Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại
Chương 53: Chúng ta phải lựa chọn cuộc sống, đừng để cuộc sống lựa chọn chúng ta
Mĩ Bảo
15/11/2017
Type: Thùy Miên
Ngày hôm sau, tôi cùng với Tạ phu nhân đi đến U Sơn vương phủ gặp Tạ Chiêu Kha.
Có một chuyện ngoài dự liệu của tôi là tỷ tôi đã mang thai, được hơn sáu tháng. Những thay đổi về sinh lý vẫn không hề làm thay đổi dung mạo của tỷ ta. Tỷ ta vẫn xinh đẹp, mỹ lệ, cao quý ưu nhã, còn có thêm dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh mà chỉ có người làm mẹ mới có. Tiêu Lịch đã thay đổi danh hiệu thành U Sơn vương, vô cùng cẩn thận dìu đỡ tỷ ta, trên gương mặt ngập tràn ánh sáng hạnh phúc. Cuộc sống của hai người họ tốt như vậy đúng là chuyện nằm ngoài dự liệu của tôi.
Tạ Chiêu Kha nhìn thấy tôi thì nở nụ cười hòa nhã, thân thiện, không còn có vẻ cao cao tại thượng như trước kia nữa. “Cuối cùng tiểu muội đã về nhà, vậy là nhà chúng ta được đoàn viên rồi.”
Vẻ mặt của Tạ phu nhân bỗng nhiên ảm đạm hẳn đi, bà đang nghĩ đến Tạ Chiêu Anh đã không thể về nhà.
Tạ Chiêu Kha nói với tôi: “Hoàng thượng khoan dung, sau khi ta sinh con sẽ lên đường đi U Sơn. Nơi đó mặc dù xa nhưng không có đấu đá tranh giành, lại có non xanh nước biếc, con người chất phác, đơn thuần, ta sẽ thích nơi đó cho mà xem.”
Tôi nói với Tiêu Lịch: “Tỷ phu, sau này nhờ huynh chăm sóc tỷ tỷ đấy nhé!”
Tiêu Lịch nói: “Chăm sóc thê tử và con cái vốn là trách nhiệm của nam nhân mà.”
Tạ Chiêu Kha nhìn y bằng ánh mắt vô cùng mãn nguyện và dịu dàng.
Tôi không nhìn thấy Tần Phỉ Hoa. Nghe nói từ khi thái tử bị giam cầm thì nàng ta đã xin được rời phủ đi tu hành, làm một đạo nữ sĩ. Thế lực của Tần gia khá lớn, người của Triệu gia cũng không dám làm khó nàng ta. Ngược lại, chính những năm tháng bị giam cầm lại khiến Tạ Chiêu Kha nảy sinh tình cảm với Tiêu Lịch, cũng có thể coi đó là một cái kết tốt đẹp dành cho hai người.
Khi Tạ Chiêu Kha cùng tôi đi bộ trên hành lang ấm áp, tỷ ta kéo tay tôi, nói: “Quả nhiên, cuối cùng người làm mẫu nghi thiên hạ lại là muội.” Giọng nói của tỷ ta nhẹ nhàng, bình thản, cũng không có quá nhiều tình cảm.
Tôi lại có cách nhìn của riêng mình. “Mẫu nghi thiên hạ, không phải cứ nói là làm được.”
“Đúng vậy! Hoàng hậu không chỉ là đại diện của vinh hoa phú quý.” Tạ Chiêu Kha nói, “Tứ muội, ta thấy muội đang rất bất an.”
Tôi nhìn ra tuyết trắng ngoài sân, đột nhiên nói: “Tỷ, muội không biết phải làm thế nào nữa. Cho dù muội biết phải làm thế nào thì muội cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu.”
Tạ Chiêu Kha cười cười. “Muội là một người rất cởi mở, thoải mái lại kiên cường, mạnh mẽ. Trước đây nói gả muội đi, muội không thèm phản đối mà lập tức bỏ nhà đi. Nhưng sau này làm hoàng hậu rồi thì không thể tùy tiện như vậy nữa nghe không?”
“Muội biết rất rõ điều này, cho nên muội mới bất an. Muội cảm thấy vô cùng mờ mịt, một mặt biết mình phải đối diện với cái gì, mặt khác lại không biết mình sẽ đối diện với cái gì. Muội biết, hậu cung không chỉ là nơi để các nữ nhân sinh sống, nó còn phản ánh toàn bộ thế cục của triều đình, toàn bộ hướng đi của chính trị. Mà trước đây, cái mà muội tiếp xúc chẳng qua chỉ là thương binh, bệnh nhân và một cuộc chiến tranh chẳng ảnh hưởng lắm tới mình.”
“Muội nói đúng.” Tạ Chiêu Kha nói, “Đối với muội, nơi đó đúng là không hề quen thuộc. Tỷ biết muội lo lắng về Lục gia, nhưng hoàng thượng đã hứa sẽ lập muội làm hoàng hậu, dù thế nào thì vị trí của muội cũng cao hơn Lục gia một bậc. Tỷ đã từng gặp cô nàng Lục Dĩnh Chi đó, là một nữ tử hoạt bát, lanh lợi, khôn khéo, chắc chắn sẽ không tùy tiện làm khó muội đâu.”
“Muội cũng cảm thấy nếu nàng ta muốn làm khó muội, thì muội chắc chắn sẽ chẳng biết làm thế nào.”
“Cũng không phải.” Tạ Chiêu Kha nói, “Nếu có chuyện đó thì tự nhiên muội sẽ có cách đối phó với cô ta. Nhưng muội sẽ làm những chuyện đó chứ? Trước đây, khi khắp nơi đều lan truyền tin rằng muội là mật thám, chúng ta vô cùng lo lắng cho sự an nguy của muội. Thực ra chỉ cần tìm hiểu qua loa từ người biết rõ nội tình, rồi động não suy nghĩ một chút là có thể biết được đó là do tay chân của Lục gia làm. May mà hoàng thượng đã kịp thời bảo vệ muội. Tứ muội, trải qua chuyện này, muội phải biết rằng, Lục Dĩnh Chi đó là người phải chém giết trong gió tanh mưa máu mới đến được bước này, lòng dạ cô ta cứng rắn hơn muội nhiều. Những chuyện mà muội không hạ thủ được, thì cô ta có thể làm mà không chớp mắt. Muội dễ mềm lòng, lương thiện, điều này khiến muội thua kém cô ta một bước lớn.”
Những điều tỷ ta nói đều đúng. Tôi im lặng không nói gì.
Tạ Chiêu Kha nắm lấy tay tôi. “Mặc dù chuyện muội được vào cung làm hoàng hậu là vinh hạnh của Tạ gia chúng ta, nhưng là tỷ tỷ của muội, tỷ lại rất lo lắng cho muội. Sau khi hoàng thượng nắm quyền chấp chính, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay trừ bỏ các thế lực của Lục gia, đó sẽ là một trận ác đấu trong triều đình. Đến khi hoàng thượng đấu với Lục lão gia, muội ở hậu cung đấu với Lục Dĩnh Chi…”
Tôi nghe đến đây thì mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
“Nếu đấu thắng thì tốt. Nếu không thắng được, vậy chẳng phải muội…” Tạ Chiêu Kha thở dài một tiếng. “Nói thật lòng, tỷ không nỡ để muội đi vào một nơi như thế. Muội không biết những thủ đoạn như ta đã từng học, muội thực sự là… không biết cái gì hết.”
Tôi quả thực không còn lời nào để hỏi ông trời. Sống bao nhiêu năm nay mà đến tận bây giờ mới phát hiện ra rằng mình chẳng hiểu cái gì cả.
Tạ Chiêu Kha không ngừng thở dài. Thực ra tỷ ta có ý tốt, vì lo lắng cho một tiểu a đầu đơn thuần, ngây thơ, nhân từ là ta phải vào cung, chẳng bao lâu sau sẽ chỉ còn một bộ hài cốt được đưa ra ngoài.
Tôi nhỏ giọng nói: “Chàng còn có rất nhiều nữ nhân…”
Tạ Chiêu Kha phì cười một tiếng. “Lẽ nào muội lo lắng chỉ vì điều này?”
Tôi không lên tiếng trả lời.
“A đầu ngốc!” Tạ Chiêu Kha sửa lại một chút mái tóc tôi. “Những người đàn ông có tiền bình thường đều năm thê bảy thiếp, huống chi là bậc tôn quý của cả một nước! Như tỷ phu của muội còn có hai nha hoàn để hầu hạ giấc ngủ. Chỉ cần y có muội trong lòng, chỉ cần muội vĩnh viễn là hoàng hậu chẳng phải là được rồi sao! Nếu không thì muội còn cầu mong điều gì?”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cảm thấy tình cảnh này đúng là nực cười.
Đúng vậy, rõ ràng là tôi đang chống lại việc hoàng đế có nhiều vợ, đây đúng là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ.
Tôi cười, cười mình ngây thơ và ngu ngốc, cười mình đến giờ này vẫn chưa từ bỏ ý định. Cười xong lại cảm thấy có một cảm giác thê lương, lạnh lẽo đến cùng cực, đau đớn đến cùng cực.
Nhưng có một chuyện mà tôi biết rõ ràng hơn ai hết, rằng đó không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.
Tạ Chiêu Kha hỏi tôi còn cầu mong điều gì?
Muốn có trái tim một người, bạc đầu không chia ly.
Bây giờ, một người như thế đang ở trước mặt tôi, nhưng tôi lại không nắm được tay chàng.
Chiều hôm đó, có rất nhiều người đến Tạ phủ, nói là người chuyên may y phục ở trong cung đến may đo quần áo cho tôi. Khi quần áo đã may được một nửa, trong cung lại sai người đến mời tôi vào cung, nói là đi xem xem trong cung hoàng hậu còn thiếu thứ gì không để còn phân phó người đi mua.
Tôi bị quay bên này, quay bên kia đến mức đau đầu chóng mặt, khó khăn lắm mới chọn xong vải vóc, sau đó thì ngồi lên một chiếc xe để vào cung.
Đây không phải lần đầu tiên tôi vào cung hoàng hậu, chỉ là, lần trước là khách, còn lần này lại là chủ nhân.
Triệu hoàng hậu đã bị phế, bị đuổi đến hoàng lăng. Bây giờ cung này vô chủ, trong vẻ tráng lệ nguy nga lộ ra sự cô đơn tĩnh mịch, những đồ vật trong nhà sang trọng, đẹp đẽ, tinh xảo lại mang theo vẻ thâm trầm, từ lò hương tỏa ra mùi hương cũ kĩ rất đậm. Đại sảnh rộng rãi, vắng vẻ luôn khiến người ta có cảm giác trống trải, mênh mông. Ở đây, ban ngày cũng có ánh nến, bóng hình chiếu trên bức bích họa cứ lay động đong đưa, giống hệt như ma quỷ.
Tôi chợt run lên một cái.
Lần trước đến đây tôi còn chưa cảm thấy, bây giờ mới phát hiện nơi này thật rộng lớn. Một gian phòng nối tiếp một gian phòng, có lẽ mặt sau của bức tường còn ẩn giấu một căn phòng bí mật cũng nên. Màu sắc và các hoa văn thể hiện sự trang trọng, phú quý có ở khắp nơi, khiến người ta phải ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Tôi chẳng để ý gì, cứ đi lung tung trong cung, phát hiện các nơi cũng không khác nhau nhiều lắm, chẳng bao lâu sau thì bị lạc đường. Vì lúc trước tôi đã cho đám người hầu rời đi nên lúc này đành phải một mình tìm đường quay trở lại.
Không biết tại sao tôi lại đi đến một căn buồng có lò sưởi ấm áp.
Đó là một căn phòng được bài trí khá đơn giản, hai bên vách tường treo đầy tranh nữ nhân, bên dưới đặt bài vị hương án. Nhìn kĩ một lượt, hóa ra đây đều là các hoàng hậu của Đông Tề.
Hoàng hậu Kính Hiếu thời khai quốc, hoàng hậu Hiền Ý danh tiếng vang xa, hoàng hậu Hiền Túc chỉ ngồi trên ngôi ba mươi ngày, hoàng hậu Hiến Mục cả đời đọc kinh Phật, hoàng hậu Cung Mục hai lần bị phế, ba lần được phong…
Từng cái tên quen thuộc, từng gương mặt lạ lẫm. Những nữ tử đã thành người thiên cổ đó đang lặng lẽ nhìn tôi qua làn khói hương mù mịt, dường như muốn kể với tôi câu chuyện của họ. Chỉ là những nỗi cô tịch, thê lương, oan ức, đau khổ ẩn phía sau sự vinh hiển, phồn hoa đều đã hiện lên rõ ràng trong mắt họ.
Tôi nhìn từng bức, từng bức tranh, đến bức tranh cuối cùng chính là hoàng hậu Gia Mục, mẹ của Tiêu Huyên.
Người phụ nữ còn rất trẻ có một dung nhan diễm lệ động lòng người. Mắt Tiêu Huyên rất giống mẹ, đôi đồng tử đen láy như mực, lại trong tựa nước, mỗi khi cười đều hiện ra vẻ thân thiện. Chỉ là trên gương mặt Tiêu Huyên luôn mang theo nụ cười khẽ vẻ bất cần đời, giống như những công tử tiêu sái thích uống rượu cưỡi ngựa, mặc sức tìm vui trong giang hồ, lại cũng có khí phách của bậc vương giả đứng ở nơi cao nhìn xuống thiên hạ, tung hoành ngang dọc khắp đất trời.
Tôi nhìn vào một khoảng trống lớn ở trên tường, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, tranh vẽ tôi cũng sẽ được treo ở nơi này chăng? Như vậy cũng tốt. Tôi biết, những hoàng hậu bị phế sẽ không có tư cách được dựng tranh thờ ở nơi này, mà mục đích cuối cùng của Lục Dĩnh Chi chính là tranh giành được một chỗ ở đây.
Tôi vừa nghĩ đến Lục tiểu thư liền giống như học sinh không học bài mà nghe thấy nói phải làm bài kiểm tra, vừa phiền não vừa đau đầu.
Lắc đầu một cái rồi quay người chuẩn bị rời đi, tôi chợt kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Huyên đang đứng ngoài cửa.
Chàng nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, có ưu tư, lo lắng và cả sợ hãi. Đó đều là những cảm xúc ít ỏi có thể xuất hiện trong mắt chàng, khiến tôi không thể lý giải được. Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau rất lâu, chẳng ai nghĩ đến việc phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này. Những năm tháng cùng nhau trải qua trong quá khứ không ngừng hiển hiện, đánh thức những ký ức đã bị phủ bụi trong lòng tôi, để khi chúng tôi quay đầu nhìn lại thuở ban đầu gặp gỡ, từng chút, từng chút như được kể lại rất rõ ràng.
“A Huyên?” Tôi khẽ gọi chàng một tiếng.
Chàng lấy lại tinh thần, đi vào kéo tay tôi. “Sao mà lại kinh ngạc đến như vậy?” Tiêu Huyên cau mày nói. “Mới có một chiếc áo lông cáo trắng rất đẹp, lát nữa về ta sẽ nói bọn họ mang đến cho nàng.”
“Sao chàng lại đến đây?” Tôi hỏi.
Tiêu Huyên cười, nói: “Ta nghe nói nàng đến đây nên đến tìm nàng. Nàng đã đi xem phòng ốc rồi, cảm thấy thế nào?”
Tôi nghẹn lời, nghĩ ngợi đến nửa ngày mới tìm ra được một câu trả lời dễ nghe nhất: “Cũng được.”
“Thật ư?” Trong lời nói của Tiêu Huyên mang theo vẻ nghiêm túc không giống như bình thường.
Tôi đành nói: “Thì là… nếu có thể sáng hơn chút nữa thì tốt.”
“Ta sẽ phân phó bọn họ sửa cho phòng ốc sáng hơn một chút.” Khẩu khí của chàng rất nhẹ nhàng, vô cùng hào hứng. “Nàng đã ra đằng sau xem chưa? Ta bảo bọn họ dọn một phòng thuốc rất lớn cho nàng, ở đó cái gì cũng có. Nàng có thể tự do làm việc mình muốn.”
Chàng rất vui vẻ, giống như một đứa trẻ vừa giành được món đồ chơi đẹp rồi muốn mang đi khoe.
“Thật không?” Trên mặt tôi treo một nụ cười. “Thật tốt quá, cảm ơn chàng!”
Tiêu Huyên lại nói tiếp: “Trong cung này, nàng muốn bài trí như thế nào cũng được. Chính đường có phải là rất uy phong không? Sau này nàng sẽ được các mệnh phụ đại thần lạy chầu ở đó.”
Tôi cũng thuận theo ý tứ của chàng mà nói: “Mọi thứ đều rất tốt.”
“Nàng thực sự thích chứ?” Tiêu Huyên vẫn không yên tâm.
Tôi gật gật đầu, nói bằng giọng chắc nịch: “Ta thực sự rất thích.”
Tiêu Huyên ôm lấy mặt tôi, nhìn vào mắt tôi. “Nàng phải nói thật lòng với ta, phải vui vẻ. Ta không muốn nàng giấu những tâm sự của mình trong lòng, biết chưa?”
Tôi nghe lời, đáp: “Ta biết rồi.”
“Ngoan quá!” Chàng hôn lên chóp mũi của tôi.
“Hoàng thượng!” Giọng nói the thé quái dị của thái giám đã phá vỡ bầu không khí này. “Lục nguyên soái cầu kiến.”
Tiêu Huyên mất hứng, tức giận nói: “Biết rồi.”
Tay chàng vẫn ôm lấy tôi. “Ta đi một lát thôi. Nàng đừng đi, hôm nay ở lại đây ăn cơm, ta sẽ bảo phòng bếp nấu món nàng thích.”
Tôi mỉm cười, gật gật đầu.
Chàng dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi rồi mới quay người rời đi.
Chàng đi xuyên qua hành lang, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cuối cùng thì bóng dáng cao lớn ấy cũng bị đám tùy tùng che khuất mất. Sau đó tôi cũng quay người đi về, nhưng chưa đi được hai bước thì đằng sau đột nhiên truyền tới tiếng gọi tôi.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, không biết tại sao Tiêu Huyên lại đang chạy tới, vẻ mặt có chút hoang mang và vội vã, đến khi ánh mắt chàng tìm thấy tôi rồi thì tia khác thường đó mới tản đi.
Tôi nhìn chàng sải những bước dài đến bên mình bằng ánh mắt khó hiểu, còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị chàng ôm vào lòng.
“A Huyên?”
“Suỵt!”
Tôi liền im lặng, ngửi mùi đàn hương tỏa ra từ người chàng, đó là một mùi hương thanh nhã và âm trầm vô cùng đặc biệt.
Hồi lâu sau, chàng mới buông tôi ra, vuốt ve gương mặt tôi, nhìn tôi thật kĩ.
Tôi mỉm cười. “Sao thế? Ta sẽ không đột nhiên biến mất đâu.”
Tiêu Huyên chẳng biết làm thế nào, đành cười khổ. “Không có gì, chỉ là… Không có gì.”
Chàng cúi đầu hôn lên trán tôi, rất lâu mới buông tôi ra.
“Đợi ta trở lại.” Chàng kiên định nói. “Ngoan ngoãn đợi ta trở lại, biết không?”
“Ta biết rồi!” Tôi cảm thấy quái lạ, nhưng chỉ cười cười đẩy chàng đi. “Chàng mau đi đi, nếu không Lục lão đầu lại muốn khóc bây giờ.”
Tiêu Huyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Lần này chàng rất dứt khoát rời đi, mang theo một đám tùy tùng oai vệ, nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ.
Một cung nữ ở bên cạnh cảm thán. “Hoàng thượng đối với tiểu thư thật tốt. Tương lai tiểu thư sẽ làm hoàng hậu, chắc chắn có thể phổ một khúc giai thoại về chuyện tình đế hậu.”
Nàng ta nịnh bợ tôi quá sớm rồi. Tôi chỉ biết cười bối rối.
“Nhưng…” Cung nữ đó đột nhiên thay đổi giọng điệu. “Tính cách của tiểu thư lại hiền lành quá.”
“Hiền lành quá cũng không tốt ư?”
Cung nữ hơn bốn mươi tuổi đó nghiêm trang nói với tôi: “Tiểu thư đối xử với người khác thân thiện, hiền hậu thì đó là phúc khí của những kẻ làm nô tỳ chúng tôi. Nhưng sau này, trong hậu cung sẽ có những quý nhân và nương nương khác, có vị nào là không xuất thân cao quý, có vị nào là không muốn trở nên nổi bật. Chuyện trong cung vô cùng phức tạp, muốn quản lý được thì không chỉ dựa vào tính cách mà còn phải dựa vào sự uy nghi mới được. Tiểu thư cũng đừng ngại làm người ác mà để các nương nương khác cưỡi lên đầu lên cổ mình.”
Tôi cười mỉa mai.
Lại có một cung nữ khác trẻ hơn một chút bày ra dáng vẻ tận tình, nói: “Tiểu thư cũng đừng sợ, chúng tôi ở trong cung bao nhiêu năm nay, nhìn thấy rất nhiều chuyện rồi. Chỉ cần có thể nắm được trái tim hoàng thượng thì hậu cung chính là của người. Còn Lục gia đó…” Nàng ta kìm thấp giọng. “Lục gia có thể kiêu ngạo đến bao giờ? Sau này tiểu thư có thể sinh được con trai trước vị Lục tiểu thư đó mới là…”
“Dừng!” Tôi dở khóc dở cười. “Đừng có đi quá xa như thế, chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cơ mà.”
Cung nữ đó lại hiểu lầm ý của tôi. “Ôi chao! Tiểu thư người làm hoàng hậu, Lục tiểu thư làm phi, điều này hoàng thượng đã quyết định với Lục nguyên soái rồi. Còn có đại tiểu thư của Lý gia nữa…” Cung nữ lớn tuổi vỗ vào người nàng ta một cái thật mạnh, nàng ta lập tức biết điều mà ngậm miệng.
Tôi miễn cưỡng cười cười, vẫy tay cho bọn họ lui xuống.
Tối hôm đó Tiêu Huyên quay trở lại sớm hơn so với dự kiến của tôi, cũng không cho người thông báo, đúng lúc đi vào thì bắt được tôi đang ăn vụng gà.
Tôi cười hi hi đứng dậy, quệt quệt tay lên người. “Chàng về rồi à?”
“Ta về rồi.” Chàng nhìn tôi, cười. “Đúng lúc bắt gặp tiểu hồ ly đang ăn trộm gà.”
Tôi di tới giúp chàng cởi áo choàng. “Lúc chập tối có gió bắc thổi, lão thái giám nói với ta rằng ngày mai trời sẽ càng lạnh hơn.”
Bàn tay Tiêu Huyên ấm áp cầm lấy tay tôi. “Ngày mai ta phải xuất cung một chuyến để đi xem khu lăng mộ và cuộc sống của bách tính ngoài thành, hy vọng trời sẽ không đổ tuyết.”
Tôi chợt nghĩ đến một người. “Rất lâu rồi không có tin tức gì của Tống tiên sinh.
Tiêu Huyên ngồi xuống bên bàn. “Sau chuyện lần đó, hắn trầm mặc mất mấy ngày liền. Sau đó, mặc dù đã bình thường trở lại nhưng ta vẫn thấy hắn âm trầm hơn trước rất nhiều. Tử Kính có nhiều tham vọng, hắn cố gắng kiềm chế, vùi mình vào công việc. Ta kết làm tri kỷ với hắn bao nhiêu năm nay, cũng hy vọng trong cuộc sống của hắn sẽ có nhiều bạn bè, chỉ là, ta thấy khó quá.”
Tôi nghĩ đến Vân Hương, nhất thời cũng cảm thấy rất cô đơn, hiu quạnh.
Tiêu Huyên vuốt vuốt tóc tôi, nhẹ giọng nói: “Nàng ta cũng được coi là không thẹn với lương tâm.”
Tôi quay đầu đi chỗ khác. “Nếu lúc đầu chàng không ép nàng ta quá thì có lẽ nàng ta sẽ không chết.”
Tiêu Huyên thu tay về. “Nàng ta làm những chuyện như thế, khó tránh khỏi cái chết. Cho dù là nàng cũng không thể bảo vệ nàng ta được. Hơn nữa nàng cảm thấy đối với nàng ta, sống sẽ tốt hơn cái chết sao?”
Tôi không vui. “Chàng nên nói với ta sớm hơn.”
“Không phải ta chưa từng nghĩ tới, nhưng sau khi bàn bạc với Tử Kính, bọn ta cảm thấy nếu nàng biết chuyện thì chắc chắn sẽ thuyết phục Vân Hương, cứu mẹ nàng ta.”
“Như thế chẳng phải rất tốt sao?”
“Nhưng làm như thế thì bọn ta sẽ mất một manh mối…”
“Thì ra bọn chàng chỉ muốn lợi dụng nàng ta.” Tôi nổi cơn giận dữ, đập bàn.
Tiêu Huyên cố gắng giải thích: “Tiểu Hoa, trên chiến trường đọ sức bằng tính mạng con người. Bọn họ bất nhân thì bọn ta sẽ bất nghĩa, với một quân cờ bọn họ dùng, bọn ta sẽ phản lại…”
“Vân Hương không phải là quân cờ của bọn chàng, mà là tỷ muội của ta!”
“Nhưng bọn ta không thể dùng tình cảm hành sự!” Tiêu Huyên đứng bật dậy. “Nàng chỉ có một Vân Hương, còn ta lại có tới trăm vạn binh sĩ.”
Cũng đúng. Đối với họ, a đầu Vân Hương này chỉ là một quân cờ mà thôi. Nếu không phải vì tôi thì kết cục của Vân Hương chưa biết chừng còn thê thảm hơn nhiều.
Tôi nói: “Vân Hương… nàng ta là một con người. Nàng ta có trái tim lương thiện. Nàng ta luôn phải vùng vẫy, giằng co vô cùng đau khổ. Chúng ta vốn có thể cho nàng ta cơ hội được giải thoát…”
“Tiểu Hoa, ta là thống soát của toàn quân, ta phải suy nghĩ cho lợi ích của rất nhiều người. Cứu một mình nàng ta, chúng ta sẽ mất cơ hội đánh lạc hướng Triệu đảng, như thế có thể sẽ khiến càng nhiều binh sĩ mất mạng. Nàng có thể hận ta vì đã hại chết Vân Hương, nhưng ta sẽ không hối hận vì việc làm của mình.”
Vẻ mặt Tiêu Huyên rất nghiêm túc, giọng điệu quyết đoán, kiên định.
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn chàng. “Nàng ta đã tự sát…”
Tiêu Huyên hung hăng dọa người. “Tống Tử Kính sẽ không tha thứ cho kẻ đã lừa dối hắn, Trịnh Văn Hạo và nàng ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau, tình bằng hữu giữa nàng và nàng ta cũng không thể tiếp tục được nữa. Một nữ nhân như nàng ta mà phải gánh trên vai món nợ mấy nghìn mạng người, thì mãi mãi sẽ chỉ sống trong sợ hãi và áy náy thôi. Nàng nghĩ cuộc sống như thế cũng đáng để tiếp tục ư?”
Những lời chàng nói rất có lý, tự bản thân Vân Hương cũng biết rõ, cho nên nàng ta mới lấy trộm thuốc độc của tôi.
Giọng nói của Tiêu Huyên cũng mềm mỏng hơn: “Đừng nói đến những chuyện này nữa có được không? Mấy ngày nay, ta chẳng có ngày nào mà không bị những chuyện này làm phiền. Lúc này ta chỉ muốn cùng nàng ăn một bữa cơm thật bình yên, không nhắc đến bất cứ chuyện gì khác, không nghĩ đến bất cứ người nào khác nữa, chỉ có hai người chúng ta ở bên nhau, được không?”
Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm nữa. Tôi bị chàng kéo xuống, cầm lấy đũa chọc chọc vào bát cơm.
Tiêu Huyên thấy thế, liền thở dài, gắp cho tôi một miếng xương sườn. “Nàng nếm thử xem, để nguội rồi thì không ngon nữa.”
Tôi nhìn ánh mắt tha thiết của chàng, cuối cùng cũng nghe lời đưa lên miệng.
“… Để ta vào… Hoàng thượng!” Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào mơ hồ truyền đến.
Miếng xương sườn bỗng rơi xuống bát. Tiêu Huyên tức giận nói: “Bên ngoài có chuyện gì?”
“Hoàng thượng, có người của Lục gia cầu kiến!” Việt Phong ở bên ngoài cẩn trọng, nghiêm túc đáp.
“Sao lại là Lục gia!” Tiêu Huyên để lộ vẻ chán ghét, phiền não. “Có chuyện gì để mai nói, mau tiễn khách!”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Giọng nữ thê lương đó lại ngày càng vang, chúng tôi dù không muốn nghe cũng khó. “Hoàng thượng! Tiểu thư nhà chúng tôi bây giờ thần trí mơ hồ! Tướng quân không ở nhà, nô tỳ cả gan dùng lệnh bài của tiểu thư để vào cung. Nô tỳ xin vương gia hãy đi gặp tiểu thư!”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Tiêu Huyên đứng bật dậy.“Hôm qua chẳng phải vẫn tốt sao?”
“Lúc chập tối tiểu thư bắt đầu lên cơn sốt, đến bây giờ thì thở yếu lắm rồi. Nhưng tiểu thư vẫn không cho chúng nô tỳ báo cho người biết.”
Tiêu Huyên khó xử quay sang nhìn tôi.
Tôi vẫn thờ ơ đưa đũa gắp thức ăn.
Một khi hơi thở đã yếu thì sẽ bị hôn mê sâu, chứ vẫn còn nói chuyện được thì chỉ có quỷ mà thôi. Nói dối mà cũng không biết kiếm cái cớ nào thông minh hơn một chút.
Tiêu Huyên do dự, a hoàn của Lục gia thì đã khóc hết nước mắt, nếu không biết chuyện thì còn tưởng là tiểu thư nhà bọn họ đã tắt thở rồi ấy chứ.
Tôi ăn món bầu dục xào, lẳng lặng nhìn hai người họ.
Cuối cùng Tiêu Huyên cũng lên tiếng: “Tiểu Hoa, nàng xem phải làm thế nào?”
Câu nói này giống như một đốm lửa nhỏ rơi xuống đống cỏ khô được tưới thêm dầu.
Tôi cười lạnh. “Ta thì có thể làm được gì chứ? Lục gia cũng không yên tâm để ta xem bệnh cho con gái bảo bối nhà họ đâu. Nhưng mà chàng thì không thế, nếu chàng một mình đến đó thì Lục Dĩnh Chi sẽ lập tức khỏe như rồng như hổ cho mà xem.”
“Tiểu Hoa…” Tiêu Huyên muốn giải thích.
Tôi tiếp tục mỉa mai: “Hoàng thượng còn nhớ năm đó ta đã kê đơn thuốc cho Liễu tiểu thư không? Cứ theo đó mà làm, chắc chắn sẽ khỏi bệnh.”
Tiêu Huyên vội vàng nắm lấy tay tôi. Tôi nhanh nhẹn giằng ra, hung hăng lườm chàng.
“Sự nhẫn nại của ta có hạn. Lục Dĩnh Chi cứ ba ngày hai bận nhúng tay nhúng chân vào như thế này, rốt cuộc đã xong chưa? Dụ dỗ nàng ta để lôi kéo Lục gia là nhiệm vụ của chàng, không phải của ta, ta không cần thiết phải một mực bao dung với nàng ta. Còn hoàng thượng thì sao? Chàng cần ta hay cần cô ta, chàng tự xem làm thế nào đi, ta không tiếp chàng được nữa.”
“Tiểu Hoa!”
Tôi né tránh cánh tay Tiêu Huyên đang đưa ra, đi thẳng ra mở cửa.
Những cơn gió lạnh thấu xương thổi đến khiến tôi run lên cầm cập. Trong sân, có một a hoàn đang bị thị vệ ngăn lại, nhìn thấy tôi, nàng ta thôi không làm loạn nữa, mà ném cho tôi một ánh nhìn oán hận.
Bên ngoài là con đường vừa dài vừa hẹp của hoàng cung, những ngọn đèn lồng mờ tối đang lắc lư trong gió, không thấy có một bóng người, không nghe thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng gió thổi. Tôi chạy đi trong một nơi chẳng khác nào mê cung này, tôi đang mù quáng tìm kiếm điều gì.
Đó không phải Tiêu Huyên, không phải một lối thoát, mà là một cái gì đó chính tôi cũng không biết, là một thứ mà trong lòng tôi còn thiếu.
Buổi tối trong hoàng cung thâm u đến cùng cực. Trước mặt tôi có bao nhiêu con đường và cánh cửa, nhưng vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn bị bức tường hoàng cung cao vút vây quanh. Những cơn gió lạnh thổi tới làm chân tay tôi tê cóng, không còn cảm giác, cuối cùng thì dừng lại ở cuối một con đường.
Ở đó có một cánh cửa lớn đóng chặt, chỉ có một ngọn đèn lồng tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, chỉ đủ để tôi nhìn thấy nước sơn màu đỏ đã bị bong tróc và cái khóa to đã bị gỉ sắc trên cánh cửa.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên méo mó, vặn vẹo, cánh cửa giống như một cái miệng há to như chậu máu kéo dần về phía tôi, như muốn nuốt tôi vào trong đó. Tôi hoảng hốt lùi lại phía sau, nhưng lại bị trượt chân, ngã nhào xuống tuyết.
“Tiểu Hoa!” Tiêu Huyên chạy tới.
Chàng cầm tay tôi, kéo tôi ôm vào lòng. Chiếc áo choàng dày ấm áp phủ lên người tôi, mùi hương quen thuộc trên người chàng cũng bao vây quanh tôi.
“Sao vậy? Sao lại ngã thế? Nàng nói gì đi!” Chàng nôn nóng ôm lấy tôi, vuốt ve mặt và tay tôi, không ngừng cất tiếng hỏi.
Tôi hờ hững quay mặt sang chỗ khác, nhìn thấy cánh cửa kia. “Kia là nơi nào?”
“Là nơi nào?” Tiêu Huyên cũng không biết.
Một thái giám đáp: “Bẩm hoàng thượng, bên đó là lãnh cung.”
“Nàng cũng chạy xa được thế này cơ đấy!” Tiêu Huyên ôm chặt lấy tôi, khẽ cười. “Nàng nhanh thật đấy, suýt nữa ta đã không đuổi kịp. Hoàng cung vừa rộng vừa phức tạp, sau này đừng có chạy lung tung nữa.”
Một lúc sau tôi mới nói: “Xin lỗi! Ta… không nên làm loạn lên như thế… khiến chàng phải khó xử.”
Tiêu Huyên chợt vùi mặt vào cổ tôi, thở dài nói: “Không sao! Là ta không đúng, ta không nghĩ đến cảm nhận của nàng. Sau này sẽ không như vậy nữa, nàng đừng rời khỏi ta, tuyệt đối đừng làm như vậy.”
Cảm nhận được có một ngọn lửa ấm áp trên người chàng đang truyền hơi ấm sang cho mình, tôi liền nhắm mắt.
Đêm hôm đó, Tiêu Huyên đích thân đưa tôi về Tạ phủ, sau đó mới cho xe ngựa rời đi. Tôi quay lại hỏi người gác cổng: “Hoàng thượng đi về hướng nào?”
“Hướng tây.”
Về cung ở phía bắc. Chàng vẫn đến Lục gia.
Tạo hóa thật lắm trêu ngươi, bạn sẽ chẳng bao giờ biết rõ được chuyện xảy ra lúc đó. Lúc đó thấy rát bình tĩnh, đến khi quay đầu nhìn lại thì thực ra có một cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn chảy, lúc đó cảm thấy rất sâu sắc, đến khi quay đầu nhìn lại thì đã rất nhạt nhòa, lúc đó bạn cho rằng sẽ vĩnh viễn nắm giữ được chuyện này, đến khi nghĩ lại thì đã trôi đi đâu mất, lúc đó bạn tin rằng đã khắc cốt ghi tâm, đến khi nhớ lại thì mọi thứ đã trở thành thoáng qua.
Kinh đô Đông Tề vĩnh viễn lưu giữ cho tôi những ấn tượng thâm trầm, sâu lắng, đại khái cũng được coi là những trải nghiệm mà mình có duyên được trải qua. Trong định nghĩa của tôi, từ lâu đã khoác lên cho nó một tầng màu xám, u buồn giống như bầu trời không buông nắng. Niềm vui chẳng qua cũng chỉ là những đốm hoa lửa bừng sáng lên trong chớp mắt trên bầu không, nhưng đã lưu lại trong mắt tôi những màu sắc diễm lệ vĩnh hằng.
Tôi lại gặp Lục Dĩnh Chi một lần nữa, vào mấy ngày sau tang lễ của tiên đế.
Các văn võ bá quan trong triều đình và gia quyến đều hộ tống linh cửu đến hoàng lăng. Các nữ nhân không thể vào trong lăng nên phải đợi ở bên ngoài dưới trời tuyết lạnh.
Tôi và Tạ phu nhân ngồi trong kiệu, mặc quần áo dày, lại có lò sưởi trong tay nên cũng không cảm thấy lạnh. Thời tiết hôm nay khá tốt, có ánh mặt trời ló dạng, gió nhẹ ấm áp, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng pháo lễ truyền đến từ trong hoàng lăng ở phía xa xa.
Tiếng pháo và tiếng kèn đó vang vọng ở nơi sơn cốc tĩnh mịch này rất lâu, giống như cảnh bạn cũ trước khi rời đi còn quanh quẩn lưu luyến không nỡ rời.
Trời trong thoáng đãng, chúng tôi có thể nhìn thấy những tia lấp lánh do ánh mặt trời chiếu vào tuyết trắng trên những đỉnh núi phía xa xa, gió từ triền núi thổi tới, bào mòn mặt đất từ ngày này sang ngày khác.
Bên cạnh không biết là xe ngựa của nhà nào, từ trong đó truyền ra những tiếng ho ngắt quãng của nữ tử. A hoàn lo lắng khuyên nàng ta uống chút nước.
Bản năng thầy thuốc của tôi trỗi dậy, liền hướng về phía đó hét lên: “Chủ tử của ngươi là phổi bị tổn thương, chứ không phải họng, uống nước không có tác dụng đâu. Ở đây vừa lạnh vừa khô, nên đưa nàng ta đến nơi nào ấm áp và ấm hơn một chút là sẽ đỡ thôi.”
Trong xe ngựa bên cạnh im lặng một lát, rồi một giọng nữ quen thuộc truyền đến một cách yếu ớt: “Là Tạ tiểu thư?”
Lục Dĩnh Chi?
Tôi vén rèm xa, nhìn thấy trong cửa sổ của chiếc xe ngựa ở cách mình nửa mét có một gương mặt gầy gò tái nhợt. Xem ra cô ta đúng là bị thương không nhẹ.
Hai chúng tôi lạnh lùng nhìn nhau, không biết dây thần kinh nào trong đầu Tạ phu nhân đột nhiên bị hỏng mà lại nói với tôi: “Tiểu Hoa, y thuật của con tốt, hau là đi xem cho Lục tiểu thư một chút?”
Lão nương ơi, gần như là thái y trong cả hoàng cung này đã vây quanh cô ta rồi, còn phải thêm một người là tôi nữa sao?
Nhưng mà bà ấy đã nói như thế, tôi giống như đã cưỡi lên lưng cọp, đành phải ra tay xem bệnh cho tình địch.
Đúng là phổi của Lục Dĩnh Chi bị tổn thương, nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ là lúc này thời tiết lạnh buốt lại khô hanh nên bệnh của cô ta lâu khỏi. Tôi liền kê cho cô ta một đơn thuốc tiêu viêm nhuận phổi.
Lục Dĩnh Chi vốn là một nữ tử tràn đầy sức sống, nay mặc tang phục màu trắng lại càng có vẻ yếu đuối vô lực. Cô ta nói với tôi trong hơi thở không ổn định: “Tấm chân tình này của Tạ cô nương, ta không biết phải báo đáp như thế nào.”
Tôi thầm nghĩ: Cách báo đáp tốt nhất chính là cách xa người đàn ông của ta ra một chút.
Lục Dĩnh Chi đưa tay ra hiệu, a hoàn liền bưng ra một chiếc hộp gỗ vô cùng tinh xảo.
“Tạ cô nương, ta biết cô nương coi kim ngân châu báu như rác rưởi…”
Ai nói đấy? Rõ ràng tôi rất yêu tiền đấy nhé!
“Cho nên thứ trong chiếc hộp gỗ này không phải là vật thế tục như thế.” Lục Dĩnh Chi cười nói. “Cô nương vì trị độc cho hoàng thượng mà đã làm tổn hại đến bản thân, Dĩnh Chi thấy vậy thì vô cùng cảm khái, kính phục, cho nên đã dốc hết sức lực để tìm ra hai vật này, hy vọng có thể giúp đỡ được cô nương phần nào!”
Tôi từ từ mở hộp ra, một mùi hương ngào ngạt tỏa ra làm người ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.
Trước mắt tôi lóe sáng.
Có hai vật với hai hình dạng khác nhau được đặt trên lớp vải nhung lót bên trong hộp. Vật thứ nhất là một bông hoa, những cánh hoa xếp chồng thành tầng tầng lớp lớp, có lẽ phải có đến hơn trăm tần, từng mảnh lóng lánh, ôn nhuận dịu dàng, hình như là được điêu khắc từ đá cẩm thạch, mùi hương vừa ngửi thấy là tỏa ra từ vật này. Ngoài ra còn có một thứ khác nữa, là một viên đá màu xanh, to bằng nửa bàn tay, trơn bóng mượt mà, các đường vân trên mặt đá đậm nhạt không đều, quấn lấy nhau, làm hiện lên một thứ màu sắc quỷ dị.
Tôi líu ríu nói: “Bích huyết phách, đế linh hoa.”
Lục Dĩnh Chi gật đầu, cười nói: “Tạ tiểu thư quả nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, thật đúng là hiểu sâu biết rộng, Dĩnh Chi rất khâm phục.”
Thực ra tôi chưa bao giờ nhìn thấy hai vật này. Tôi biết được là vì trong sách có ghi chép rằng hai vật này cực kỳ quý hiếm trên đời, rất khó kiếm. Một vật được kết tinh ở nơi âm u, ẩm ướt nhất trong rừng sâu nước thẳm, một vật lại xuất hiện ở nơi thanh tĩnh, thuần khiết, ấm áp nhất. Đặc biệt là đế linh hoa này cực kỳ dễ hỏng, người hái nó nếu không có tâm linh thuần khiết thì ngay sau khi được hái xuống, nó sẽ lập tức héo rũ.
“Bọn ta đặc biệt tìm một tiểu ni cô mười sáu tuổi ở nơi đó để đi hái đế linh hoa này. Chiếc hộp này và lớp vải nhung cũng đều là những vật trước dùng để thờ Phật, tinh khiết, trong lành mà còn có linh khí, cho nên mới có thể giữ gìn đóa hoa này không bị hỏng sau khi phải vận chuyển cả nghìn dặm đường.”
Lục Dĩnh Chi cười khanh khách, đặt chiếc hộp vào tay tôi. “Tạ tiểu thư ngàn vạn lần đừng từ chối. Ta làm thế này cũng vì muốn được một lần làm hết sức mình vì hoàng thượng.”
Chiếc hộp nặng nề rơi vào tay tôi.
Ngày hôm sau, tôi cùng với Tạ phu nhân đi đến U Sơn vương phủ gặp Tạ Chiêu Kha.
Có một chuyện ngoài dự liệu của tôi là tỷ tôi đã mang thai, được hơn sáu tháng. Những thay đổi về sinh lý vẫn không hề làm thay đổi dung mạo của tỷ ta. Tỷ ta vẫn xinh đẹp, mỹ lệ, cao quý ưu nhã, còn có thêm dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh mà chỉ có người làm mẹ mới có. Tiêu Lịch đã thay đổi danh hiệu thành U Sơn vương, vô cùng cẩn thận dìu đỡ tỷ ta, trên gương mặt ngập tràn ánh sáng hạnh phúc. Cuộc sống của hai người họ tốt như vậy đúng là chuyện nằm ngoài dự liệu của tôi.
Tạ Chiêu Kha nhìn thấy tôi thì nở nụ cười hòa nhã, thân thiện, không còn có vẻ cao cao tại thượng như trước kia nữa. “Cuối cùng tiểu muội đã về nhà, vậy là nhà chúng ta được đoàn viên rồi.”
Vẻ mặt của Tạ phu nhân bỗng nhiên ảm đạm hẳn đi, bà đang nghĩ đến Tạ Chiêu Anh đã không thể về nhà.
Tạ Chiêu Kha nói với tôi: “Hoàng thượng khoan dung, sau khi ta sinh con sẽ lên đường đi U Sơn. Nơi đó mặc dù xa nhưng không có đấu đá tranh giành, lại có non xanh nước biếc, con người chất phác, đơn thuần, ta sẽ thích nơi đó cho mà xem.”
Tôi nói với Tiêu Lịch: “Tỷ phu, sau này nhờ huynh chăm sóc tỷ tỷ đấy nhé!”
Tiêu Lịch nói: “Chăm sóc thê tử và con cái vốn là trách nhiệm của nam nhân mà.”
Tạ Chiêu Kha nhìn y bằng ánh mắt vô cùng mãn nguyện và dịu dàng.
Tôi không nhìn thấy Tần Phỉ Hoa. Nghe nói từ khi thái tử bị giam cầm thì nàng ta đã xin được rời phủ đi tu hành, làm một đạo nữ sĩ. Thế lực của Tần gia khá lớn, người của Triệu gia cũng không dám làm khó nàng ta. Ngược lại, chính những năm tháng bị giam cầm lại khiến Tạ Chiêu Kha nảy sinh tình cảm với Tiêu Lịch, cũng có thể coi đó là một cái kết tốt đẹp dành cho hai người.
Khi Tạ Chiêu Kha cùng tôi đi bộ trên hành lang ấm áp, tỷ ta kéo tay tôi, nói: “Quả nhiên, cuối cùng người làm mẫu nghi thiên hạ lại là muội.” Giọng nói của tỷ ta nhẹ nhàng, bình thản, cũng không có quá nhiều tình cảm.
Tôi lại có cách nhìn của riêng mình. “Mẫu nghi thiên hạ, không phải cứ nói là làm được.”
“Đúng vậy! Hoàng hậu không chỉ là đại diện của vinh hoa phú quý.” Tạ Chiêu Kha nói, “Tứ muội, ta thấy muội đang rất bất an.”
Tôi nhìn ra tuyết trắng ngoài sân, đột nhiên nói: “Tỷ, muội không biết phải làm thế nào nữa. Cho dù muội biết phải làm thế nào thì muội cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu.”
Tạ Chiêu Kha cười cười. “Muội là một người rất cởi mở, thoải mái lại kiên cường, mạnh mẽ. Trước đây nói gả muội đi, muội không thèm phản đối mà lập tức bỏ nhà đi. Nhưng sau này làm hoàng hậu rồi thì không thể tùy tiện như vậy nữa nghe không?”
“Muội biết rất rõ điều này, cho nên muội mới bất an. Muội cảm thấy vô cùng mờ mịt, một mặt biết mình phải đối diện với cái gì, mặt khác lại không biết mình sẽ đối diện với cái gì. Muội biết, hậu cung không chỉ là nơi để các nữ nhân sinh sống, nó còn phản ánh toàn bộ thế cục của triều đình, toàn bộ hướng đi của chính trị. Mà trước đây, cái mà muội tiếp xúc chẳng qua chỉ là thương binh, bệnh nhân và một cuộc chiến tranh chẳng ảnh hưởng lắm tới mình.”
“Muội nói đúng.” Tạ Chiêu Kha nói, “Đối với muội, nơi đó đúng là không hề quen thuộc. Tỷ biết muội lo lắng về Lục gia, nhưng hoàng thượng đã hứa sẽ lập muội làm hoàng hậu, dù thế nào thì vị trí của muội cũng cao hơn Lục gia một bậc. Tỷ đã từng gặp cô nàng Lục Dĩnh Chi đó, là một nữ tử hoạt bát, lanh lợi, khôn khéo, chắc chắn sẽ không tùy tiện làm khó muội đâu.”
“Muội cũng cảm thấy nếu nàng ta muốn làm khó muội, thì muội chắc chắn sẽ chẳng biết làm thế nào.”
“Cũng không phải.” Tạ Chiêu Kha nói, “Nếu có chuyện đó thì tự nhiên muội sẽ có cách đối phó với cô ta. Nhưng muội sẽ làm những chuyện đó chứ? Trước đây, khi khắp nơi đều lan truyền tin rằng muội là mật thám, chúng ta vô cùng lo lắng cho sự an nguy của muội. Thực ra chỉ cần tìm hiểu qua loa từ người biết rõ nội tình, rồi động não suy nghĩ một chút là có thể biết được đó là do tay chân của Lục gia làm. May mà hoàng thượng đã kịp thời bảo vệ muội. Tứ muội, trải qua chuyện này, muội phải biết rằng, Lục Dĩnh Chi đó là người phải chém giết trong gió tanh mưa máu mới đến được bước này, lòng dạ cô ta cứng rắn hơn muội nhiều. Những chuyện mà muội không hạ thủ được, thì cô ta có thể làm mà không chớp mắt. Muội dễ mềm lòng, lương thiện, điều này khiến muội thua kém cô ta một bước lớn.”
Những điều tỷ ta nói đều đúng. Tôi im lặng không nói gì.
Tạ Chiêu Kha nắm lấy tay tôi. “Mặc dù chuyện muội được vào cung làm hoàng hậu là vinh hạnh của Tạ gia chúng ta, nhưng là tỷ tỷ của muội, tỷ lại rất lo lắng cho muội. Sau khi hoàng thượng nắm quyền chấp chính, sớm muộn gì cũng sẽ ra tay trừ bỏ các thế lực của Lục gia, đó sẽ là một trận ác đấu trong triều đình. Đến khi hoàng thượng đấu với Lục lão gia, muội ở hậu cung đấu với Lục Dĩnh Chi…”
Tôi nghe đến đây thì mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng.
“Nếu đấu thắng thì tốt. Nếu không thắng được, vậy chẳng phải muội…” Tạ Chiêu Kha thở dài một tiếng. “Nói thật lòng, tỷ không nỡ để muội đi vào một nơi như thế. Muội không biết những thủ đoạn như ta đã từng học, muội thực sự là… không biết cái gì hết.”
Tôi quả thực không còn lời nào để hỏi ông trời. Sống bao nhiêu năm nay mà đến tận bây giờ mới phát hiện ra rằng mình chẳng hiểu cái gì cả.
Tạ Chiêu Kha không ngừng thở dài. Thực ra tỷ ta có ý tốt, vì lo lắng cho một tiểu a đầu đơn thuần, ngây thơ, nhân từ là ta phải vào cung, chẳng bao lâu sau sẽ chỉ còn một bộ hài cốt được đưa ra ngoài.
Tôi nhỏ giọng nói: “Chàng còn có rất nhiều nữ nhân…”
Tạ Chiêu Kha phì cười một tiếng. “Lẽ nào muội lo lắng chỉ vì điều này?”
Tôi không lên tiếng trả lời.
“A đầu ngốc!” Tạ Chiêu Kha sửa lại một chút mái tóc tôi. “Những người đàn ông có tiền bình thường đều năm thê bảy thiếp, huống chi là bậc tôn quý của cả một nước! Như tỷ phu của muội còn có hai nha hoàn để hầu hạ giấc ngủ. Chỉ cần y có muội trong lòng, chỉ cần muội vĩnh viễn là hoàng hậu chẳng phải là được rồi sao! Nếu không thì muội còn cầu mong điều gì?”
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cảm thấy tình cảnh này đúng là nực cười.
Đúng vậy, rõ ràng là tôi đang chống lại việc hoàng đế có nhiều vợ, đây đúng là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ.
Tôi cười, cười mình ngây thơ và ngu ngốc, cười mình đến giờ này vẫn chưa từ bỏ ý định. Cười xong lại cảm thấy có một cảm giác thê lương, lạnh lẽo đến cùng cực, đau đớn đến cùng cực.
Nhưng có một chuyện mà tôi biết rõ ràng hơn ai hết, rằng đó không phải là cuộc sống mà tôi mong muốn.
Tạ Chiêu Kha hỏi tôi còn cầu mong điều gì?
Muốn có trái tim một người, bạc đầu không chia ly.
Bây giờ, một người như thế đang ở trước mặt tôi, nhưng tôi lại không nắm được tay chàng.
Chiều hôm đó, có rất nhiều người đến Tạ phủ, nói là người chuyên may y phục ở trong cung đến may đo quần áo cho tôi. Khi quần áo đã may được một nửa, trong cung lại sai người đến mời tôi vào cung, nói là đi xem xem trong cung hoàng hậu còn thiếu thứ gì không để còn phân phó người đi mua.
Tôi bị quay bên này, quay bên kia đến mức đau đầu chóng mặt, khó khăn lắm mới chọn xong vải vóc, sau đó thì ngồi lên một chiếc xe để vào cung.
Đây không phải lần đầu tiên tôi vào cung hoàng hậu, chỉ là, lần trước là khách, còn lần này lại là chủ nhân.
Triệu hoàng hậu đã bị phế, bị đuổi đến hoàng lăng. Bây giờ cung này vô chủ, trong vẻ tráng lệ nguy nga lộ ra sự cô đơn tĩnh mịch, những đồ vật trong nhà sang trọng, đẹp đẽ, tinh xảo lại mang theo vẻ thâm trầm, từ lò hương tỏa ra mùi hương cũ kĩ rất đậm. Đại sảnh rộng rãi, vắng vẻ luôn khiến người ta có cảm giác trống trải, mênh mông. Ở đây, ban ngày cũng có ánh nến, bóng hình chiếu trên bức bích họa cứ lay động đong đưa, giống hệt như ma quỷ.
Tôi chợt run lên một cái.
Lần trước đến đây tôi còn chưa cảm thấy, bây giờ mới phát hiện nơi này thật rộng lớn. Một gian phòng nối tiếp một gian phòng, có lẽ mặt sau của bức tường còn ẩn giấu một căn phòng bí mật cũng nên. Màu sắc và các hoa văn thể hiện sự trang trọng, phú quý có ở khắp nơi, khiến người ta phải ngạc nhiên và ngưỡng mộ.
Tôi chẳng để ý gì, cứ đi lung tung trong cung, phát hiện các nơi cũng không khác nhau nhiều lắm, chẳng bao lâu sau thì bị lạc đường. Vì lúc trước tôi đã cho đám người hầu rời đi nên lúc này đành phải một mình tìm đường quay trở lại.
Không biết tại sao tôi lại đi đến một căn buồng có lò sưởi ấm áp.
Đó là một căn phòng được bài trí khá đơn giản, hai bên vách tường treo đầy tranh nữ nhân, bên dưới đặt bài vị hương án. Nhìn kĩ một lượt, hóa ra đây đều là các hoàng hậu của Đông Tề.
Hoàng hậu Kính Hiếu thời khai quốc, hoàng hậu Hiền Ý danh tiếng vang xa, hoàng hậu Hiền Túc chỉ ngồi trên ngôi ba mươi ngày, hoàng hậu Hiến Mục cả đời đọc kinh Phật, hoàng hậu Cung Mục hai lần bị phế, ba lần được phong…
Từng cái tên quen thuộc, từng gương mặt lạ lẫm. Những nữ tử đã thành người thiên cổ đó đang lặng lẽ nhìn tôi qua làn khói hương mù mịt, dường như muốn kể với tôi câu chuyện của họ. Chỉ là những nỗi cô tịch, thê lương, oan ức, đau khổ ẩn phía sau sự vinh hiển, phồn hoa đều đã hiện lên rõ ràng trong mắt họ.
Tôi nhìn từng bức, từng bức tranh, đến bức tranh cuối cùng chính là hoàng hậu Gia Mục, mẹ của Tiêu Huyên.
Người phụ nữ còn rất trẻ có một dung nhan diễm lệ động lòng người. Mắt Tiêu Huyên rất giống mẹ, đôi đồng tử đen láy như mực, lại trong tựa nước, mỗi khi cười đều hiện ra vẻ thân thiện. Chỉ là trên gương mặt Tiêu Huyên luôn mang theo nụ cười khẽ vẻ bất cần đời, giống như những công tử tiêu sái thích uống rượu cưỡi ngựa, mặc sức tìm vui trong giang hồ, lại cũng có khí phách của bậc vương giả đứng ở nơi cao nhìn xuống thiên hạ, tung hoành ngang dọc khắp đất trời.
Tôi nhìn vào một khoảng trống lớn ở trên tường, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai, tranh vẽ tôi cũng sẽ được treo ở nơi này chăng? Như vậy cũng tốt. Tôi biết, những hoàng hậu bị phế sẽ không có tư cách được dựng tranh thờ ở nơi này, mà mục đích cuối cùng của Lục Dĩnh Chi chính là tranh giành được một chỗ ở đây.
Tôi vừa nghĩ đến Lục tiểu thư liền giống như học sinh không học bài mà nghe thấy nói phải làm bài kiểm tra, vừa phiền não vừa đau đầu.
Lắc đầu một cái rồi quay người chuẩn bị rời đi, tôi chợt kinh ngạc khi nhìn thấy Tiêu Huyên đang đứng ngoài cửa.
Chàng nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, có ưu tư, lo lắng và cả sợ hãi. Đó đều là những cảm xúc ít ỏi có thể xuất hiện trong mắt chàng, khiến tôi không thể lý giải được. Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau rất lâu, chẳng ai nghĩ đến việc phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này. Những năm tháng cùng nhau trải qua trong quá khứ không ngừng hiển hiện, đánh thức những ký ức đã bị phủ bụi trong lòng tôi, để khi chúng tôi quay đầu nhìn lại thuở ban đầu gặp gỡ, từng chút, từng chút như được kể lại rất rõ ràng.
“A Huyên?” Tôi khẽ gọi chàng một tiếng.
Chàng lấy lại tinh thần, đi vào kéo tay tôi. “Sao mà lại kinh ngạc đến như vậy?” Tiêu Huyên cau mày nói. “Mới có một chiếc áo lông cáo trắng rất đẹp, lát nữa về ta sẽ nói bọn họ mang đến cho nàng.”
“Sao chàng lại đến đây?” Tôi hỏi.
Tiêu Huyên cười, nói: “Ta nghe nói nàng đến đây nên đến tìm nàng. Nàng đã đi xem phòng ốc rồi, cảm thấy thế nào?”
Tôi nghẹn lời, nghĩ ngợi đến nửa ngày mới tìm ra được một câu trả lời dễ nghe nhất: “Cũng được.”
“Thật ư?” Trong lời nói của Tiêu Huyên mang theo vẻ nghiêm túc không giống như bình thường.
Tôi đành nói: “Thì là… nếu có thể sáng hơn chút nữa thì tốt.”
“Ta sẽ phân phó bọn họ sửa cho phòng ốc sáng hơn một chút.” Khẩu khí của chàng rất nhẹ nhàng, vô cùng hào hứng. “Nàng đã ra đằng sau xem chưa? Ta bảo bọn họ dọn một phòng thuốc rất lớn cho nàng, ở đó cái gì cũng có. Nàng có thể tự do làm việc mình muốn.”
Chàng rất vui vẻ, giống như một đứa trẻ vừa giành được món đồ chơi đẹp rồi muốn mang đi khoe.
“Thật không?” Trên mặt tôi treo một nụ cười. “Thật tốt quá, cảm ơn chàng!”
Tiêu Huyên lại nói tiếp: “Trong cung này, nàng muốn bài trí như thế nào cũng được. Chính đường có phải là rất uy phong không? Sau này nàng sẽ được các mệnh phụ đại thần lạy chầu ở đó.”
Tôi cũng thuận theo ý tứ của chàng mà nói: “Mọi thứ đều rất tốt.”
“Nàng thực sự thích chứ?” Tiêu Huyên vẫn không yên tâm.
Tôi gật gật đầu, nói bằng giọng chắc nịch: “Ta thực sự rất thích.”
Tiêu Huyên ôm lấy mặt tôi, nhìn vào mắt tôi. “Nàng phải nói thật lòng với ta, phải vui vẻ. Ta không muốn nàng giấu những tâm sự của mình trong lòng, biết chưa?”
Tôi nghe lời, đáp: “Ta biết rồi.”
“Ngoan quá!” Chàng hôn lên chóp mũi của tôi.
“Hoàng thượng!” Giọng nói the thé quái dị của thái giám đã phá vỡ bầu không khí này. “Lục nguyên soái cầu kiến.”
Tiêu Huyên mất hứng, tức giận nói: “Biết rồi.”
Tay chàng vẫn ôm lấy tôi. “Ta đi một lát thôi. Nàng đừng đi, hôm nay ở lại đây ăn cơm, ta sẽ bảo phòng bếp nấu món nàng thích.”
Tôi mỉm cười, gật gật đầu.
Chàng dịu dàng vuốt ve gương mặt tôi rồi mới quay người rời đi.
Chàng đi xuyên qua hành lang, vừa đi vừa quay đầu nhìn lại, cuối cùng thì bóng dáng cao lớn ấy cũng bị đám tùy tùng che khuất mất. Sau đó tôi cũng quay người đi về, nhưng chưa đi được hai bước thì đằng sau đột nhiên truyền tới tiếng gọi tôi.
Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn lại, không biết tại sao Tiêu Huyên lại đang chạy tới, vẻ mặt có chút hoang mang và vội vã, đến khi ánh mắt chàng tìm thấy tôi rồi thì tia khác thường đó mới tản đi.
Tôi nhìn chàng sải những bước dài đến bên mình bằng ánh mắt khó hiểu, còn chưa lấy lại tinh thần thì đã bị chàng ôm vào lòng.
“A Huyên?”
“Suỵt!”
Tôi liền im lặng, ngửi mùi đàn hương tỏa ra từ người chàng, đó là một mùi hương thanh nhã và âm trầm vô cùng đặc biệt.
Hồi lâu sau, chàng mới buông tôi ra, vuốt ve gương mặt tôi, nhìn tôi thật kĩ.
Tôi mỉm cười. “Sao thế? Ta sẽ không đột nhiên biến mất đâu.”
Tiêu Huyên chẳng biết làm thế nào, đành cười khổ. “Không có gì, chỉ là… Không có gì.”
Chàng cúi đầu hôn lên trán tôi, rất lâu mới buông tôi ra.
“Đợi ta trở lại.” Chàng kiên định nói. “Ngoan ngoãn đợi ta trở lại, biết không?”
“Ta biết rồi!” Tôi cảm thấy quái lạ, nhưng chỉ cười cười đẩy chàng đi. “Chàng mau đi đi, nếu không Lục lão đầu lại muốn khóc bây giờ.”
Tiêu Huyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Lần này chàng rất dứt khoát rời đi, mang theo một đám tùy tùng oai vệ, nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ.
Một cung nữ ở bên cạnh cảm thán. “Hoàng thượng đối với tiểu thư thật tốt. Tương lai tiểu thư sẽ làm hoàng hậu, chắc chắn có thể phổ một khúc giai thoại về chuyện tình đế hậu.”
Nàng ta nịnh bợ tôi quá sớm rồi. Tôi chỉ biết cười bối rối.
“Nhưng…” Cung nữ đó đột nhiên thay đổi giọng điệu. “Tính cách của tiểu thư lại hiền lành quá.”
“Hiền lành quá cũng không tốt ư?”
Cung nữ hơn bốn mươi tuổi đó nghiêm trang nói với tôi: “Tiểu thư đối xử với người khác thân thiện, hiền hậu thì đó là phúc khí của những kẻ làm nô tỳ chúng tôi. Nhưng sau này, trong hậu cung sẽ có những quý nhân và nương nương khác, có vị nào là không xuất thân cao quý, có vị nào là không muốn trở nên nổi bật. Chuyện trong cung vô cùng phức tạp, muốn quản lý được thì không chỉ dựa vào tính cách mà còn phải dựa vào sự uy nghi mới được. Tiểu thư cũng đừng ngại làm người ác mà để các nương nương khác cưỡi lên đầu lên cổ mình.”
Tôi cười mỉa mai.
Lại có một cung nữ khác trẻ hơn một chút bày ra dáng vẻ tận tình, nói: “Tiểu thư cũng đừng sợ, chúng tôi ở trong cung bao nhiêu năm nay, nhìn thấy rất nhiều chuyện rồi. Chỉ cần có thể nắm được trái tim hoàng thượng thì hậu cung chính là của người. Còn Lục gia đó…” Nàng ta kìm thấp giọng. “Lục gia có thể kiêu ngạo đến bao giờ? Sau này tiểu thư có thể sinh được con trai trước vị Lục tiểu thư đó mới là…”
“Dừng!” Tôi dở khóc dở cười. “Đừng có đi quá xa như thế, chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cơ mà.”
Cung nữ đó lại hiểu lầm ý của tôi. “Ôi chao! Tiểu thư người làm hoàng hậu, Lục tiểu thư làm phi, điều này hoàng thượng đã quyết định với Lục nguyên soái rồi. Còn có đại tiểu thư của Lý gia nữa…” Cung nữ lớn tuổi vỗ vào người nàng ta một cái thật mạnh, nàng ta lập tức biết điều mà ngậm miệng.
Tôi miễn cưỡng cười cười, vẫy tay cho bọn họ lui xuống.
Tối hôm đó Tiêu Huyên quay trở lại sớm hơn so với dự kiến của tôi, cũng không cho người thông báo, đúng lúc đi vào thì bắt được tôi đang ăn vụng gà.
Tôi cười hi hi đứng dậy, quệt quệt tay lên người. “Chàng về rồi à?”
“Ta về rồi.” Chàng nhìn tôi, cười. “Đúng lúc bắt gặp tiểu hồ ly đang ăn trộm gà.”
Tôi di tới giúp chàng cởi áo choàng. “Lúc chập tối có gió bắc thổi, lão thái giám nói với ta rằng ngày mai trời sẽ càng lạnh hơn.”
Bàn tay Tiêu Huyên ấm áp cầm lấy tay tôi. “Ngày mai ta phải xuất cung một chuyến để đi xem khu lăng mộ và cuộc sống của bách tính ngoài thành, hy vọng trời sẽ không đổ tuyết.”
Tôi chợt nghĩ đến một người. “Rất lâu rồi không có tin tức gì của Tống tiên sinh.
Tiêu Huyên ngồi xuống bên bàn. “Sau chuyện lần đó, hắn trầm mặc mất mấy ngày liền. Sau đó, mặc dù đã bình thường trở lại nhưng ta vẫn thấy hắn âm trầm hơn trước rất nhiều. Tử Kính có nhiều tham vọng, hắn cố gắng kiềm chế, vùi mình vào công việc. Ta kết làm tri kỷ với hắn bao nhiêu năm nay, cũng hy vọng trong cuộc sống của hắn sẽ có nhiều bạn bè, chỉ là, ta thấy khó quá.”
Tôi nghĩ đến Vân Hương, nhất thời cũng cảm thấy rất cô đơn, hiu quạnh.
Tiêu Huyên vuốt vuốt tóc tôi, nhẹ giọng nói: “Nàng ta cũng được coi là không thẹn với lương tâm.”
Tôi quay đầu đi chỗ khác. “Nếu lúc đầu chàng không ép nàng ta quá thì có lẽ nàng ta sẽ không chết.”
Tiêu Huyên thu tay về. “Nàng ta làm những chuyện như thế, khó tránh khỏi cái chết. Cho dù là nàng cũng không thể bảo vệ nàng ta được. Hơn nữa nàng cảm thấy đối với nàng ta, sống sẽ tốt hơn cái chết sao?”
Tôi không vui. “Chàng nên nói với ta sớm hơn.”
“Không phải ta chưa từng nghĩ tới, nhưng sau khi bàn bạc với Tử Kính, bọn ta cảm thấy nếu nàng biết chuyện thì chắc chắn sẽ thuyết phục Vân Hương, cứu mẹ nàng ta.”
“Như thế chẳng phải rất tốt sao?”
“Nhưng làm như thế thì bọn ta sẽ mất một manh mối…”
“Thì ra bọn chàng chỉ muốn lợi dụng nàng ta.” Tôi nổi cơn giận dữ, đập bàn.
Tiêu Huyên cố gắng giải thích: “Tiểu Hoa, trên chiến trường đọ sức bằng tính mạng con người. Bọn họ bất nhân thì bọn ta sẽ bất nghĩa, với một quân cờ bọn họ dùng, bọn ta sẽ phản lại…”
“Vân Hương không phải là quân cờ của bọn chàng, mà là tỷ muội của ta!”
“Nhưng bọn ta không thể dùng tình cảm hành sự!” Tiêu Huyên đứng bật dậy. “Nàng chỉ có một Vân Hương, còn ta lại có tới trăm vạn binh sĩ.”
Cũng đúng. Đối với họ, a đầu Vân Hương này chỉ là một quân cờ mà thôi. Nếu không phải vì tôi thì kết cục của Vân Hương chưa biết chừng còn thê thảm hơn nhiều.
Tôi nói: “Vân Hương… nàng ta là một con người. Nàng ta có trái tim lương thiện. Nàng ta luôn phải vùng vẫy, giằng co vô cùng đau khổ. Chúng ta vốn có thể cho nàng ta cơ hội được giải thoát…”
“Tiểu Hoa, ta là thống soát của toàn quân, ta phải suy nghĩ cho lợi ích của rất nhiều người. Cứu một mình nàng ta, chúng ta sẽ mất cơ hội đánh lạc hướng Triệu đảng, như thế có thể sẽ khiến càng nhiều binh sĩ mất mạng. Nàng có thể hận ta vì đã hại chết Vân Hương, nhưng ta sẽ không hối hận vì việc làm của mình.”
Vẻ mặt Tiêu Huyên rất nghiêm túc, giọng điệu quyết đoán, kiên định.
Tôi quay mặt đi, không muốn nhìn chàng. “Nàng ta đã tự sát…”
Tiêu Huyên hung hăng dọa người. “Tống Tử Kính sẽ không tha thứ cho kẻ đã lừa dối hắn, Trịnh Văn Hạo và nàng ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau, tình bằng hữu giữa nàng và nàng ta cũng không thể tiếp tục được nữa. Một nữ nhân như nàng ta mà phải gánh trên vai món nợ mấy nghìn mạng người, thì mãi mãi sẽ chỉ sống trong sợ hãi và áy náy thôi. Nàng nghĩ cuộc sống như thế cũng đáng để tiếp tục ư?”
Những lời chàng nói rất có lý, tự bản thân Vân Hương cũng biết rõ, cho nên nàng ta mới lấy trộm thuốc độc của tôi.
Giọng nói của Tiêu Huyên cũng mềm mỏng hơn: “Đừng nói đến những chuyện này nữa có được không? Mấy ngày nay, ta chẳng có ngày nào mà không bị những chuyện này làm phiền. Lúc này ta chỉ muốn cùng nàng ăn một bữa cơm thật bình yên, không nhắc đến bất cứ chuyện gì khác, không nghĩ đến bất cứ người nào khác nữa, chỉ có hai người chúng ta ở bên nhau, được không?”
Nhưng chuyện đã đến nước này, tôi làm gì còn tâm trạng mà ăn cơm nữa. Tôi bị chàng kéo xuống, cầm lấy đũa chọc chọc vào bát cơm.
Tiêu Huyên thấy thế, liền thở dài, gắp cho tôi một miếng xương sườn. “Nàng nếm thử xem, để nguội rồi thì không ngon nữa.”
Tôi nhìn ánh mắt tha thiết của chàng, cuối cùng cũng nghe lời đưa lên miệng.
“… Để ta vào… Hoàng thượng!” Bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào mơ hồ truyền đến.
Miếng xương sườn bỗng rơi xuống bát. Tiêu Huyên tức giận nói: “Bên ngoài có chuyện gì?”
“Hoàng thượng, có người của Lục gia cầu kiến!” Việt Phong ở bên ngoài cẩn trọng, nghiêm túc đáp.
“Sao lại là Lục gia!” Tiêu Huyên để lộ vẻ chán ghét, phiền não. “Có chuyện gì để mai nói, mau tiễn khách!”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!” Giọng nữ thê lương đó lại ngày càng vang, chúng tôi dù không muốn nghe cũng khó. “Hoàng thượng! Tiểu thư nhà chúng tôi bây giờ thần trí mơ hồ! Tướng quân không ở nhà, nô tỳ cả gan dùng lệnh bài của tiểu thư để vào cung. Nô tỳ xin vương gia hãy đi gặp tiểu thư!”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Tiêu Huyên đứng bật dậy.“Hôm qua chẳng phải vẫn tốt sao?”
“Lúc chập tối tiểu thư bắt đầu lên cơn sốt, đến bây giờ thì thở yếu lắm rồi. Nhưng tiểu thư vẫn không cho chúng nô tỳ báo cho người biết.”
Tiêu Huyên khó xử quay sang nhìn tôi.
Tôi vẫn thờ ơ đưa đũa gắp thức ăn.
Một khi hơi thở đã yếu thì sẽ bị hôn mê sâu, chứ vẫn còn nói chuyện được thì chỉ có quỷ mà thôi. Nói dối mà cũng không biết kiếm cái cớ nào thông minh hơn một chút.
Tiêu Huyên do dự, a hoàn của Lục gia thì đã khóc hết nước mắt, nếu không biết chuyện thì còn tưởng là tiểu thư nhà bọn họ đã tắt thở rồi ấy chứ.
Tôi ăn món bầu dục xào, lẳng lặng nhìn hai người họ.
Cuối cùng Tiêu Huyên cũng lên tiếng: “Tiểu Hoa, nàng xem phải làm thế nào?”
Câu nói này giống như một đốm lửa nhỏ rơi xuống đống cỏ khô được tưới thêm dầu.
Tôi cười lạnh. “Ta thì có thể làm được gì chứ? Lục gia cũng không yên tâm để ta xem bệnh cho con gái bảo bối nhà họ đâu. Nhưng mà chàng thì không thế, nếu chàng một mình đến đó thì Lục Dĩnh Chi sẽ lập tức khỏe như rồng như hổ cho mà xem.”
“Tiểu Hoa…” Tiêu Huyên muốn giải thích.
Tôi tiếp tục mỉa mai: “Hoàng thượng còn nhớ năm đó ta đã kê đơn thuốc cho Liễu tiểu thư không? Cứ theo đó mà làm, chắc chắn sẽ khỏi bệnh.”
Tiêu Huyên vội vàng nắm lấy tay tôi. Tôi nhanh nhẹn giằng ra, hung hăng lườm chàng.
“Sự nhẫn nại của ta có hạn. Lục Dĩnh Chi cứ ba ngày hai bận nhúng tay nhúng chân vào như thế này, rốt cuộc đã xong chưa? Dụ dỗ nàng ta để lôi kéo Lục gia là nhiệm vụ của chàng, không phải của ta, ta không cần thiết phải một mực bao dung với nàng ta. Còn hoàng thượng thì sao? Chàng cần ta hay cần cô ta, chàng tự xem làm thế nào đi, ta không tiếp chàng được nữa.”
“Tiểu Hoa!”
Tôi né tránh cánh tay Tiêu Huyên đang đưa ra, đi thẳng ra mở cửa.
Những cơn gió lạnh thấu xương thổi đến khiến tôi run lên cầm cập. Trong sân, có một a hoàn đang bị thị vệ ngăn lại, nhìn thấy tôi, nàng ta thôi không làm loạn nữa, mà ném cho tôi một ánh nhìn oán hận.
Bên ngoài là con đường vừa dài vừa hẹp của hoàng cung, những ngọn đèn lồng mờ tối đang lắc lư trong gió, không thấy có một bóng người, không nghe thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng gió thổi. Tôi chạy đi trong một nơi chẳng khác nào mê cung này, tôi đang mù quáng tìm kiếm điều gì.
Đó không phải Tiêu Huyên, không phải một lối thoát, mà là một cái gì đó chính tôi cũng không biết, là một thứ mà trong lòng tôi còn thiếu.
Buổi tối trong hoàng cung thâm u đến cùng cực. Trước mặt tôi có bao nhiêu con đường và cánh cửa, nhưng vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn bị bức tường hoàng cung cao vút vây quanh. Những cơn gió lạnh thổi tới làm chân tay tôi tê cóng, không còn cảm giác, cuối cùng thì dừng lại ở cuối một con đường.
Ở đó có một cánh cửa lớn đóng chặt, chỉ có một ngọn đèn lồng tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt, chỉ đủ để tôi nhìn thấy nước sơn màu đỏ đã bị bong tróc và cái khóa to đã bị gỉ sắc trên cánh cửa.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên trở nên méo mó, vặn vẹo, cánh cửa giống như một cái miệng há to như chậu máu kéo dần về phía tôi, như muốn nuốt tôi vào trong đó. Tôi hoảng hốt lùi lại phía sau, nhưng lại bị trượt chân, ngã nhào xuống tuyết.
“Tiểu Hoa!” Tiêu Huyên chạy tới.
Chàng cầm tay tôi, kéo tôi ôm vào lòng. Chiếc áo choàng dày ấm áp phủ lên người tôi, mùi hương quen thuộc trên người chàng cũng bao vây quanh tôi.
“Sao vậy? Sao lại ngã thế? Nàng nói gì đi!” Chàng nôn nóng ôm lấy tôi, vuốt ve mặt và tay tôi, không ngừng cất tiếng hỏi.
Tôi hờ hững quay mặt sang chỗ khác, nhìn thấy cánh cửa kia. “Kia là nơi nào?”
“Là nơi nào?” Tiêu Huyên cũng không biết.
Một thái giám đáp: “Bẩm hoàng thượng, bên đó là lãnh cung.”
“Nàng cũng chạy xa được thế này cơ đấy!” Tiêu Huyên ôm chặt lấy tôi, khẽ cười. “Nàng nhanh thật đấy, suýt nữa ta đã không đuổi kịp. Hoàng cung vừa rộng vừa phức tạp, sau này đừng có chạy lung tung nữa.”
Một lúc sau tôi mới nói: “Xin lỗi! Ta… không nên làm loạn lên như thế… khiến chàng phải khó xử.”
Tiêu Huyên chợt vùi mặt vào cổ tôi, thở dài nói: “Không sao! Là ta không đúng, ta không nghĩ đến cảm nhận của nàng. Sau này sẽ không như vậy nữa, nàng đừng rời khỏi ta, tuyệt đối đừng làm như vậy.”
Cảm nhận được có một ngọn lửa ấm áp trên người chàng đang truyền hơi ấm sang cho mình, tôi liền nhắm mắt.
Đêm hôm đó, Tiêu Huyên đích thân đưa tôi về Tạ phủ, sau đó mới cho xe ngựa rời đi. Tôi quay lại hỏi người gác cổng: “Hoàng thượng đi về hướng nào?”
“Hướng tây.”
Về cung ở phía bắc. Chàng vẫn đến Lục gia.
Tạo hóa thật lắm trêu ngươi, bạn sẽ chẳng bao giờ biết rõ được chuyện xảy ra lúc đó. Lúc đó thấy rát bình tĩnh, đến khi quay đầu nhìn lại thì thực ra có một cơn sóng ngầm đang cuồn cuộn chảy, lúc đó cảm thấy rất sâu sắc, đến khi quay đầu nhìn lại thì đã rất nhạt nhòa, lúc đó bạn cho rằng sẽ vĩnh viễn nắm giữ được chuyện này, đến khi nghĩ lại thì đã trôi đi đâu mất, lúc đó bạn tin rằng đã khắc cốt ghi tâm, đến khi nhớ lại thì mọi thứ đã trở thành thoáng qua.
Kinh đô Đông Tề vĩnh viễn lưu giữ cho tôi những ấn tượng thâm trầm, sâu lắng, đại khái cũng được coi là những trải nghiệm mà mình có duyên được trải qua. Trong định nghĩa của tôi, từ lâu đã khoác lên cho nó một tầng màu xám, u buồn giống như bầu trời không buông nắng. Niềm vui chẳng qua cũng chỉ là những đốm hoa lửa bừng sáng lên trong chớp mắt trên bầu không, nhưng đã lưu lại trong mắt tôi những màu sắc diễm lệ vĩnh hằng.
Tôi lại gặp Lục Dĩnh Chi một lần nữa, vào mấy ngày sau tang lễ của tiên đế.
Các văn võ bá quan trong triều đình và gia quyến đều hộ tống linh cửu đến hoàng lăng. Các nữ nhân không thể vào trong lăng nên phải đợi ở bên ngoài dưới trời tuyết lạnh.
Tôi và Tạ phu nhân ngồi trong kiệu, mặc quần áo dày, lại có lò sưởi trong tay nên cũng không cảm thấy lạnh. Thời tiết hôm nay khá tốt, có ánh mặt trời ló dạng, gió nhẹ ấm áp, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng pháo lễ truyền đến từ trong hoàng lăng ở phía xa xa.
Tiếng pháo và tiếng kèn đó vang vọng ở nơi sơn cốc tĩnh mịch này rất lâu, giống như cảnh bạn cũ trước khi rời đi còn quanh quẩn lưu luyến không nỡ rời.
Trời trong thoáng đãng, chúng tôi có thể nhìn thấy những tia lấp lánh do ánh mặt trời chiếu vào tuyết trắng trên những đỉnh núi phía xa xa, gió từ triền núi thổi tới, bào mòn mặt đất từ ngày này sang ngày khác.
Bên cạnh không biết là xe ngựa của nhà nào, từ trong đó truyền ra những tiếng ho ngắt quãng của nữ tử. A hoàn lo lắng khuyên nàng ta uống chút nước.
Bản năng thầy thuốc của tôi trỗi dậy, liền hướng về phía đó hét lên: “Chủ tử của ngươi là phổi bị tổn thương, chứ không phải họng, uống nước không có tác dụng đâu. Ở đây vừa lạnh vừa khô, nên đưa nàng ta đến nơi nào ấm áp và ấm hơn một chút là sẽ đỡ thôi.”
Trong xe ngựa bên cạnh im lặng một lát, rồi một giọng nữ quen thuộc truyền đến một cách yếu ớt: “Là Tạ tiểu thư?”
Lục Dĩnh Chi?
Tôi vén rèm xa, nhìn thấy trong cửa sổ của chiếc xe ngựa ở cách mình nửa mét có một gương mặt gầy gò tái nhợt. Xem ra cô ta đúng là bị thương không nhẹ.
Hai chúng tôi lạnh lùng nhìn nhau, không biết dây thần kinh nào trong đầu Tạ phu nhân đột nhiên bị hỏng mà lại nói với tôi: “Tiểu Hoa, y thuật của con tốt, hau là đi xem cho Lục tiểu thư một chút?”
Lão nương ơi, gần như là thái y trong cả hoàng cung này đã vây quanh cô ta rồi, còn phải thêm một người là tôi nữa sao?
Nhưng mà bà ấy đã nói như thế, tôi giống như đã cưỡi lên lưng cọp, đành phải ra tay xem bệnh cho tình địch.
Đúng là phổi của Lục Dĩnh Chi bị tổn thương, nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ là lúc này thời tiết lạnh buốt lại khô hanh nên bệnh của cô ta lâu khỏi. Tôi liền kê cho cô ta một đơn thuốc tiêu viêm nhuận phổi.
Lục Dĩnh Chi vốn là một nữ tử tràn đầy sức sống, nay mặc tang phục màu trắng lại càng có vẻ yếu đuối vô lực. Cô ta nói với tôi trong hơi thở không ổn định: “Tấm chân tình này của Tạ cô nương, ta không biết phải báo đáp như thế nào.”
Tôi thầm nghĩ: Cách báo đáp tốt nhất chính là cách xa người đàn ông của ta ra một chút.
Lục Dĩnh Chi đưa tay ra hiệu, a hoàn liền bưng ra một chiếc hộp gỗ vô cùng tinh xảo.
“Tạ cô nương, ta biết cô nương coi kim ngân châu báu như rác rưởi…”
Ai nói đấy? Rõ ràng tôi rất yêu tiền đấy nhé!
“Cho nên thứ trong chiếc hộp gỗ này không phải là vật thế tục như thế.” Lục Dĩnh Chi cười nói. “Cô nương vì trị độc cho hoàng thượng mà đã làm tổn hại đến bản thân, Dĩnh Chi thấy vậy thì vô cùng cảm khái, kính phục, cho nên đã dốc hết sức lực để tìm ra hai vật này, hy vọng có thể giúp đỡ được cô nương phần nào!”
Tôi từ từ mở hộp ra, một mùi hương ngào ngạt tỏa ra làm người ta cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.
Trước mắt tôi lóe sáng.
Có hai vật với hai hình dạng khác nhau được đặt trên lớp vải nhung lót bên trong hộp. Vật thứ nhất là một bông hoa, những cánh hoa xếp chồng thành tầng tầng lớp lớp, có lẽ phải có đến hơn trăm tần, từng mảnh lóng lánh, ôn nhuận dịu dàng, hình như là được điêu khắc từ đá cẩm thạch, mùi hương vừa ngửi thấy là tỏa ra từ vật này. Ngoài ra còn có một thứ khác nữa, là một viên đá màu xanh, to bằng nửa bàn tay, trơn bóng mượt mà, các đường vân trên mặt đá đậm nhạt không đều, quấn lấy nhau, làm hiện lên một thứ màu sắc quỷ dị.
Tôi líu ríu nói: “Bích huyết phách, đế linh hoa.”
Lục Dĩnh Chi gật đầu, cười nói: “Tạ tiểu thư quả nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, thật đúng là hiểu sâu biết rộng, Dĩnh Chi rất khâm phục.”
Thực ra tôi chưa bao giờ nhìn thấy hai vật này. Tôi biết được là vì trong sách có ghi chép rằng hai vật này cực kỳ quý hiếm trên đời, rất khó kiếm. Một vật được kết tinh ở nơi âm u, ẩm ướt nhất trong rừng sâu nước thẳm, một vật lại xuất hiện ở nơi thanh tĩnh, thuần khiết, ấm áp nhất. Đặc biệt là đế linh hoa này cực kỳ dễ hỏng, người hái nó nếu không có tâm linh thuần khiết thì ngay sau khi được hái xuống, nó sẽ lập tức héo rũ.
“Bọn ta đặc biệt tìm một tiểu ni cô mười sáu tuổi ở nơi đó để đi hái đế linh hoa này. Chiếc hộp này và lớp vải nhung cũng đều là những vật trước dùng để thờ Phật, tinh khiết, trong lành mà còn có linh khí, cho nên mới có thể giữ gìn đóa hoa này không bị hỏng sau khi phải vận chuyển cả nghìn dặm đường.”
Lục Dĩnh Chi cười khanh khách, đặt chiếc hộp vào tay tôi. “Tạ tiểu thư ngàn vạn lần đừng từ chối. Ta làm thế này cũng vì muốn được một lần làm hết sức mình vì hoàng thượng.”
Chiếc hộp nặng nề rơi vào tay tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.