĩ là một đứa trẻ thiên tài, thông minh nhưng lại bị tai nạn dẫn đến trở thành một đứa ngốc. Nguyên thân mất giá trị liền bị Trương Gia ghẻ lạnh, nhốt dưới tầng hầm này… Cách đây vài giờ anh chị của nguyên thân có ghé đến hành hạ cô ấy một trận dẫn đến chủ nhân của thân xác này bị hành hạ đến chết.]
Nghe từng lời của hệ thống kể, gân xanh trên mặt nàng càng nổi lên thấy rõ. Bàn tay nắm chặt lấy ga giường nhuốm đầy máu.
Trương Tú Vi nghiến răng nói: “Lấy trong không gian một viên thuốc hồi phục đưa ta.”
Rất nhanh một viên thuốc màu xanh xuất hiện trên tay Trương Tú Vi, nàng một hơi liền uống hết. Các vết thương ngoài da nhanh chóng lành lại với tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Rời khỏi chiếc giường cũ kĩ, Trương Tú Vi đi đến chiếc gương hư hỏng đã trở nên dơ dáy. Dù gương có dơ nhưng lại không thể che đi được nhan sắc tuyệt mỹ của nguyên thân, kỳ thật chủ nhân của thân thể này lại có gương mặt cùng nàng y đúc.
“Hệ thống, rốt cuộc ta chính là nhập vào chứ không đoạt xá thân thể này đúng chứ?”
[Vâng.]
Nói đến đây Trương Tú Vi thở dài, trước kia nàng từng là một trạch nữ. Nói cách khác chính là một con nghiện đọc truyện chính hiệu, nàng không thích việc đoạt xá bất cứ ai hay ai đoạt xá mất thân thể của mình.
Trương Tú Vi vuốt nhẹ gương mặt của mình rồi lại mỉm cười: “Không phải đoạt xá là tốt… yên nghỉ nhé! Tôi sẽ trả thù cho em.”
Trương Tú Vi nhìn sơ một lần xung quanh căn phòng, bốn bức tường chỉ duy nhất một cách cửa ra vào, giường thì bẩn thỉu cũ kỹ, đến cả nhà vệ sinh còn bốc mùi kinh khủng khiến nàng không muốn ở nơi này thêm một giây phút nào.
“Không ngờ đến cả con ruột bọn họ còn đối xử như thế…”
{Cạch}
Cánh cửa duy nhất cũng được mở ra, năm người lần lượt đi vào bên trong lần lượt là hai người anh trai, một chị gái và ba mẹ của nguyên thân.
Tùy cơ ứng biến, Trương Tú Vi vừa nhìn vào mắt của cha nàng liền sợ hãi cúi đầu co lại một góc ngay giường.
Trương Mã Phu nhìn chiếc giường đã lấm lem vết máu nhíu mày nhìn lại đứa con gái lớn của mình, chỉ một cái nhìn đã khiến Trương Vũ Nhi sợ đến cúi đầu.
Mặc dù đứa con này không có giá trị đối với lão nhưng nó cũng là máu mủ của lão, Trương Mã Phu không cản bọn chúng đánh nhau nhưng tuyệt đối không được ra tay tàn ác.
Trái với cha của nguyên thân, Tần Nguyệt Nga mẹ ruột của nguyên thân lại khác. Trong mắt bà ta, không có đứa con nào quan trọng, chỉ cần chồng bà muốn tuyệt nhiên bà ta sẽ đáp ứng dù cho có phải giết con mình.
Hệ thống ở đâu đó than thở: [Gia đình này điên thật.]
Mà mọi biến hóa trước mắt đều được Trương Tú Vi thu vào tầm mắt, nàng hoảng sợ ngồi co ro lại một góc, ánh mắt sợ hãi cùng căm hận nhìn chăm chăm đến chị cả Trương Vũ Nhi.
Là một bậc phụ huynh Trương Mã Phu không muốn dùng bạo lực bắt ép, lão đi đến gần đứa con gái út của mình nhẹ giọng: “Ngẩng đầu lên.”
Như bỏ lời nói của lão ra ngoài tai Trương Tú Vi vẫn không hành động gì, chỉ úp mặt vào gối run rẩy. Mà hành động ngày khiến cho hai anh em sinh đôi nhà Trương Gia phát cọc.
“Mày nghe cha nói gì không con khốn!”
Người lên tiếng lần này là Trương Vĩnh Thành anh ba của nàng.
Trái lại với sự cáu gắt của Trương Vĩnh Thành thì người anh hai của nguyên thân lại nhẹ nhàng khuyên can: “Được rồi, đừng làm bé gái sợ.”
Giọng nói tưởng chừng như rất dịu dàng nhưng thực chất cái gia đình không ai bình thường này kẻ nguy hiểm nhất chính là người anh hai Trương Gia Kỳ của nàng.
Tội nghiệp cho em… nếu có kiếp sau hãy đầu thai ở một gia đình tốt hơn nhé.
Nơi này chỉ toàn kẻ điên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.