Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại
Chương 35: Ai rồi cũng sẽ chết, nên càng phải sống vì bình minh buổi sớm mai
Mĩ Bảo
27/10/2017
Liêu đô thượng thành
là một kinh đô đầy phong vị dị quốc. Lối kiến trúc hình khối nặng nề,
họa tiết trang trí mang hoa văn có màu sắc sặc sỡ, con người thì thuộc
chủng tộc khác, có mũi cao mắt sâu.
Hoàng cung nước Liêu nguy nga tráng lệ, hoành tráng xa hoa mà lại cổ kính trang nghiêm, phong cách hoàn toàn khác biệt so với các nước ở phía nam.
Một đất nước thô kệch dềnh dàng thế này, tại sao lại sinh ra một vị đế vương tinh tế tuấn tú mà tà ác, tàn nhẫn thế kia? Tôi nghiêng đầu suy nghĩ.
Da Luật Trác thản nhiên nói: "Mẫn cô nương, chúng ta đến rồi. Bây giờ ta dẫn cô nương đi gặp thái hậu."
Ô hay, đường xa lặn lội bao ngày, không đến mức màn trời chiếu đất nhưng cũng nếm đủ xe ngựa lắc lư, gió cát sa mạc, thế mà đến ngụm trà nóng cũng không được uống mà phải lập tức bắt tay vào việc, Liêu hoàng đế này thật không hiểu đạo đãi khách.
Tiểu Trình tinh ranh hơn tôi, cách thành còn những ba ngày đường đã nằm lăn ra giả ốm, lúc này đang hôn mê nửa vời, được các tiểu cung nữ thanh tú xúm xít vào chăm sóc. Lúc tôi bị dẫn đi chỉ kịp nhìn thấy y nháy mắt với mình.
Tên Da Luật Trác này tuy làm việc cứng rắn, quyết đoán, độc tài nhưng lại không săm xoi tiểu tiết, cho nên không ra vẻ khệnh khạng bề trên, chỉ cần người khác phục tùng mệnh lệnh thì hắn không để ý lễ tiết có chuẩn mực hay không. Hơn nữa thân phận của tôi cũng đặc biệt nên hắn không hề xét nét, hằng ngày khi gặp gỡ, tôi cũng lười không thi hành lễ tiết phức tạp tam khấu cứu bái rồi chúc tụng hắn vạn tuế vạn vạn tuế cả ngày, hắn cũng chẳng quan tâm.
Thánh từ thái hậu ở trong cung điện có tên là Thái Trữ cung, nhìn thấy cái tên này, tôi lại nhớ về Dưỡng Tâm các trước đây tôi ở khi còn trong nhà họ Tạ, đều truyền tải những mong muốn tốt đẹp. Tâm của Tạ Chiêu Hoa đúng là đã được dưỡng trở lại, nhưng không biết vị thái hậu này có được an bình hay không.
Thái Trữ cung được canh gác nghiêm ngặt, Da Luật Trác đích thân đưa tôi vào, thị vệ và thái giám lần lượt hành lễ nhường bước, nhẹ nhàng không một tiếng động.
Một cung nữ đúng tuổi ăn mặc giản dị, thanh nhã, dung mạo đoan trang, thanh tú nhẹ nhàng từ bên trong bước ra, hành lễ với Da Luật Trác. "Bệ hạ đã về rồi ư?"
Da Luật Trác nhìn thấy cô ta thì lập tức dừng bước, vẻ mặt lạnh như núi băng cuối cùng cũng có tia cảm xúc, thậm chí còn hơi cười, hỏi khẽ: “Hạ cô cô, trong đó thế nào rồi?”
Vị cung nữ trả lời: “Vẫn thế, nhưng tình thần tốt hơn so với trước một chút, có lúc còn nhận ra công chúa."
Da Luật Trác gật đầu. "Những ngày ta đi vắng, đã làm phiền cô cô nhiều."
Vị cung nữ cười nhẹ nhàng, mười phần duyên dáng, thanh tú. "Bệ hạ nói vậy khiến nô tỳ sợ hãi. Thái hậu nhớ thương bệ hạ nhiều, hãy mau vào đi."
Da Luật Trác gật đầu, lúc này mới bước vào bên trong.
Ánh sáng bên trong rất yếu ớt, các cung nữ đều như hồn ma đứng trong góc. Rèm che dài rộng sang trọng kéo kín xuống tận nền nhà, khói hương bảng lảng, trên chiếc giường to rộng có một người phụ nữ ngồi dựa lưng, mép giường có cô gái trẻ mặc đồ cung đình màu hồng phấn đang nhỏ to chuyện trò.
Nhìn thấy chúng tôi bước vào, thiếu nữ quý tộc đó đứng phắt dậy.
"A ca!" Giọng nàng ta nũng nịu trong trẻo, động tác mềm mại như con bướm bay lượn, nhảy phốc vào lòng Da Luật Trác.
Da Luật Trác tỏ ra rất dịu dàng, tâm trạng rất tốt, vuốt tóc cô ta. "A Dao."
Thiếu nữ trong lòng hắn ta ngẩng mặt lên, rồi cảm thấy trước mắt là một vùng sáng chói.
Da Luật Trác tuấn tú như tượng thần thì phải biết ngay muội muội của hắn cũng là một nhân vật đẹp tựa thần tiên. Nhưng nàng ta xinh đẹp đến mức sáng trong thuần khiết, thanh tao cao quý, yêu kiều như đóa hoa bạch liên trong Dao Trì trên thiên giới vậy. Tôi cũng được gọi là nhìn thấy nhiều người đẹp trên đời, hai mỹ nữ Đông Tề đều là chỗ tỷ muội của tôi, nhưng hôm nay nhìn thấy Da Luật Trác mới hiểu thêm ra một định nghĩa khác về thế gian tuyệt sắc.
Da Luật Dao nhìn thấy tôi, lộ ra vẻ nghi hoặc. Da Luật Trác giải thích: "Cô nương này là đại phu đến để khám bệnh cho mẫu hậu."
Tôi liền hành lễ, người vừa gập xuống, Da Luật Dao liền đỡ tôi dậy, ôn hòa thân thiết nói: "Mẫn cô nương đường xa đến vất vả rồi. Sau này mẫu hậu còn phải nhờ đến diệu thủ hồi xuân của cô nương."
Nàng ta trông thì có vẻ ngây thơ, hổn nhiên, nhưng con người mười phần trưởng thành trầm tĩnh, quả là công chúa một nước.
Da Luật Trác tiến về phía giường. Người phụ nữ trên giường chắc không còn trẻ nữa, nhưng nhìn chỉ trạc ngoài bốn mươi, phong vận sang cả, tiếc rằng tinh thần ngây dại, hai mắt vô hồn, tóc đã bạc trắng một mảng lớn.
Da Luật Trác bưóc đến nắm lấy tay mẫu thân, nhẹ nhàng nói: "Mẫu hậu, con về rồi, còn tìm được đại phu về trị bệnh cho mẫu hậu."
Thái hậu ngơ ngẩn nhìn hắn ta, dường như không nhận ra rồi nhìn sang chỗ khác. Bà ta là người phụ nữ đẹp, cho dù thần trí không bình thường, có thể còn có khuynh hướng bạo lực, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến phong tư của bà ta.
Da Luật Trác không hài lòng khi thấy tôi vẫn đứng ngẩn ra như vậy, thái độ lập tức thay đổi. "Mẫn cô nương còn đứng đó đến bao giờ?"
Đang ở trong nhà người ta, làm sao có thể không cúi đầu. Tôi kiềm chế cơn giận rồi bắt đầu thăm khám toàn bộ cho bà dì thái hậu.
Chưa chạm đến tay thái hậu, bà ta đã rùng mình, sợ hãi co rúm người lại, hai tay múa may xua đuổi. "Đi đi! Quái vật! Biến ngay!"
Móng tay bà ta dài đến ba phân, xòe ra như móng vuốt của bạch cốt tinh, lập tức để lại trên mu bàn tay không kịp rút lại của tôi mấy vệt xước bật máu. Tôi đau quá rên rỉ.
Da Luật Trác và các cung nữ xung quanh vội vàng chạy lại, người kéo người vỗ người dỗ dành. Thái hậu vẫn la hét ầm ĩ, tay đấm chân đạp, không cho ai lại gần.
Đúng lúc căng thẳng nhất thì vị Hạ cô cô đó chạy đến, vừa gọi "nương nương" vừa đến bên giường ôm lấy bà ta. Thái hậu nghe thấy tiếng cô ta thì ngưng giãy đạp, ôm chầm lấy Hạ cô cô, run rẩy nói: "Ngữ Băng, bệ hạ đâu rồi? Sao bệ hạ vẫn chưa về? Bọn họ là ai? Sao dám vào trong cung? Ngươi mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!"
Hạ cô cô vâng dạ liên miệng, rồi đưa mắt về phía chúng tôi. Da Luật Trác không cam lòng nhưng cũng đành đưa mọi người tạm lui ra ngoài.
Tôi nghe tiếng Hạ cô cô nói với thái hậu: "Bệ hạ đang trên đường về, đã qua sông Trường Hà rồi."
Thái hậu nói: "Lần trước ngươi bảo ta bệ hạ đã qua Trường Hà."
Hạ cô cô nói: "Nương nương nhớ nhầm rồi, lần trước là qua A Bá Nhĩ, lần này mới là Trường Hà. Nương nương nghỉ ngơi dưỡng sức, nhớ uống thuốc, thì khi bệ hạ về mới xinh đẹp ra đón bệ hạ được."
Thái hậu bán tín bán nghi, nhưng cũng dịu đi.
Một lát sau, Hạ cô cô đi ra nói với chúng tôi: "Thái hậu đã ngủ rồi, bây giờ cô nương có thể khám bệnh. Bình thường thái hậu ngủ rất say."
Mặt Da Luật Trác như có mây đen che phủ. "Thái hậu vẫn không nhớ gì à?"
Hạ cô cô lắc đầu. "Chỉ nhớ đến lúc tiên đế xuất chinh. Thực ra như thế cũng tốt, thái hậu đỡ phải đau lòng."
Da Luật Trác liếc nhìn tôi, ánh mắt như chích vào tận xương tủy. Tôi luống cuống, vội vàng tự đi vào bắt mạch cho thái hậu lão phật gia.
Cừu hận quốc gia, ân oán gia tộc, có khi nào không cùng nhau.
Mấy ngày sau, tôi thực sự thấm thìa và thông cảm cho cảm giác của Tiểu Trình trước đây. Vị Liêu thái hậu này quả đúng là lão yêu quái nghìn năm tuổi.
Mất trí nhớ thông thường cộng thêm thần kinh không ổn định đã đành, nhưng bà ta còn có cả những thời khắc hồi xuân thất thường, tỉnh ra được một chút. Mỗi lần như vậy đại não của bà ta bắt đầu hoạt động lại bình thường, sau đó kiếm chuyện hành hạ mọi người xung quanh.
Đang cho uống thuốc thì đột nhiên phun đầy mặt người ta là chuyện thường tình, khi bắt mạch thì dùng chiêu cửu âm bạch cốt trảo, khi xoa bóp thì tự nhién mất tự chủ đại tiểu tiện, thậm, thậm chí khi châm cứu bà ta còn nhổ kim ra rồi chọc vào mặt tôi...
Lão thái bà đã tu luyện thành tinh, tất cả mấy chục cung nữ và thái giám trong cung đều không trông coi nổi. Nếu bà ta giở trò chưa thấy đã, nhất định sẽ kêu gào quậy phá, diễn Lục quốc đại phong tướng, giở những trò cào mặt ăn vạ trơ trẽn không hề có hình tượng quốc mẫu gì hết. Những lúc như thế con trai hiếu thảo Da Luật Trác của bà ta sẽ xông đến mắng tất cả mọi người, kể cả tôi một trận đến vuốt mặt không kịp.
Tuy lần nào cũng bị bà già tai quái này hành hạ lên bờ xuống ruộng, nhưng mỗi khi độc trong người bà ta phát tác lại như có vạn kiếm xuyên thân, nạo xương khoét thịt, đau đớn giãy giụa, tôi lại thấy vô cùng đáng thương. Dù sao mỹ nhân già vẫn là mỹ nhân mà.
Bà ta không hành hạ con trai, con gái mình nhưng cũng chẳng quan tâm, còn với cung nữ, thái giám thì hoàn toàn coi như lũ ma quỷ. Cả hoàng cung rộng lớn như vậy, người duy nhất có thể ở bên bà ta lúc không tỉnh táo chỉ có vị cô cô Hạ Ngữ Băng kia.
Xuất thân của Hạ Ngữ Băng thực ra không phải hạng tầm thường, cô ta là đương kim gia chủ của Hạ gia ở Đông phủ Bắc Liêu, là tiểu cô nương của hộ quốc đại tướng quân Hạ Trăn, mẫu thân là tài nữ một thời Khuất Thanh Ngạn. Trước khi tiến cung thì bình dị không tên tuổi, chỉ là một tiểu thư quý tộc bình thường. Năm cô ta mười ba tuổi, đương kim thái hậu năm đó đang là hoàng hậu có xích mích với tiên đế, mẫu tử đều bị đưa đến hành cung, tức là bị thất sủng, may mà gặp được nàng Hạ Ngữ Băng thông minh lanh lợi. Hạ tiểu thư liên tiếp bày cho vài diệu kế giúp đế hậu hoà giải. Hoàng hậu liền đưa cô ta vào cung làm cung nữ thiếp thân, nhiều năm qua giữ quyền hành vai vế trong hậu cung. Da Luật Trác vô cùng kính trọng cô ta, Da Luật Dao thì được cô ta trông coi chăm sóc từ nhỏ nên coi cô ta như tỷ tỷ.
Sau này thái hậu bị trúng độc, tâm trí thất thường, chỉ nhớ tên những cung nữ trung thành bên cạnh mình, còn lại không nhớ được tên của bất kỳ ai khác. Hạ Ngữ Băng mười ba tuổi vào cung, đến giờ hai mươi năm đã trôi qua, tuổi xuân không còn nữa, thế nhưng cô ta có khí độ ung dung, hơn nữa sinh ra đã xinh đẹp, lại biết chăm sóc, giữ gìn nhan sắc, nhìn như thể chưa đến ba mươi, đúng vào thời điểm người phụ nữ có sắc đẹp mặn mà, quyến rũ nhất. Da Luật Trác không có nhiều phi tần, Hạ cô cô một tay xử lý mọi việc trong hậu cung, không ai là không kính phục. Tôi tuy cảm thấy cô ta độc thân đến già không tránh khỏi cô quạnh, nhưng thời cổ đại mà làm một người phụ nữ xuất sắc trong công việc, chắc chắn phải trả giá thôi.
Độc điệp song phi mà thái hậu trúng phải vô cùng bá đạo, nếu như Da Luật Trác hằng ngày không dùng vàng bạc đổi lấy thuốc thang quý giá để kéo đài mạng sống cho bà ta thì bà ta đã chết từ lâu rồi.
Điểm khiến người ta phải đau đầu nhất của loại độc này là độc tính sâu, muốn trừ độc vô cùng khó. Không những phải châm cứu, ngâm thuốc, xoa bóp, khí công, mà quan trọng nhất là cần một người bón thuốc, hằng ngày cho máu để dẫn dược. Mà thuốc vị bản thân nó chính là độc, uống xong tuy không đến mức mất mạng nhưng vô cùng đau đớn, tổn hại đến mọi cơ quan và chức năng của cơ thể. Nếu không có bệnh gì thì đến thuốc bổ còn không nên uống, huống hồ là độc dược.
Hoàng cung nước Liêu nguy nga tráng lệ, hoành tráng xa hoa mà lại cổ kính trang nghiêm, phong cách hoàn toàn khác biệt so với các nước ở phía nam.
Một đất nước thô kệch dềnh dàng thế này, tại sao lại sinh ra một vị đế vương tinh tế tuấn tú mà tà ác, tàn nhẫn thế kia? Tôi nghiêng đầu suy nghĩ.
Da Luật Trác thản nhiên nói: "Mẫn cô nương, chúng ta đến rồi. Bây giờ ta dẫn cô nương đi gặp thái hậu."
Ô hay, đường xa lặn lội bao ngày, không đến mức màn trời chiếu đất nhưng cũng nếm đủ xe ngựa lắc lư, gió cát sa mạc, thế mà đến ngụm trà nóng cũng không được uống mà phải lập tức bắt tay vào việc, Liêu hoàng đế này thật không hiểu đạo đãi khách.
Tiểu Trình tinh ranh hơn tôi, cách thành còn những ba ngày đường đã nằm lăn ra giả ốm, lúc này đang hôn mê nửa vời, được các tiểu cung nữ thanh tú xúm xít vào chăm sóc. Lúc tôi bị dẫn đi chỉ kịp nhìn thấy y nháy mắt với mình.
Tên Da Luật Trác này tuy làm việc cứng rắn, quyết đoán, độc tài nhưng lại không săm xoi tiểu tiết, cho nên không ra vẻ khệnh khạng bề trên, chỉ cần người khác phục tùng mệnh lệnh thì hắn không để ý lễ tiết có chuẩn mực hay không. Hơn nữa thân phận của tôi cũng đặc biệt nên hắn không hề xét nét, hằng ngày khi gặp gỡ, tôi cũng lười không thi hành lễ tiết phức tạp tam khấu cứu bái rồi chúc tụng hắn vạn tuế vạn vạn tuế cả ngày, hắn cũng chẳng quan tâm.
Thánh từ thái hậu ở trong cung điện có tên là Thái Trữ cung, nhìn thấy cái tên này, tôi lại nhớ về Dưỡng Tâm các trước đây tôi ở khi còn trong nhà họ Tạ, đều truyền tải những mong muốn tốt đẹp. Tâm của Tạ Chiêu Hoa đúng là đã được dưỡng trở lại, nhưng không biết vị thái hậu này có được an bình hay không.
Thái Trữ cung được canh gác nghiêm ngặt, Da Luật Trác đích thân đưa tôi vào, thị vệ và thái giám lần lượt hành lễ nhường bước, nhẹ nhàng không một tiếng động.
Một cung nữ đúng tuổi ăn mặc giản dị, thanh nhã, dung mạo đoan trang, thanh tú nhẹ nhàng từ bên trong bước ra, hành lễ với Da Luật Trác. "Bệ hạ đã về rồi ư?"
Da Luật Trác nhìn thấy cô ta thì lập tức dừng bước, vẻ mặt lạnh như núi băng cuối cùng cũng có tia cảm xúc, thậm chí còn hơi cười, hỏi khẽ: “Hạ cô cô, trong đó thế nào rồi?”
Vị cung nữ trả lời: “Vẫn thế, nhưng tình thần tốt hơn so với trước một chút, có lúc còn nhận ra công chúa."
Da Luật Trác gật đầu. "Những ngày ta đi vắng, đã làm phiền cô cô nhiều."
Vị cung nữ cười nhẹ nhàng, mười phần duyên dáng, thanh tú. "Bệ hạ nói vậy khiến nô tỳ sợ hãi. Thái hậu nhớ thương bệ hạ nhiều, hãy mau vào đi."
Da Luật Trác gật đầu, lúc này mới bước vào bên trong.
Ánh sáng bên trong rất yếu ớt, các cung nữ đều như hồn ma đứng trong góc. Rèm che dài rộng sang trọng kéo kín xuống tận nền nhà, khói hương bảng lảng, trên chiếc giường to rộng có một người phụ nữ ngồi dựa lưng, mép giường có cô gái trẻ mặc đồ cung đình màu hồng phấn đang nhỏ to chuyện trò.
Nhìn thấy chúng tôi bước vào, thiếu nữ quý tộc đó đứng phắt dậy.
"A ca!" Giọng nàng ta nũng nịu trong trẻo, động tác mềm mại như con bướm bay lượn, nhảy phốc vào lòng Da Luật Trác.
Da Luật Trác tỏ ra rất dịu dàng, tâm trạng rất tốt, vuốt tóc cô ta. "A Dao."
Thiếu nữ trong lòng hắn ta ngẩng mặt lên, rồi cảm thấy trước mắt là một vùng sáng chói.
Da Luật Trác tuấn tú như tượng thần thì phải biết ngay muội muội của hắn cũng là một nhân vật đẹp tựa thần tiên. Nhưng nàng ta xinh đẹp đến mức sáng trong thuần khiết, thanh tao cao quý, yêu kiều như đóa hoa bạch liên trong Dao Trì trên thiên giới vậy. Tôi cũng được gọi là nhìn thấy nhiều người đẹp trên đời, hai mỹ nữ Đông Tề đều là chỗ tỷ muội của tôi, nhưng hôm nay nhìn thấy Da Luật Trác mới hiểu thêm ra một định nghĩa khác về thế gian tuyệt sắc.
Da Luật Dao nhìn thấy tôi, lộ ra vẻ nghi hoặc. Da Luật Trác giải thích: "Cô nương này là đại phu đến để khám bệnh cho mẫu hậu."
Tôi liền hành lễ, người vừa gập xuống, Da Luật Dao liền đỡ tôi dậy, ôn hòa thân thiết nói: "Mẫn cô nương đường xa đến vất vả rồi. Sau này mẫu hậu còn phải nhờ đến diệu thủ hồi xuân của cô nương."
Nàng ta trông thì có vẻ ngây thơ, hổn nhiên, nhưng con người mười phần trưởng thành trầm tĩnh, quả là công chúa một nước.
Da Luật Trác tiến về phía giường. Người phụ nữ trên giường chắc không còn trẻ nữa, nhưng nhìn chỉ trạc ngoài bốn mươi, phong vận sang cả, tiếc rằng tinh thần ngây dại, hai mắt vô hồn, tóc đã bạc trắng một mảng lớn.
Da Luật Trác bưóc đến nắm lấy tay mẫu thân, nhẹ nhàng nói: "Mẫu hậu, con về rồi, còn tìm được đại phu về trị bệnh cho mẫu hậu."
Thái hậu ngơ ngẩn nhìn hắn ta, dường như không nhận ra rồi nhìn sang chỗ khác. Bà ta là người phụ nữ đẹp, cho dù thần trí không bình thường, có thể còn có khuynh hướng bạo lực, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến phong tư của bà ta.
Da Luật Trác không hài lòng khi thấy tôi vẫn đứng ngẩn ra như vậy, thái độ lập tức thay đổi. "Mẫn cô nương còn đứng đó đến bao giờ?"
Đang ở trong nhà người ta, làm sao có thể không cúi đầu. Tôi kiềm chế cơn giận rồi bắt đầu thăm khám toàn bộ cho bà dì thái hậu.
Chưa chạm đến tay thái hậu, bà ta đã rùng mình, sợ hãi co rúm người lại, hai tay múa may xua đuổi. "Đi đi! Quái vật! Biến ngay!"
Móng tay bà ta dài đến ba phân, xòe ra như móng vuốt của bạch cốt tinh, lập tức để lại trên mu bàn tay không kịp rút lại của tôi mấy vệt xước bật máu. Tôi đau quá rên rỉ.
Da Luật Trác và các cung nữ xung quanh vội vàng chạy lại, người kéo người vỗ người dỗ dành. Thái hậu vẫn la hét ầm ĩ, tay đấm chân đạp, không cho ai lại gần.
Đúng lúc căng thẳng nhất thì vị Hạ cô cô đó chạy đến, vừa gọi "nương nương" vừa đến bên giường ôm lấy bà ta. Thái hậu nghe thấy tiếng cô ta thì ngưng giãy đạp, ôm chầm lấy Hạ cô cô, run rẩy nói: "Ngữ Băng, bệ hạ đâu rồi? Sao bệ hạ vẫn chưa về? Bọn họ là ai? Sao dám vào trong cung? Ngươi mau đuổi bọn họ ra ngoài đi!"
Hạ cô cô vâng dạ liên miệng, rồi đưa mắt về phía chúng tôi. Da Luật Trác không cam lòng nhưng cũng đành đưa mọi người tạm lui ra ngoài.
Tôi nghe tiếng Hạ cô cô nói với thái hậu: "Bệ hạ đang trên đường về, đã qua sông Trường Hà rồi."
Thái hậu nói: "Lần trước ngươi bảo ta bệ hạ đã qua Trường Hà."
Hạ cô cô nói: "Nương nương nhớ nhầm rồi, lần trước là qua A Bá Nhĩ, lần này mới là Trường Hà. Nương nương nghỉ ngơi dưỡng sức, nhớ uống thuốc, thì khi bệ hạ về mới xinh đẹp ra đón bệ hạ được."
Thái hậu bán tín bán nghi, nhưng cũng dịu đi.
Một lát sau, Hạ cô cô đi ra nói với chúng tôi: "Thái hậu đã ngủ rồi, bây giờ cô nương có thể khám bệnh. Bình thường thái hậu ngủ rất say."
Mặt Da Luật Trác như có mây đen che phủ. "Thái hậu vẫn không nhớ gì à?"
Hạ cô cô lắc đầu. "Chỉ nhớ đến lúc tiên đế xuất chinh. Thực ra như thế cũng tốt, thái hậu đỡ phải đau lòng."
Da Luật Trác liếc nhìn tôi, ánh mắt như chích vào tận xương tủy. Tôi luống cuống, vội vàng tự đi vào bắt mạch cho thái hậu lão phật gia.
Cừu hận quốc gia, ân oán gia tộc, có khi nào không cùng nhau.
Mấy ngày sau, tôi thực sự thấm thìa và thông cảm cho cảm giác của Tiểu Trình trước đây. Vị Liêu thái hậu này quả đúng là lão yêu quái nghìn năm tuổi.
Mất trí nhớ thông thường cộng thêm thần kinh không ổn định đã đành, nhưng bà ta còn có cả những thời khắc hồi xuân thất thường, tỉnh ra được một chút. Mỗi lần như vậy đại não của bà ta bắt đầu hoạt động lại bình thường, sau đó kiếm chuyện hành hạ mọi người xung quanh.
Đang cho uống thuốc thì đột nhiên phun đầy mặt người ta là chuyện thường tình, khi bắt mạch thì dùng chiêu cửu âm bạch cốt trảo, khi xoa bóp thì tự nhién mất tự chủ đại tiểu tiện, thậm, thậm chí khi châm cứu bà ta còn nhổ kim ra rồi chọc vào mặt tôi...
Lão thái bà đã tu luyện thành tinh, tất cả mấy chục cung nữ và thái giám trong cung đều không trông coi nổi. Nếu bà ta giở trò chưa thấy đã, nhất định sẽ kêu gào quậy phá, diễn Lục quốc đại phong tướng, giở những trò cào mặt ăn vạ trơ trẽn không hề có hình tượng quốc mẫu gì hết. Những lúc như thế con trai hiếu thảo Da Luật Trác của bà ta sẽ xông đến mắng tất cả mọi người, kể cả tôi một trận đến vuốt mặt không kịp.
Tuy lần nào cũng bị bà già tai quái này hành hạ lên bờ xuống ruộng, nhưng mỗi khi độc trong người bà ta phát tác lại như có vạn kiếm xuyên thân, nạo xương khoét thịt, đau đớn giãy giụa, tôi lại thấy vô cùng đáng thương. Dù sao mỹ nhân già vẫn là mỹ nhân mà.
Bà ta không hành hạ con trai, con gái mình nhưng cũng chẳng quan tâm, còn với cung nữ, thái giám thì hoàn toàn coi như lũ ma quỷ. Cả hoàng cung rộng lớn như vậy, người duy nhất có thể ở bên bà ta lúc không tỉnh táo chỉ có vị cô cô Hạ Ngữ Băng kia.
Xuất thân của Hạ Ngữ Băng thực ra không phải hạng tầm thường, cô ta là đương kim gia chủ của Hạ gia ở Đông phủ Bắc Liêu, là tiểu cô nương của hộ quốc đại tướng quân Hạ Trăn, mẫu thân là tài nữ một thời Khuất Thanh Ngạn. Trước khi tiến cung thì bình dị không tên tuổi, chỉ là một tiểu thư quý tộc bình thường. Năm cô ta mười ba tuổi, đương kim thái hậu năm đó đang là hoàng hậu có xích mích với tiên đế, mẫu tử đều bị đưa đến hành cung, tức là bị thất sủng, may mà gặp được nàng Hạ Ngữ Băng thông minh lanh lợi. Hạ tiểu thư liên tiếp bày cho vài diệu kế giúp đế hậu hoà giải. Hoàng hậu liền đưa cô ta vào cung làm cung nữ thiếp thân, nhiều năm qua giữ quyền hành vai vế trong hậu cung. Da Luật Trác vô cùng kính trọng cô ta, Da Luật Dao thì được cô ta trông coi chăm sóc từ nhỏ nên coi cô ta như tỷ tỷ.
Sau này thái hậu bị trúng độc, tâm trí thất thường, chỉ nhớ tên những cung nữ trung thành bên cạnh mình, còn lại không nhớ được tên của bất kỳ ai khác. Hạ Ngữ Băng mười ba tuổi vào cung, đến giờ hai mươi năm đã trôi qua, tuổi xuân không còn nữa, thế nhưng cô ta có khí độ ung dung, hơn nữa sinh ra đã xinh đẹp, lại biết chăm sóc, giữ gìn nhan sắc, nhìn như thể chưa đến ba mươi, đúng vào thời điểm người phụ nữ có sắc đẹp mặn mà, quyến rũ nhất. Da Luật Trác không có nhiều phi tần, Hạ cô cô một tay xử lý mọi việc trong hậu cung, không ai là không kính phục. Tôi tuy cảm thấy cô ta độc thân đến già không tránh khỏi cô quạnh, nhưng thời cổ đại mà làm một người phụ nữ xuất sắc trong công việc, chắc chắn phải trả giá thôi.
Độc điệp song phi mà thái hậu trúng phải vô cùng bá đạo, nếu như Da Luật Trác hằng ngày không dùng vàng bạc đổi lấy thuốc thang quý giá để kéo đài mạng sống cho bà ta thì bà ta đã chết từ lâu rồi.
Điểm khiến người ta phải đau đầu nhất của loại độc này là độc tính sâu, muốn trừ độc vô cùng khó. Không những phải châm cứu, ngâm thuốc, xoa bóp, khí công, mà quan trọng nhất là cần một người bón thuốc, hằng ngày cho máu để dẫn dược. Mà thuốc vị bản thân nó chính là độc, uống xong tuy không đến mức mất mạng nhưng vô cùng đau đớn, tổn hại đến mọi cơ quan và chức năng của cơ thể. Nếu không có bệnh gì thì đến thuốc bổ còn không nên uống, huống hồ là độc dược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.