Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại

Chương 37: Biết quất ngựa phi nước đại, thì cũng phải biết thắng ngựa lại trước bờ vực.

Mĩ Bảo

27/10/2017

Type: Taranee

Đã nhầm lẫn ở đâu?

“Sau trận Xích Thủy, mệt mỏi quá sức khiến chất độc phát tác, vì đây là lần phát tác đầu tiên sau khi trúng độc nên ban đầu chúng ta không phát hiện ra… Lúc bị ám sát mười ngày trước, vết thương không nặng lắm, sau đó không hiểu tại sao càng ngày càng trầm trọng, tình hình xấu đi, không kịp thông báo cho muội, huynh ấy đã…” Giọng Tống Tử Kính khẽ run run.

Tôi phủ phục người, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thân thuộc, đôi mày cong và đôi mắt sâu như hồ nước, cả đôi môi bướng bỉnh nghịch ngợm mỗi khi cười nữa.

Hai giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay tôi, rồi lại hai giọt tiếp theo rơi xuống gương mặt trắng nhợt đó. Tôi vội vàng đưa tay ra lau, chạm vào đường mạch lặng thinh của chàng, vào làn da lạnh ngắt ấy.

Con người gần gũi mà xa lạ này là ai?

“Đây không phải là Tiêu Huyên!” Tôi kêu lên.

Mọi người kinh hãi dồn mắt vào tôi.

Tôi đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói với Tống Tử Kính: “Đây không phải là Tiêu Huyên! Nhị ca của ta đẹp trai hơn nhiều, sống mũi thẳng hơn, môi mỏng hơn, dáng vóc cao hơn, gầy hơn người này. Người này là ai? Trông vừa xấu vừa thấp béo, khó coi thế này mà dám đến mạo danh nhị ca của ta sao?

“Mẫn cô nương…” Tống Tử Kính vừa kinh ngạc vừa thương cảm nhìn tôi. “Đây chính là vương gia.”

Tôi mỉm cười lắc đầu. “Các người không lừa được ta đâu, đây không phải là vương gia!”

“Mẫn cô nương…” Cuối cùng, trong mắt Tống Tử Kính cũng hiện ra vẻ lo âu, y sải bước đến trước mặt tôi.

Tôi vẫn mỉm cười, có gì đó trào dâng trong lồng ngực, mãnh liệt cuộn lên, hơi thở gấp gáp gần như dừng hẳn lại.

Khó thở quá. Tôi ấn tay vào cổ họng, tại sao lại không thở được thế này?

Tống Tử Kính hoảng hốt, chạy lại như tên bắn, đỡ lấy cơ thể mềm oặt của tôi. Tôi quỳ xuống đất, túm chặt lấy cổ áo, há to miệng mà vẫn không thở nổi, phổi như thể đột ngột ngừng hoạt động.

“Thổ ra! Thổ được ra là khỏi!” Tống Tử Kính vỗ mạnh vào lưng tôi.

Trong cổ họng dường như có thứ gì đó tan ra, dịch lỏng nóng chỉ trực trào lên. Bàn thờ trắng toát bị một vệt màu đỏ tươi phun vào.

Tôi cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút ra khỏi cơ thể theo ngụm máu đó, toàn thân yếu ớt đổ sụp xuống, mắt chỉ nhìn thấy một vùng tối đen, rất nhanh đã quay về bóng tối tĩnh lặng.

Lúc đó, chúng tôi đang trên đường rời kinh đô lên phía bắc.

Ánh trăng rất đẹp, nước chảy róc rách, núi rừng được bao phủ bởi ánh hoàng hôn, tĩnh mạch chìm dần vào giấc ngủ.

Tôi và Tiêu Huyên vai kề vai ngồi bên bờ suối, hai người cởi giày, ngâm chân trong làn nước. Nước suối mát lạnh tràn qua bắp chân chúng tôi, côn trung trong bụi cỏ phía sau lưng cất tiếng kêu rả rích. Cảnh đêm hè tĩnh mịch, yên bình, chúng tôi cứ ngồi như vậy, rất lâu không nói một lời.

Bỗng nhiên có một đốm sáng màu vàng ấm áp nhấp nháy, bay chấp chới gần mặt nước. Rất nhanh, có một đốm sáng nữa đến nhập hội, đốm sáng thứ ba, rồi thứ tư, như thể có một chiếc lưới kết từ những viên đá quý đang trùm lên chúng tôi.

“Đã thấy bao giờ chưa?” Tiêu Huyên hỏi tôi.

Tôi gật đầu, cười bảo: “Đom đóm, là bầy đom đóm mà!”

Những con đom đóm bé nhỏ, trong màn đêm tỏa ra thứ ánh sáng lập lòe hấp dẫn, huyền ảo lung linh, giống như những thiên thần nhỏ cầm đèn lồng đi dạo trong đêm.

Tôi nói với Tiêu Huyên: “Muội ngu ngốc, lại không chăm chỉ học hành. Nhưng có mấy câu thơ, muội thuộc nằm lòng.”

Tôi đọc cho chàng nghe: “Hỡi tình yêu, người vĩnh viễn là một ngôi sao trên đầu ta, nếu như có chết đi, ta sẽ biến thành một con đom đóm, trong khu rừng này, bên những ngọn cỏ, bay trong bóng đêm. Bay từ hoàng hôn đến đêm khuya, từ đêm khuya đến bình minh, chỉ ước bầu trời không có mây, để được nhìn thấu tất cả, ngôi sao vĩnh cửu trên kia, đó chính là người. Ước rằng người vì ta mà tỏa sáng hơn, qua đêm qua ngày, bằng tình yêu lứa đôi…”

Tiêu Huyên trầm mặc hồi lâu.

Tôi không kiên nhẫn nổi nữa, quay đầu nhìn chàng. “Ca phải bình luận vài câu đi chứ!”

Tiêu Huyên bất đắc dĩ đành phát biểu: “Đây là thơ sao…”

Tôi mất hứng, khoặm mặt lại.

Tiêu Huyên nói thêm cho tôi đỡ mất mặt: “Nhưng rất cảm động, tình cảm chân thành, thật thà tự nhiên.” Lúc này tôi mới hài lòng.

Chúng tôi khẽ vẫy chân trong làn nước, những con đom đóm bay lượn theo nhịp hót của bầy côn trùng. Có một con to gan còn dám đậu vào vạt áo tôi.

Tôi vui vẻ nhìn nó, nhưng không dám chạm vào, sợ vị khách nhỏ sợ hãi bay đi mất, liền quay sang gọi Tiêu Huyên cùng nhìn.

Nhưng bên cạnh không một bóng người.

Tôi sợ hãi, vội vàng đứng dậy.

Cảnh trời đêm bỗng nhiên tối tăm, núi rừng rộng lớn chìm trong bóng đêm, tôi không nhìn thấy gì hết, bóng cây, ánh sáng từ làn nước suối, đốm sáng của đàn đom đóm, tiếng kêu của bầy côn trùng, toàn bộ chìm trong bóng tối. Luồng khí lạnh từ bốn phương tám hướng bủa vây, xộc vào trong quần áo tôi.

Nỗi sợ hãi chiếm lấy tôi, tôi cất tiếng gọi tên Tiêu Huyên, nhưng không ai đáp lời.

Tôi chạy thục mạng trong hư ảo hỗn loạn, bóng tối trải dài vô tận. Xung quanh dường như có những sinh vật lạ ẩn nấp, đều đang chằm chằm nhìn tôi từ góc tối.

Bỗng vô ý giẫm phải một vật gì đó, tôi ngã sõng xoài ra đất, một vật sắc nhọn cắm xuyên qua người tôi.

Tôi đau đớn kêu lên, mở mắt ra.

“Tỉnh lại rồi!” Tôn tiên sinh thở phào một tiếng rõ mạnh.

Tôi chỉ cảm thấy khí huyết trong lồng ngực trào lên, rất khó chịu, bèn gắng sức ngồi dậy.

Vân Hương vội vàng chạy lại đỡ lấy tôi, khẽ vỗ lưng cho tôi. Tôi lại thổ ra một ngụm máu lớn vào trong chậu.

Trời ơi, xuất huyết dạ dày sao?

Phẩm Lan và Giác Minh cũng đang ở đây, nhìn thấy tôi thổ huyết thì sợ hãi kêu la inh ỏi.

“Không sao đâu, bị chấn động, nhất thời máu huyết chưa được lưu thông. Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là khỏi.” Tôn tiên sinh thấy không có gì nghiêm trọng.

Tôi nôn hết xong, ngực trống rỗng, lại thấy khó thở, kiệt sức ngã vật xuống giường. Ngực trái nhói lên, một cơn đau thấu xương đi theo đường kinh mạch lan ra, khiến tôi phải nhăn nhó mặt mày, nước mắt trào ra.



Hai đứa trẻ chạy ùa đến đầu giường, không hẹn mà cùng gào khóc như xé phổi.

“Mẫn tỷ tỷ làm sao thế? Mẫn tỷ tỷ nói gì đi!” Như thể có ba nghìn con vịt cùng kêu quàng quạc bên tai tôi vậy.

Giọng Vân Hương cũng nghẹn ngào nức nở: “Tiểu thư, tiểu thư hôn mê một ngày trời làm muội sợ muốn chết. Nếu tiểu thư có mệnh hệ gì muội biết phải làm sao?”

Đồng Nhi ghé lại gần, nói: “Canh nhân sâm đã nấu xong rồi, đại tiểu thư nên ăn một chút đi.”

Tôi nghe nhiều thấy phiền quá, quay người đi. Nhưng chỉ một động tác đơn giản như vậy cũng khiến tôi hoa mắt chóng mặt.

Vân Hương nói: “Tâm trạng tiểu thư không tốt ai cũng hiểu, nhưng tiểu thư ốm thì vẫn phải uống thuốc chứ.”

Tống Tử Kính sau đó cũng đến, tha thiết khuyên nhủ tôi: “Tiểu Hoa, muội phải ăn gì đi chứ.”

Tôi vẫn không nói năng gì, nhắm chặt mắt, chỉ ước tai có hai nút công tắc tắt bật.

Mọi người khuyên bảo mãi mà tôi cũng chẳng có phản ứng gì, họ không dám ép tôi nên đành thôi. Tống Tử Kính đành bảo: “Để tiểu thư yên tĩnh cho tâm trạng thoải mái cũng tốt.”

Đồng Nhi và Vân Hương dỗ dành hai đứa trẻ nãy giờ vẫn gào khóc đi ra chỗ khác.

Tôi mệt mỏi vô cùng, tai ù đặc kêu ong ong, có âm thanh lạ lùng cứ vang lên trong đầu, chóng mặt, buồn nôn, sốt cao, tứ chi rã rời, bụng đương nhiên là đói, tôi đâu phải là người máy. Nhưng tôi không muốn làm bất cứ việc gì, chỉ muốn nằm thế này. Tôi nhất là không nghĩ ngợi gì, không cảm thấy gì, thành người thực vật hoặc chết quách đi cũng được.

Hai ngày liên tiếp tôi không hề ăn uống, cuối cùng cũng làm cho tất cả mọi người kinh động, khiến tất cả kể cả quen biết lẫn không quen đều lần lượt thay phiên nhau đến khuyên nhủ tôi. Lúc này, tôi mới biết hóa ra mình cũng là một nhân vật quan trọng.

Tôi không phải là người thích làm bộ, nhưng thực lòng cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn ngủ thật say, hoàn toàn không có sức lực để đón nhận bất kỳ người nào hay việc gì nữa, đến ngón tay cũng không buồn nhúc nhích.

Mệt, thực sự mệt mỏi, từ khi đi Xích Thủy tôi đã bắt đầu cảm thấy mệt rã rời, cảm thấy cuộc đời mình hao tổn không ít trong những ngày bôn ba. Trong lúc bận rộn những việc khác, rất nhiều thứ bên mình đã trôi lướt qua.

Tôi vẫn nằm thế, lúc thức lúc ngủ. Tống Tử Kính hết kiên nhẫn, ép tôi phải uống canh nhân sâm. Lúc sốt ca uống gì vào cũng thấy đắng nghét, tôi nhăn mặt rồi vì nể y, cố uống hết bát canh.

Vân Hương luôn túc trực bên tôi, đêm đến thì ngủ ở chiếc ghế dài bên cạnh. Nàng ta nói tôi không quan tâm đến nàng ta, rồi than vắn thở dài, khiến tôi thấy vừa phiền phức vừa áy náy.

Sau đó Trịnh Văn Hạo đến tìm nàng ta, vốn là có ý tốt nhân lúc người đẹp vất vả để thể hiện sự quan tâm và giúp đỡ, thế nhưng lại bị nàng ta biến thành bia đỡ đạn, oanh tạc một trận hỏa pháo, cuối cùng mặt mũi nhem nhuốc, tơi tả ra về.

Tống Tử Kính biết có nói chuyện với tôi cũng chẳng ích gì, liên chuyển sang khuyên nhủ Vân Hương lấy lại tinh thần, bảo nàng ta cứ thế này sẽ khiến tôi càng buồn bực.

Vân Hương nghe lời Tống Tử Kính, gật gật đầu, rồi thổ lộ nỗi lòng bị đè nén, dung mạo u sầu chưa tan hết đã ửng hồng.

Kể từ hôm đó, nàng ta không than thở nữa, mà đi tìm sách rồi ngồi một bên, đọc cho tôi nghe. Nàng ta biết sở thích của tôi, liền đi hóng những tin đồn nhảm và chuyện phố phường về kể cho tôi nghe, nhờ thế mà tinh thân của tôi cũng khá lên chút ít.

Ban đêm, khi mọi người đang say giấc, tôi lại tỉnh như sáo. Nhìn màn đêm trước mắt, đầu óc tôi trở nên trống rỗng, không hiểu tại sao lại thế này, không biết mình đang làm gì, cũng không biết tương lai mình sẽ ra sao. Chỉ cảm thấy cơ thể rõ ràng thiếu mất một phần, trước ngực có một khoảng trống đẫm máu, cúi đầu nhìn, lục phủ ngũ tạng đủ đầy, chỉ thiếu một trái tim.

Con tim đã đi đâu mất? Đến bản thân mình cũng không hay.

Đờ đẫn, tê dại, dường như bắt đầu từ đầu ngón tay rồi lan xuống tứ chi, rồi toàn thân mất cảm giác, cho đến khi cả ý thức cũng chìm sâu vào không gian hư vô. Khi não không cần phải làm việc nữa, chắc tất cả những khổ đau cũng sẽ tan biến thôi.

Khi bình minh sắp tới, tôi mới dần thiếp đi.

Tôi chìm dần vào giấc ngủ, trong ảo giác, có một người đến bên tôi, nhẹ nhàng vuốt má tôi, hôn lên môi tôi, cái ôm đó vừa chắc chắn vừa dịu dàng, sự đụng chạm đó vừa thân thuộc vừa chân thực, tất cả đều đẹp đẽ như trong tưởng tượng ban đầu của tôi.

Trong tưởng tượng, không có chuyện bi thương nào xảy ra, tất cả mọi người đều bình an khỏe mạnh và hạnh phúc. Cả người đó nữa, sẽ nhếch môi cười, nụ cười bướng bỉnh như một đứa trẻ.

Vật vã mất ba ngày, cuối cùng tôi cũng qua được cơn sốt, nhiệt độ hạ bớt, vị giác cũng khá hơn một chút, đã chủ động đòi ăn. Tuy không thấy đói nhưng nhìn thấy khi tôi ăn, Vân Hương và mọi người đều vui mừng, tôi cảm thấy thế cũng tốt.

Có điều, tôi vẫn không muốn nói chuyện.

Tôi cũng không biết mình bị làm sao. Đầu óc trống rỗng, miệng ngoài lúc ăn thì không muốn mở ra, không muốn đáp lại gì với thế giới bên ngoài, chỉ muốn một mình co lại trong thế giới nhỏ bé của mình.

Tôi vẫn bị sốt đi sốt lại mãi không khỏi. Tôn tiên sinh cũng bó tay bất lực. Thật ra nguyên nhân chỉ là vấn đề về tâm lý, Vân Hương có thể lôi Trịnh Văn Hạnh ra để mắng chửi, còn tôi không thể và cũng không có sức lực để tìm một người mà xả cơn, mà trút bỏ tâm sự. Mắc nghẹn, nên tự nhiên dùng cách tái phát cơn sốt để giải tỏa.

Có điều tôi bắt đầu bị rụng tóc, lúc gội đầu, từng nắm thóc rơi xuống, mắc đầy vào lược. Tôi nghĩ, gom số tóc này lại có thể đủ để dệt thành tấm vải.

Vân Hương lo lắng thấp sắc, vội đi kiếm hà thủ ô, vừng đen, hạnh đào để bổ sung chất cho tôi. Tôi thương nàng ta vất vả, cố uống hết các loại thuốc.

Tống Tử Kính thấy tôi ngồi dậy ăn uống được, cuối cùng cũng thấy yên tâm hơn, không một ngày đến dăm bận nữa, mà tập trung sức lực cho công việc. Như thế, Vân Hương lại có chút hụt hẫng.

Nàng ta hỏi tôi: “Muội mong Tống tiên sinh đến nhiều hơn, nhưng thế tức là bệnh của tiểu thư nặng hơn. Có phải muội không có lương tâm không, muội ác độc lắm phải không?”

Cô nàng đúng là một đứa trẻ con.

Vân Hương chải đầu cho tôi, đang chải bỗng nhiên dừng lại, nhặt tóc rụng cho vào một chiếc hộp.

Nàng ta khẽ thì thầm: “Vương Gia vẫn chưa nhập thổ…”

Tôi nhìn nàng ta qua tấm gương đồng, tỏ ý muốn hỏi.

“Muội cũng không rõ. Nghe nói điều tra ra được là Triệu đảng cho thích khách tới, quân sĩ và dân chúng đều căm phẫn, kêu là phải báo thù, cho nên phải đưa quan tài vào doanh trại.”

Tôi cụp mắt xuống. Tiêu Huyên thật đáng thương, chết cũng không yên thân.

Đêm khuya hôm đó, sau khi Vân Hương ngủ say, tôi nhẹ nhàng trở dậy, đi tìm Tống Tử Kính.

Vì có người thông báo nên tôi vừa vào đến cổng Vương phủ đã thấy y chạy ra đón. Y có vẻ kinh ngạc nhìn tôi. “Sao muội lại đến đây? Đến một mình sao? Sao không ngồi xe?”

Tôi nhìn y, không nói năng gì, đi thẳng vào bên trong.

Dù vậy trong ánh mắt và gương mặt Tống tử Kính vẫn ánh lên nét vui mừng khó giấu.

“Vào trong rồi nói. Mới sang xuân ngoài trời vẫn lạnh. Hôm nay muốn ăn gì rồi? Trong người có mệt không?”

Y vốn là người kiệm lời, bây giờ vì tôi mà mồm miệng tía lia không ngừng nghỉ, tôi không nhịn được khóe miệng khẽ giật giật.

Tống Tử Kính thấy tôi cười, không nói nữa, mà có vẻ ngạc nhiên.



Tôi vào bên trong, thấy Lý tướng quân và Tôn tiên sinh cũng ở đó, họ đều có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy tôi. Cũng tốt, chuyện công việc cả.

Tôi lấy từ ống tay áo ra một tờ giấy ghi đầy tên các vị thuốc đặt lên bàn, đẩy đến trước mặt Tôn tiên sinh.

Tôn tiên sinh cầm đơn thuốc, đọc cẩn thận, gật đầu liên tục. “Thuốc này không màu không mùi, hòa tan trong nước, người uống phải tứ chi mất lực, sinh ra ảo giác, phản ứng chậm chạp… trong vòng ba đến bốn tháng, thuốc sẽ bài tiết hết khỏi cơ thể, không gây nguy hiểm. Được, được! Có thể có thể làm suy yếu sức chiến đấu của quân địch, lại không ảnh hưởng đến người dân Đại Tề.”

Lý tướng quân và Tống Tử Kính đổ dồn ánh mắt vào nhìn tôi.

Tôi chớp chớp mắt, không thể hiện thái độ mà quay mặt đi. Tôn tiên sinh thận trọng cất giữ tờ đơn thuốc, nói lời cảm ơn tôi.

Tôi thấy mục đích của chuyến đi này đã đạt được, vội gật đầu với từng người rồi xoay mình định đi. Tống Tử Kính cất tiếng gọi tôi lại. Tôi có chút khó chịu, dùng ánh mắt đặt câu hỏi. Sau một thời gian dài tự kỷ, bây giờ tôi vẫn không thích giao lưu nhiều với mọi người, thấy vừa phiền vừa mệt.

Tống Tử Kính thận trọng nói: “Triệu đảng sau khi biết, đã động thủ làm đại thanh chừng. Quan viên trong kinh đô có mối quan hệ với vương gia đều bị liên lụy, nhiều người đã bị bắt vào ngục. Úc tướng quân đã rời kinh đô lên phía bắc, vài ngày nữa chúng ta cũng sẽ khởi binh xuống phía nam hội hợp cùng họ.”

Tôi hoang mang vài giây rồi hiểu ra. Cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

“Nhanh thôi.” Tống Tử Kính gật đầu như thể đang an ủi tôi. “Gian khổ sẽ qua nhanh thôi. Muội nhất định phải vững vàng.”

Tôi không hiểu ý tứ trong câu nói của y, gian khổ của tôi sẽ nhanh qua?

Chứ chuyện giang sơn bờ cõi, đặc biệt là thống nhất giang sơn trong tình cảnh không có lãnh tụ, có thể là chuyện dễ dàng, nhanh chóng được sao?

Nhưng tôi hiện giờ không có chút liên quan nào đến kế hoạch thống nhất thiên hạ của họ nữa, tôi khẽ gật đầu rồi quay người bước đi.

“Tiểu Hoa…” Tống Tử Kính chạy theo. “Đệ ta tiễn muội.”

Tống Tử Kính gọi người chuẩn bị xe ngựa, đỡ tôi lên xe. Tôi tìm một góc trong chiếc xe ngựa rộng rãi ấm áp mà ngồi xuống, thu người lại, co ro một mình.

Tống Tử Kính ngồi bên cạnh nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng không nén nổi thở dài. “Đến khi nào muội mới chịu mở miệng nói chuyện đây?”

Tôi thờ ơ nhìn y, rồi nhắm mặt lại.

“Ta biết muội buồn, không thể chấp nhận được tin đó. Nhưng muội cứ thế này, huynh ấy ở trên trời có linh, nhất định sẽ không vui. Muội cũng không muốn để huynh ấy đau lòng, đúng không?”

Tôi trừng mắt nhìn y.

Tuy xuyên không đến đây, nhưng tôi vẫn là người vô thần từ gốc gác, những thứ luân hồi báo ứng, miệng nói khơi khơi thì dễ, chứ thực tế để thảo luận cụ thể thì toàn là trò vớ vẩn. Nếu Tiêu Huyên có linh hồn thì chàng thứ nhất không buồn bã thương cảm về chuyện cỏn con này, thứ hai có thể đã đầu thai từ lâu rồi, chẳng quan tâm đến việc chúng tôi đau khổ, bỏ ăn bỏ uống hay là vui sướng đốt pháo chúc mừng.

Tôi không muốn mở miệng là bởi vì tâm trạng tôi chán chường, không muốn giao lưu với ai, không muốn đối phố với những người hay việc phiền phức, thân và tâm sau khi gặp phải những biến cố khó khăn muốn tạm ngừng hoạt động cả cỗ máy để tu sửa bảo dưỡng một thời gian. Tôi nào cần biết Tiêu Huyên biết chuyện này xong thì vui hay buồn, chàng đã chết, người chết giống như ngọn đèn đã tắt, không có ý nghĩ, không có tình cảm. Tôi phải để ý đến cảm nhận của người chết ư? Tôi chỉ bị tự kỷ chứ đâu có điên!

Tống Tử Kính chưng hửng, không nói gì thêm. Tôi lại ngủ thiếp đi trong nhịp lắc lư của xe ngựa.

Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình ở trên giường, ngoài trời đã sáng.

Vân Hương ở bên ngoài đang dặn dò Giác Minh và Phẩm Lan trước khi vào thăm tôi: “Không được khóc, không được nhăn nhó mặt mày, không được hỏi han linh tinh, nói tóm lại, chỉ được cười, nhất định phải tươi cười vui vẻ.”

Haizz, thật là làm khó trẻ con, từ nhỏ đã dạy chúng nói dối làm giả, còn bắt chúng vẫn phải giữ vẻ thơ ngây trong trẻo, thật là khó cả đôi đường.

Bọn trẻ bước vào, quả là mang gương mặt tươi cười, đến bên giường tôi líu lo không ngớt kể về những chuyện thú vị xảy ra gần đây.

Tôi lơ đãng vừa ăn bữa sáng vừa lắng nghe, nhưng không phản ứng gì. Giác Minh nói hồi lâu, cảm thấy không có tác dụng, liền nhìn sang Phẩm Lan cầu cứu.

Tiểu cô nương thông mình dường như đã nghĩ ra chuyện gì đó, nói với tôi: “Tỷ tỷ, muội nói cho tỷ nghe về cục diện hiện nay nhé.”

Đám Vân Hương giật mình, vội đưa mắt ra hiệu với Phẩm Lan. Nhưng Phẩm Lan đã nhận được ánh mắt chăm chú của tôi, bắt đầu tự tin kể.

“Nạn dân ba quận phía nam khởi nghĩa hiện đã lan ra bốn tỉnh. Quân đội triều đình ở phía nam liên tục thất bại, lại thêm dịch bệnh, lòng quân tan rã. Mà Triệu hoàng hậu thông đồng với thừa tướng thanh trừng các đảng phái khác, trong triệu hiện đã có sáu, bảy vị đại thần từ quan hoặc vào ngục. Thái tử phản đối nhưng bị hoàng hậu giam lỏng. Ngày mai, Tống tiên sinh và mọi người sẽ bắt đầu cho quân xuống phía nam.”

Hóa ra cục diện đã phát triển đến giai đoạn gay cấn như vậy. Triệu đảng chỉ đợi Tiêu Huyên chết là xé rách mạng che mặt, đoạt quyền toàn diện. Mà bây giờ Yến quân quần lòng vô thủ như rắn mất đầu, con đường trước mặt mười phần khó khăn.

Vân Hương rón rén hỏi tôi: “Tiểu thư, tiểu thư có muốn đi theo không?”

Tôi nhìn ánh mắt mong mỏi của nàng ta, hiểu rằng nàng ta không thể yên tâm về Tống Tử Kính. Tôi cũng muốn đi, muốn nhìn thấy giang sơn của Triệu đảng bị sụp đổ ra sao, muốn nhìn thấy tất cả những gì người đó không thể nhìn thấy nữa.

Tôi gật đầu.

Đêm hôm đó, Tống Tử Kính tìm đến hỏi: “Muội muốn đi cùng chúng ta?”

Tôi gật đầu.

Tống Tử Kính có vẻ khó xử. “Chiến tranh không phải là trò chơi.”

Tất nhiên tôi biết điều đó, nhưng tôi cũng không cầm đao cầm thương ra chiến trường.

“Ta chỉ lo nếu như không bảo vệ muội được chu toàn, sau này không có mặt mũi nào ăn nói với vương gia.”

Dù sao thì lúc đó huynh cũng chết rồi, vương gia biết làm gì với một người chết chứ?

Tống Tử Kính chán nản, nói với Vân Hương: “Muội cũng khuyên tiểu thư đi.”

Vân Hương lo lắng bất an. “Nhưng mà… nhưng mà chúng ta đều không yên tâm.”

“Muội cũng muốn đi cùng?”

“Tiểu thư đi đâu muội đi theo đó!” Vân Hương tuyên bố.

Tống Tử Kính không còn cách nào khác, đành phải nhượng bộ. “Được thì được thôi, nhưng nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của chúng ta. Ta sẽ phái thị vệ đến bảo vệ các muội.”

Tôi nghĩ ngợi rồi gật đầu.

Tống Tử Kính than thở: “Muội vẫn không chịu nói năng gì.”

Tôi bực mình, húng hắng vài tiếng thể hiện thanh âm của tôi vẫn bình thường. Tống Tử Kính thấy vậy thì khóc dở mếu dở, đành phải bỏ qua.

Đàn ông thật kỳ quặc, luôn phàn nàn phụ nữ nói nhiều, lúc nào cũng ầm ĩ như đàn vịt, nhưng mỗi khi đàn bà im lặng thì họ lại cuống cả lên. Thật là ngang trái, làm thế nào cũng không ổn, rõ khó chiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook