Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại
Chương 21: Chương 10.2
Mĩ Bảo
26/09/2017
Type: Taranee
Tiêu Huyên nhanh mắt nhanh tay túm lấy tôi, mắng mỏ: “Mắt mọc đằng trước mà không chịu nhìn đường à!”
Tôi vặc lại: “Chẳng lẽ có cả mắt mọc phía sau à?”
Một quân sĩ ở bên cạnh không nhịn được, buột miệng cười. Hai mắt của Tiêu Huyên lập tức như hai luồng sáng bắn sang, chàng trai trẻ kia giật thót, sợ xanh mặt.
Tôi kéo tay áo Tiêu Huyên. “Hà tất phải thế? Nếu mình không gây cười thì người khác đã chẳng phải cười.”
Lông mày Tiêu Huyên dựng ngược. “Là ta gây cười hả?”
Thầy thuốc Tôn kịp thời từ trong một chiếc lều màu trắng ngà bước ra, ngăn chặn cuộc tranh cãi làm tổn hại đến hình tượng người lãnh đạo chính trị của Tiêu Huyên.
“Vương gia, Mẫn cô nương, các vị đến rồi!” Tôn tiên sinh có vẻ kích động.
Tôi nhìn Tôn tiên sinh mặc trang phục trắng tinh khiết, đeo găng trắng, đều là những món phục trang trong công việc mà tôi thiết kế cho ông ta. Tôi hỏi: “Tôn tiên sinh, ai ốm vậy?”
Tôn tiên sinh đáp: “Vào đó rồi nói.”
Tôi đang định vào thì Tiêu Huyên ngăn tôi lại. “Trong đó có người ốm, nói ở bên ngoài là được rồi.”
Tôi dở cười dở mếu. “Muội là thầy thuốc, không thăm bệnh nhân thì làm sao trị bệnh được? Chỉ nói bằng mồm có đủ rõ ràng hay không?”
“Bệnh đó có thể dẫn đến tử vong.”
“Chẳng phải thầy thuốc hằng ngày đều tiếp xúc với bệnh ư?”
Tôi dứt khoát gạt tay Tiêu Huyên ra, không quan tâm đến huynh ấy nữa, đi cùng Tôn tiên sinh vào trong lều. Tiêu Huyên không còn cách nào khác, đành phải vào theo.
Chiếc lều rộng ước tính phải bằng sân bóng rổ, bên trong chia thành mấy gian, mỗi gian có bảy, tám binh sĩ đang nằm. Mặt ai cũng đỏ rực, mồ hôi ướt đẫm, có người ngủ mê mệt, có người ôm bụng kêu la. Mấy vị thầy thuốc ở gian giữa bận rộn chăm sóc cho họ.
“Đây là…” Tôi kinh ngạc. “Chẳng phải là vụ đầu độc bất thành sao?”
Tiêu Huyên nói: “Kẻ xâm nhập kho lương thực bị bắt, các nơi khác lại lơ là. Những binh sĩ này buổi sớm uống nước xong mới phát bệnh.”
Tôi tiến lại bắt mạch cho một binh sĩ, hỏi: “Còn ai bị nữa không?”
Tôn tiên sinh nói: “Trước mắt không có. Ban đầu, khi có người phát bệnh thì vẫn chưa đến giờ ăn sáng nên được phát hiện kịp thời, nước và thức ăn đều đã đổ đi. Bây giờ có mấy vị thầy thuốc đang tìm hiểu căn nguyên.”
Tôi cẩn thận kiểm tra một lượt, nghĩ ngợi, rồi nói với Tôn tiên sinh: “Mặt lưỡi bệnh nhân có màu đỏ cam, không biết tiên sinh có chú ý đến điểm này không?”
Tôn tiên sinh gật đầu. “Có thấy ngay từ đầu. Điều này khiến tôi nghĩ đến một loại hoa ở nước Tần, gọi là hoa tịch nhan. Hoa này có màu đỏ cam, sinh trưởng ở vùng nóng, vừa độc vừa nóng, người trúng độc thì lưỡi sẽ chuyển sang màu cam, bụng đau quằn quại, sốt cao rồi mất sức mà chết.”
“Tiên sinh nói đúng.” Tôi lại nói. “Có điều độc tính của tịch nhan rất mạnh, một khi trúng độc sẽ lập tức phát tác, vô cùng đau đớn. Tôi thấy các binh sĩ này tuy bị trúng độc nhưng mức độ chưa phải là nghiêm trọng. Theo suy đoán của tôi, người đầu độc nhất định có cho thêm chất độc nào đó để áp chế độc tính của tịch nhan, muốn độc tính phát tác chậm hơn, nhưng vì không khống chế được liều lượng chuẩn xác, khiến độc phát tác sớm.”
Tôn tiên sinh nói: “Chất độc có thể áp chế được độc tính của tịch nhan ít nhất cũng có mười mấy loại. Tôi cùng các thầy thuốc khác đã thử nghiệm rất nhiều, đều chưa có kết quả đầy đủ, cho nên mời Mẫn cô nương tới giúp đỡ.”
Tôn tiên sinh đưa tôi đi gặp mấy vị thầy thuốc đó, sau khi chào hỏi nhau qua loa, chúng tôi bắt đầu nghiên cứu bệnh tính. Tiêu Huyên nhìn tôi một lát, rồi quay đi nói chuyện với thuộc hạ.
Các vị thầy thuốc già cả, tóc và râu đều bạc trắng mà vẫn ở trong doanh trại để phát huy phần nhiệt huyết còn lại, cống hiến cho xã hội. Gặp phải vấn đề hóc búa, ai cũng có ý kiến riêng của mình, cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai, râu tóc bốc hỏa.
Tôi chỉ là một cô gái nhỏ, chẳng biết làm gì khác ngoài việc đứng bên cạnh nhìn. Bỗng nhiên thấy một tiểu binh bưng ống nhổ đờm ra ngoài, tôi vội vàng gọi giật cậu ta lại: “Trong đó là chất thải ư?”
“Đúng vậy.” Tiểu binh đáp. “Bẩn lắm, tôi mang đi đổ.”
“Đợi đã.” Tôi bước lại gần, cúi người xuống.
“Mẫn cô nương!” Tôn tiên sinh kêu lên vẻ rất khoa trương. Tiêu Huyên không biết chuyện gì, phi như bay lại, giơ tay túm lấy tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, cười với huynh ấy. “Muội chỉ ngửi thôi.”
Tiêu Huyên tím mặt, mắng mỏ: “Ngửi để làm gì?”
Tôi trả lời rất nghiêm túc: “Có mùi hạt thông xanh.”
Tiêu Huyên kéo mạnh tôi lại. “Dù có phải ngửi thì cũng không đến lượt muội phải làm thế.”
Tôn tiên sinh vô cùng sợ hãi, rung rinh chòm râu bạc, cảm thán: “Mẫn cô nương, người thật là… thật là…”
Tôi vểnh tai lên đợi nghe ông ta tán dương, kết quả ông ta không tìm ra từ, chỉ nói: “Thật không thể ngờ lại là thanh thông tử.”
Tôi chán ngán cười nhạt. “Thanh thông tử sinh trưởng ở phía bắc, vô cùng hiếm hoi. Chẳng phải nước Liêu có câu chuyện ngàn vàng không mua được thanh thông tử đấy sao?”
Một vị thầy thuốc già đứng bên cạnh gật đầu. “Quý tộc nước Liêu lâu này vẫn dùng thanh thông tử để làm hương, dùng để xua đuổi côn trùng.”
Tôi gãi tai. “Hình như mâu thuẫn luôn bắt đầu từ phía bắc.”
Tôn tiên sinh nhìn Tiêu Huyên. “Vương gia, người thấy thế nào?”
“Tam vương phía bắc sụp đổ cũng được một năm rồi, về thời cơ thì cũng đến lúc rồi. Nhưng mà người đó… liệu có dùng cách thô sơ này không?” Tiêu Huyên cười, để lộ hàm răng trắng muốt. “Hoặc là… đây chính là một tín hiệu.”
“Khiêu chiến?” Tôi phỏng đoán. “Cố ý dùng một lượng thanh thông tử không đủ, để cảnh cáo ca, rằng bọn họ sẽ đánh bại Yến quân dễ như trở bàn tay?”
Trên gương mặt Tiêu Huyên như bị phủ một lớp mây đen, sấm vang chớp lóe. Tôi lè lưỡi rụt đầu. Tôn nghiêm của đàn ông bị khiêu khích, chính quyền bị hoài nghi, có điều gì nghiêm trọng hơn thế nữa không?
Tiêu Huyên quay người định đi, gọi tôi: “Đi theo ta về thôi.”
Tôi lắc đầu. “Muội ở lại giúp đỡ Tôn tiên sinh.”
Tiêu Huyên chau mày. “Điều kiện sinh hoạt ở đây…”
Tôi cướp lời: “Muội không thể ăn không ngồi rồi.”
Tiêu Huyên nhếch mép cười. “Ta nghe mà lấy làm cảm động.”
Tôn tiên sinh can thiệp: “Vương gia cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Mẫn cô nương chu đáo.” Cứ làm như tôi là bệnh nhân không bằng.
Lúc này Tiêu Huyên mới miễn cưỡng đồng ý, dặn dò tôi vài câu rồi rời đi.
Thực ra ở lại đây cũng không có nhiều việc để làm. Những việc nặng nhọc, khó khăn đều đã có các tiểu binh phụ trách, tôi và Tôn tiên sinh chỉ viết đơn thuốc, châm cứu giảm đau cho bệnh nhân, không có gì mệt nhọc.
Một phòng đầy người mà chỉ có mình tôi là nữ nhân. Thầy thuốc còn đỡ, chứ binh sĩ đâu phải là bậc quân tử nho nhã gì, bình thường đã hay giận dữ, nóng nảy, nay lại bị đau đớn, sốt cao nên càng dễ bị kích động, chỉ cần đỡ một chút, bớt đau bụng là mở miệng mắng chửi bọn chó Liêu và Triệu đảng, thăm hỏi hết lượt cả mười tám đời phụ nữ thân thích nhà người ta.
Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa. “Chửi thế đã đủ chưa hả? Mắng chửi đàn bà thì có đáng mặt đàn ông không?”
Vị đại hán đang chửi rõ hăng bỗng sững lại. Tôi chăm sóc họ bao ngày, mọi người đều có chút kính trọng tôi, bây giờ bị tôi giội cho một chậu nước lạnh, anh ta tuy không được vui nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ nói: “Mẫn cô nương, tâm địa cô tốt nên không biết được đâu. Những người đó ấy à, toàn làm những chuyện mất nhân tính. Thôn nhà họ Nguyễn có cả thảy ba mươi hai nhà, hơn hai trăm nhân khẩu, làm binh khí để bán cho chúng tôi, nên bị lão tặc Triệu tìm cớ phá làng diệt thôn. Nếu cô không tin, có thể đi hỏi Nguyễn Tinh tiểu ca, huynh ấy là người duy nhất còn sống sót.”
Tôi sững sờ. Cậu thiếu niên Nguyễn Tinh giỏi giang, nhỏ nhẹ ít lời, tôi ít khi gặp mặt nên không thân lắm, không ngờ đằng sau sự trầm lặng của cậu ta lại là món nợ máu lớn như vậy.
Vị đại hán đó thấp giọng nói: “Xa xôi không nói, chứ Lý tướng quân của chúng tôi thì cô nương chắc chắn có biết. Muội muội của tướng quân vào cung làm thiếp, bị Triệu hoàng hậu bức hại mà chết. Bè đảng họ Triệu lại có tình triệu cả con gái của ông vào cung làm cung nữ, cũng bị hại chết. Vì thế ông ấy mới đầu quân cho Yến vương chúng ta.”
Tôi phải thốt lên: “Thật thảm khốc!”
“Không chỉ có vậy!” Vị đại hán này lại nói. “Tôn tiên sinh thì cô nương biết rõ nhất, đừng nhìn vẻ tươi cười rạng rỡ của ông ấy hằng ngày mà nhầm tưởng, con trai ông ấy bị con trai của Chu thừa tướng dùng đánh chết đó.”
Sống lưng tôi toát mồ hôi lạnh. “Đại ca…”
Đại hán cười. “Cô nương khách khí rồi, cứ gọi tôi là Lão Mã là được.”
Tôi hỏi: “Mã đại ca, trong doanh trại này có ai là không gặp phải chuyện gì đó hay không?”
Mã đại ca nói: “Những người không gặp phải chuyện gì đương nhiên cũng có nhiều. Rất nhiều binh sĩ từng là lính gác của thành Tây Dao, khi vương gia được phong là Yến vương thì quy về Yến quân. Yến vương trị quân nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, đức cao vọng trọng nên mọi người đều thực tâm theo.”
Tôi ngẩng đầu nhìn đỉnh lều, hình ảnh gương mặt nghịch ngợm không bao giờ nghiêm túc của Tiêu Huyên hiện lên trong đầu không cách nào khớp được với mấy chữ “đức cao vọng trọng” kia.
Tuy hoa tịch nhan có độc tính mạnh nhưng vì phát hiện kịp thời, số binh sĩ trúng độc đều được chữa khỏi. Các chàng trai trẻ vốn có thể lực tốt, sau khi nghỉ ngơi bảy, tám ngày, ai cũng thành rồng thành hổ, tinh thần đều phấn chấn.
Tiêu Huyên giấu nhẹm chuyện này, người ngoài không hề biết có binh sĩ bị trúng độc. Không biết huynh ấy nói với những binh sĩ bị trúng độc những gì mà họ cũng kín miệng y như khi báo thù không bao giờ được hở môi vậy.
Tôi kết thúc công việc thành công, Tiêu Huyên phái người đưa đến một tráp châu báu và hai hòm nguyên liệu dược quý, nói là lễ tạ. Huynh ấy lễ nghĩa như vậy, tôi đương nhiên phải vui mừng nhận lấy, sau đó đi cảm tạ lại huynh ấy.
Đến phủ Yến vương, thị vệ đẩy tôi ra, mặt sắt vô tư nói: “Xin Mẫn cô nương thứ lỗi, vương gia có khách quan trọng, hôm nay không gặp ai cả.”
Tôi gỡ viên trân châu Tiêu Huyên tặng mình ra, thưởng cho thị vệ một hạt. Thị vệ lập tức cười, nói: “Tuy không gặp được, nhưng tiểu đệ có thể nói cho cô nương biết, là khách từ kinh thành đến. Cụ thể hơn… thì tiểu đệ cũng không biết.”
“Được.” Tôi nói. “Thế tôi về đây, xong việc cậu nói với vương gia nhà cậu là tôi cảm ơn đồ vương gia gửi.”
Khách từ kinh thành đến, lại còn thần bí như thế, hay là trong kinh thành xảy ra chuyện lớn gì?
Tôi đem băn khoăn đó về nơi ở của mình, nhìn thấy Vân Hương đang cùng Giác Minh và Phẩm Lan nhào bột làm đồ ăn.
Vân Hương giải thích: “Hôm na là tết Thiên Thu của chúng ta.”
“Tết Thiên Thu là ngày gì?”
“Là ngày cả nhà đoàn viên ăn bánh mứt đào.” Phẩm Lan tranh trả lời.
Tôi hiểu ra, giống như tết Trung Thu vậy thôi.
Hứng chí, tôi kéo trẻ con trong viện đi làm bánh trung thu, rồi biến tấu thành bánh mứt đào. Giác Minh đương nhiên lăng xăng bên cạnh Phẩm Lan. Ban đầu tôi cứ tưởng cậu bé này ngoan ngoãn thật thà, mấy ngày nay quan sát thực tế mới phát hiện ra cậu trai nhỏ khá hư, vẻ ngoài thật thà ngây thơ nhưng tâm địa rất thâm sâu. Tính cách trong ngoài bất nhất thế này rất giống với Tiêu Huyên. Hai con người này dáng vẻ giống nhau, đức hạnh tương tự, không phải cha con thì cũng là thân thích, tóm lại là không thể chối bỏ quan hệ dây dưa.
Mẻ bánh trung thu đầu tiên ra lò, màu vàng óng ả, nần nẫn đáng yêu, mùi thơm bay xa trăm dặm khiến ai cũng chảy nước miếng.
Tôi dương dương tự đắc tự khen: “Ta coi như được liệt vào danh sách những người phụ nữ giỏi giang mười tốt của thời đại mới, giỏi việc nước, đảm việc nhà.”
“Mười tốt là những gì?” Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc cất lên.
Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn thì thấy Tống Tử Kính nửa tháng nay hông gặp đang mỉm cười đứng bên cổng viện, trên người mặc một chiếc áo đồ nho màu vàng nhạt giản dị, càng tôn lên mắt mày như tranh của y, thật tuấn tú phi phàm.
Tôi mừng rỡ ra mặt, vội vàng chạy ra đón. “Tiên sinh đã về rồi! Thu thủy (1) đều ngóng đợi.”
(1) Thu thủy: Nước mắt mùa thu, ví với đôi mắt của người phụ nữ.
Tống Tử Kính đen hơn, gầy hơn một chút, nhưng lại thêm dáng vẻ phong trần, có thể đoán được là những ngày vừa qua đã mệt mỏi, vất vả thế nào.
Y mỉm cười hòa nhã. “Đi vội quá, không kịp báo với tiểu thư một câu, thật áy náy quá. Mọi người đều ổn cả chứ?”
Y hỏi là “mọi người”, cho nên Vân Hương đỏ bừng mặt, chạy le te vào góc nhà.
Tôi trêu: “Vô cùng ổn, chỉ mộng làm uyên ương, không làm tiên.”
Tống Tử Kính cười. “Rốt cuộc là núi cao hoàng đế xa mới là tốt.”
“Mau lại đây!” Tôi gọi y lại ngồi. “Nếm thử bánh trung thu chúng tôi mới làm đi. Vân Hương phải làm hơn nửa ngày mới xong đấy, ngon lắm.”
Vân Hương ỏn ẻn bưng trà ra, nghe thấy tôi nói vậy, suýt làm đổ tách trà.
Tôi hỏi Tống Tử Kính: “Tiên sinh đi lần này có gặp chuyện gì thú vị không?”
Tống Tử Kính đáp: “Việc trong nhà không đáng để kể cho người ngoài nghe. Nhưng có một chuyện quốc gia đại sự, chắc hẳn mọi người đều biết cả rồi.”
Tôi nhất thời cho rằng đó là chuyện binh sĩ bị trúng độc, liền thất kinh. “Lẽ nào tin tức đã lọt ra ngoài?”
“Lọt ra?” Tống Tử Kính nghi ngờ. “Chuyện này là do hoàng tộc công cáo cho cả thiên hạ mà.”
Tôi thấy mơ hồ. “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Nhị hoàng tử được phong thái tử.”
Tôi còn ngây ngô chưa hiểu ra thì Vân Hương đã thốt lên trước: “Cái gì?”
Tống Tử Kính gật đầu khẳng định. “Lễ phong chức đã cử hành xong xuôi.”
Tôi và Vân Hương nhìn nhau.
“Lão Nhị? Tiêu Lịch? Thái tử?”
Thái tử đã chết, thì việc lập một thái tử mới là bình thường, nhưng lập ai, điều này mới đáng xem xét.
Tống Tử Kính nói: “Còn nghe nói bệnh của hoàng thượng nặng hơn, đã xuất cung đi suối khoáng nghỉ dưỡng, để hoàng hậu ở lại trấn giữ cung.”
Tôi cười mỉa. “Trấn giữ? Bà ta là sư tử hống thiên sao? Bà ta trấn được cái gì?”
Tống Tử Kính cười. “Tà bất thắng chính.”
Tôi nói với y: “Chuyện lớn thế này mà không thấy vương gia nói gì với tôi.”
Chẳng những không kể cho tôi hay, đến mặt mũi Tiêu Huyên bao ngày nay tôi cũng có gặp đâu. Thị vệ gác cổng nhận của đút lót của tôi bỗng nhiên bị thay, người mới đến thiết diện vô tư trung can nghĩa đảm, nhìn tôi như nhìn hạt bụi. Tôi nghĩ nhất định là Tiêu Huyên đã sắp xếp việc này.
Đang định quay trở về phủ, tôi bỗng nhìn thấy lão hòa thượng Tuệ Không lâu này không gặp đi vào từ cổng vào.
Tôi vui mừng chào ông ta: “Đại sư, đã lâu không gặp, dạo này phát tài ở đâu rồi?”
Lão hòa thượng cười, đáp: “Vừa đi hóa duyên chuyển giáo ở thành Vưu Luân về.”
Tôi ngạc nhiên. “Chẳng phải nơi đó gần Liêu thành sao? Đại sư thật dũng cảm, đi truyền giáo cho dị giáo đồ, không sợ bị bắt chém thành tám mảnh sao?”
Đại sư đáp: “Phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh.”
“Họ đâu phải là đệ tử của Phật Tổ. Thượng đế của người khác có phù hộ được cho chúng ta đâu!”
Đại sư rất tự tin. “Phật Tổ rất bác ái từ bi.”
Tôi nói: “Phật Tổ thần thông quảng đại như vậy, thế có biết Yến vương bây giờ ở đâu không?”
Lão hòa thượng nheo đôi mắt sáng quắc. “Vương gia hiện đang ở nơi vương gia ở.”
Tôi mất hứng, lại hỏi: “Ông biết chúng ta có thái tử mới chưa?”
Lão hòa thượng gật đầu. “Nhị hoàng tử Tiêu Lịch, mẫu thân của người là Lý hiền phi, là em họ xa của Triệu hoàng hậu.”
“Hóa ra là họ hàng.”
Lão hòa thượng nói. “Cô nương sẽ nhận ra sức mạnh của họ hàng thân thích là lớn lao nhất.”
Tôi dở cười dở mếu. Đúng thế rồi còn gì, người nhà họ Tạ đã dạy cho tôi một bài học sinh động nhất. Không biết bây giờ Tạ Chiêu Kha sống ra sao, có thương nhớ tôi không?
Tôi và lão hòa thượng cùng nhau đi chầm chậm trên con phố lớn náo nhiệt. Khắp phố đều là lái buôn vào thành họp chợ, bán những hoa quả kẹo đường đồ chơi các loại, các cô gái và trẻ con bu lấy đằng trước, ai ai cũng tươi cười, vô tư hớn hở.
Lão hòa thượng bỗng nhiên hỏi tôi: “Giác Minh dạo này thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi đáp. “Thầy giáo ở trường nói cậu bé chăm chỉ, tiến bộ, thông minh nhanh nhẹn. Cậu bé quen nhiều bạn mới, rất vui vẻ.”
Lão hòa thượng ngẩng đầu nhìn trời. “Vui vẻ là tốt. Đứa trẻ này nên được vui vẻ… Cô nương đến tìm vương gia à?”
Tôi đáp: “Đã mấy ngày nay tôi không gặp Tiêu Huyên.”
“Thái tử vừa được phong, nhân sự trong triều có biến động, có rất nhiều việc phải sắp xếp lại, chắc vương gia rất bận.”
“Tôi biết.” Tôi nói. “Chuyện chính trị tôi không hiểu. Tôi cũng không biết tôi tìm vương gia làm gì. Nhưng mà, muốn gặp để hỏi thăm vương gia có khỏe không?”
Lão hòa thượng cười châm chọc. “Vương gia có gì mà không khỏe? Trời cao hoàng đế ở xa, bên cạnh luôn có cao thủ võ lâm bảo vệ.”
“Nhưng mà…” Tôi tranh luận. “Vương gia vốn thích tiêu dao, phải nghiêm túc làm việc thì bất quá mười năm là không giữ được mạng. Vương gia cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.”
Lão hòa thượng quay sang nhìn tôi. “Hóa ra cô nương không ngốc như ta tưởng tượng.”
Tôi tức giận cười khẩy. “Ông cũng không phải đức cao vọng trọng như lần đầu tôi gặp.”
“Tiểu cô nương!” Lão hòa thượng không giận mà còn cười. “Tuy cô thông mình nhưng suy nghĩ nông cạn, lại nhẹ dạ, dễ mềm lòng nên rất dễ bị lừa.”
Tôi không phục. “Tâm với bụng đều là thịt, tất nhiên là mềm rồi. Bụng dạ mà nặng như sắt như chì thì đã chết từ lâu rồi.”
Lão hòa thượng nghe vậy thì rất vui vẻ, tán thượng: “Câu này rất có tính thiền.” Đúng là hòa thượng điên!
Tôi về đến nhà. Trẻ con đang đi học, Vân Hương mặt mũi đầy sắc xuân đang thêu nụ sen cho Tống Tử Kính, thuốc mới chế đang lên men trong nồi ủ… Tôi vô công rồi nghề, cưỡi ngựa ra ngoài thành chạy lòng vòng.
Tiêu Huyên nhanh mắt nhanh tay túm lấy tôi, mắng mỏ: “Mắt mọc đằng trước mà không chịu nhìn đường à!”
Tôi vặc lại: “Chẳng lẽ có cả mắt mọc phía sau à?”
Một quân sĩ ở bên cạnh không nhịn được, buột miệng cười. Hai mắt của Tiêu Huyên lập tức như hai luồng sáng bắn sang, chàng trai trẻ kia giật thót, sợ xanh mặt.
Tôi kéo tay áo Tiêu Huyên. “Hà tất phải thế? Nếu mình không gây cười thì người khác đã chẳng phải cười.”
Lông mày Tiêu Huyên dựng ngược. “Là ta gây cười hả?”
Thầy thuốc Tôn kịp thời từ trong một chiếc lều màu trắng ngà bước ra, ngăn chặn cuộc tranh cãi làm tổn hại đến hình tượng người lãnh đạo chính trị của Tiêu Huyên.
“Vương gia, Mẫn cô nương, các vị đến rồi!” Tôn tiên sinh có vẻ kích động.
Tôi nhìn Tôn tiên sinh mặc trang phục trắng tinh khiết, đeo găng trắng, đều là những món phục trang trong công việc mà tôi thiết kế cho ông ta. Tôi hỏi: “Tôn tiên sinh, ai ốm vậy?”
Tôn tiên sinh đáp: “Vào đó rồi nói.”
Tôi đang định vào thì Tiêu Huyên ngăn tôi lại. “Trong đó có người ốm, nói ở bên ngoài là được rồi.”
Tôi dở cười dở mếu. “Muội là thầy thuốc, không thăm bệnh nhân thì làm sao trị bệnh được? Chỉ nói bằng mồm có đủ rõ ràng hay không?”
“Bệnh đó có thể dẫn đến tử vong.”
“Chẳng phải thầy thuốc hằng ngày đều tiếp xúc với bệnh ư?”
Tôi dứt khoát gạt tay Tiêu Huyên ra, không quan tâm đến huynh ấy nữa, đi cùng Tôn tiên sinh vào trong lều. Tiêu Huyên không còn cách nào khác, đành phải vào theo.
Chiếc lều rộng ước tính phải bằng sân bóng rổ, bên trong chia thành mấy gian, mỗi gian có bảy, tám binh sĩ đang nằm. Mặt ai cũng đỏ rực, mồ hôi ướt đẫm, có người ngủ mê mệt, có người ôm bụng kêu la. Mấy vị thầy thuốc ở gian giữa bận rộn chăm sóc cho họ.
“Đây là…” Tôi kinh ngạc. “Chẳng phải là vụ đầu độc bất thành sao?”
Tiêu Huyên nói: “Kẻ xâm nhập kho lương thực bị bắt, các nơi khác lại lơ là. Những binh sĩ này buổi sớm uống nước xong mới phát bệnh.”
Tôi tiến lại bắt mạch cho một binh sĩ, hỏi: “Còn ai bị nữa không?”
Tôn tiên sinh nói: “Trước mắt không có. Ban đầu, khi có người phát bệnh thì vẫn chưa đến giờ ăn sáng nên được phát hiện kịp thời, nước và thức ăn đều đã đổ đi. Bây giờ có mấy vị thầy thuốc đang tìm hiểu căn nguyên.”
Tôi cẩn thận kiểm tra một lượt, nghĩ ngợi, rồi nói với Tôn tiên sinh: “Mặt lưỡi bệnh nhân có màu đỏ cam, không biết tiên sinh có chú ý đến điểm này không?”
Tôn tiên sinh gật đầu. “Có thấy ngay từ đầu. Điều này khiến tôi nghĩ đến một loại hoa ở nước Tần, gọi là hoa tịch nhan. Hoa này có màu đỏ cam, sinh trưởng ở vùng nóng, vừa độc vừa nóng, người trúng độc thì lưỡi sẽ chuyển sang màu cam, bụng đau quằn quại, sốt cao rồi mất sức mà chết.”
“Tiên sinh nói đúng.” Tôi lại nói. “Có điều độc tính của tịch nhan rất mạnh, một khi trúng độc sẽ lập tức phát tác, vô cùng đau đớn. Tôi thấy các binh sĩ này tuy bị trúng độc nhưng mức độ chưa phải là nghiêm trọng. Theo suy đoán của tôi, người đầu độc nhất định có cho thêm chất độc nào đó để áp chế độc tính của tịch nhan, muốn độc tính phát tác chậm hơn, nhưng vì không khống chế được liều lượng chuẩn xác, khiến độc phát tác sớm.”
Tôn tiên sinh nói: “Chất độc có thể áp chế được độc tính của tịch nhan ít nhất cũng có mười mấy loại. Tôi cùng các thầy thuốc khác đã thử nghiệm rất nhiều, đều chưa có kết quả đầy đủ, cho nên mời Mẫn cô nương tới giúp đỡ.”
Tôn tiên sinh đưa tôi đi gặp mấy vị thầy thuốc đó, sau khi chào hỏi nhau qua loa, chúng tôi bắt đầu nghiên cứu bệnh tính. Tiêu Huyên nhìn tôi một lát, rồi quay đi nói chuyện với thuộc hạ.
Các vị thầy thuốc già cả, tóc và râu đều bạc trắng mà vẫn ở trong doanh trại để phát huy phần nhiệt huyết còn lại, cống hiến cho xã hội. Gặp phải vấn đề hóc búa, ai cũng có ý kiến riêng của mình, cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai, râu tóc bốc hỏa.
Tôi chỉ là một cô gái nhỏ, chẳng biết làm gì khác ngoài việc đứng bên cạnh nhìn. Bỗng nhiên thấy một tiểu binh bưng ống nhổ đờm ra ngoài, tôi vội vàng gọi giật cậu ta lại: “Trong đó là chất thải ư?”
“Đúng vậy.” Tiểu binh đáp. “Bẩn lắm, tôi mang đi đổ.”
“Đợi đã.” Tôi bước lại gần, cúi người xuống.
“Mẫn cô nương!” Tôn tiên sinh kêu lên vẻ rất khoa trương. Tiêu Huyên không biết chuyện gì, phi như bay lại, giơ tay túm lấy tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, cười với huynh ấy. “Muội chỉ ngửi thôi.”
Tiêu Huyên tím mặt, mắng mỏ: “Ngửi để làm gì?”
Tôi trả lời rất nghiêm túc: “Có mùi hạt thông xanh.”
Tiêu Huyên kéo mạnh tôi lại. “Dù có phải ngửi thì cũng không đến lượt muội phải làm thế.”
Tôn tiên sinh vô cùng sợ hãi, rung rinh chòm râu bạc, cảm thán: “Mẫn cô nương, người thật là… thật là…”
Tôi vểnh tai lên đợi nghe ông ta tán dương, kết quả ông ta không tìm ra từ, chỉ nói: “Thật không thể ngờ lại là thanh thông tử.”
Tôi chán ngán cười nhạt. “Thanh thông tử sinh trưởng ở phía bắc, vô cùng hiếm hoi. Chẳng phải nước Liêu có câu chuyện ngàn vàng không mua được thanh thông tử đấy sao?”
Một vị thầy thuốc già đứng bên cạnh gật đầu. “Quý tộc nước Liêu lâu này vẫn dùng thanh thông tử để làm hương, dùng để xua đuổi côn trùng.”
Tôi gãi tai. “Hình như mâu thuẫn luôn bắt đầu từ phía bắc.”
Tôn tiên sinh nhìn Tiêu Huyên. “Vương gia, người thấy thế nào?”
“Tam vương phía bắc sụp đổ cũng được một năm rồi, về thời cơ thì cũng đến lúc rồi. Nhưng mà người đó… liệu có dùng cách thô sơ này không?” Tiêu Huyên cười, để lộ hàm răng trắng muốt. “Hoặc là… đây chính là một tín hiệu.”
“Khiêu chiến?” Tôi phỏng đoán. “Cố ý dùng một lượng thanh thông tử không đủ, để cảnh cáo ca, rằng bọn họ sẽ đánh bại Yến quân dễ như trở bàn tay?”
Trên gương mặt Tiêu Huyên như bị phủ một lớp mây đen, sấm vang chớp lóe. Tôi lè lưỡi rụt đầu. Tôn nghiêm của đàn ông bị khiêu khích, chính quyền bị hoài nghi, có điều gì nghiêm trọng hơn thế nữa không?
Tiêu Huyên quay người định đi, gọi tôi: “Đi theo ta về thôi.”
Tôi lắc đầu. “Muội ở lại giúp đỡ Tôn tiên sinh.”
Tiêu Huyên chau mày. “Điều kiện sinh hoạt ở đây…”
Tôi cướp lời: “Muội không thể ăn không ngồi rồi.”
Tiêu Huyên nhếch mép cười. “Ta nghe mà lấy làm cảm động.”
Tôn tiên sinh can thiệp: “Vương gia cứ yên tâm, tôi sẽ chăm sóc Mẫn cô nương chu đáo.” Cứ làm như tôi là bệnh nhân không bằng.
Lúc này Tiêu Huyên mới miễn cưỡng đồng ý, dặn dò tôi vài câu rồi rời đi.
Thực ra ở lại đây cũng không có nhiều việc để làm. Những việc nặng nhọc, khó khăn đều đã có các tiểu binh phụ trách, tôi và Tôn tiên sinh chỉ viết đơn thuốc, châm cứu giảm đau cho bệnh nhân, không có gì mệt nhọc.
Một phòng đầy người mà chỉ có mình tôi là nữ nhân. Thầy thuốc còn đỡ, chứ binh sĩ đâu phải là bậc quân tử nho nhã gì, bình thường đã hay giận dữ, nóng nảy, nay lại bị đau đớn, sốt cao nên càng dễ bị kích động, chỉ cần đỡ một chút, bớt đau bụng là mở miệng mắng chửi bọn chó Liêu và Triệu đảng, thăm hỏi hết lượt cả mười tám đời phụ nữ thân thích nhà người ta.
Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa. “Chửi thế đã đủ chưa hả? Mắng chửi đàn bà thì có đáng mặt đàn ông không?”
Vị đại hán đang chửi rõ hăng bỗng sững lại. Tôi chăm sóc họ bao ngày, mọi người đều có chút kính trọng tôi, bây giờ bị tôi giội cho một chậu nước lạnh, anh ta tuy không được vui nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ nói: “Mẫn cô nương, tâm địa cô tốt nên không biết được đâu. Những người đó ấy à, toàn làm những chuyện mất nhân tính. Thôn nhà họ Nguyễn có cả thảy ba mươi hai nhà, hơn hai trăm nhân khẩu, làm binh khí để bán cho chúng tôi, nên bị lão tặc Triệu tìm cớ phá làng diệt thôn. Nếu cô không tin, có thể đi hỏi Nguyễn Tinh tiểu ca, huynh ấy là người duy nhất còn sống sót.”
Tôi sững sờ. Cậu thiếu niên Nguyễn Tinh giỏi giang, nhỏ nhẹ ít lời, tôi ít khi gặp mặt nên không thân lắm, không ngờ đằng sau sự trầm lặng của cậu ta lại là món nợ máu lớn như vậy.
Vị đại hán đó thấp giọng nói: “Xa xôi không nói, chứ Lý tướng quân của chúng tôi thì cô nương chắc chắn có biết. Muội muội của tướng quân vào cung làm thiếp, bị Triệu hoàng hậu bức hại mà chết. Bè đảng họ Triệu lại có tình triệu cả con gái của ông vào cung làm cung nữ, cũng bị hại chết. Vì thế ông ấy mới đầu quân cho Yến vương chúng ta.”
Tôi phải thốt lên: “Thật thảm khốc!”
“Không chỉ có vậy!” Vị đại hán này lại nói. “Tôn tiên sinh thì cô nương biết rõ nhất, đừng nhìn vẻ tươi cười rạng rỡ của ông ấy hằng ngày mà nhầm tưởng, con trai ông ấy bị con trai của Chu thừa tướng dùng đánh chết đó.”
Sống lưng tôi toát mồ hôi lạnh. “Đại ca…”
Đại hán cười. “Cô nương khách khí rồi, cứ gọi tôi là Lão Mã là được.”
Tôi hỏi: “Mã đại ca, trong doanh trại này có ai là không gặp phải chuyện gì đó hay không?”
Mã đại ca nói: “Những người không gặp phải chuyện gì đương nhiên cũng có nhiều. Rất nhiều binh sĩ từng là lính gác của thành Tây Dao, khi vương gia được phong là Yến vương thì quy về Yến quân. Yến vương trị quân nghiêm khắc, thưởng phạt phân minh, đức cao vọng trọng nên mọi người đều thực tâm theo.”
Tôi ngẩng đầu nhìn đỉnh lều, hình ảnh gương mặt nghịch ngợm không bao giờ nghiêm túc của Tiêu Huyên hiện lên trong đầu không cách nào khớp được với mấy chữ “đức cao vọng trọng” kia.
Tuy hoa tịch nhan có độc tính mạnh nhưng vì phát hiện kịp thời, số binh sĩ trúng độc đều được chữa khỏi. Các chàng trai trẻ vốn có thể lực tốt, sau khi nghỉ ngơi bảy, tám ngày, ai cũng thành rồng thành hổ, tinh thần đều phấn chấn.
Tiêu Huyên giấu nhẹm chuyện này, người ngoài không hề biết có binh sĩ bị trúng độc. Không biết huynh ấy nói với những binh sĩ bị trúng độc những gì mà họ cũng kín miệng y như khi báo thù không bao giờ được hở môi vậy.
Tôi kết thúc công việc thành công, Tiêu Huyên phái người đưa đến một tráp châu báu và hai hòm nguyên liệu dược quý, nói là lễ tạ. Huynh ấy lễ nghĩa như vậy, tôi đương nhiên phải vui mừng nhận lấy, sau đó đi cảm tạ lại huynh ấy.
Đến phủ Yến vương, thị vệ đẩy tôi ra, mặt sắt vô tư nói: “Xin Mẫn cô nương thứ lỗi, vương gia có khách quan trọng, hôm nay không gặp ai cả.”
Tôi gỡ viên trân châu Tiêu Huyên tặng mình ra, thưởng cho thị vệ một hạt. Thị vệ lập tức cười, nói: “Tuy không gặp được, nhưng tiểu đệ có thể nói cho cô nương biết, là khách từ kinh thành đến. Cụ thể hơn… thì tiểu đệ cũng không biết.”
“Được.” Tôi nói. “Thế tôi về đây, xong việc cậu nói với vương gia nhà cậu là tôi cảm ơn đồ vương gia gửi.”
Khách từ kinh thành đến, lại còn thần bí như thế, hay là trong kinh thành xảy ra chuyện lớn gì?
Tôi đem băn khoăn đó về nơi ở của mình, nhìn thấy Vân Hương đang cùng Giác Minh và Phẩm Lan nhào bột làm đồ ăn.
Vân Hương giải thích: “Hôm na là tết Thiên Thu của chúng ta.”
“Tết Thiên Thu là ngày gì?”
“Là ngày cả nhà đoàn viên ăn bánh mứt đào.” Phẩm Lan tranh trả lời.
Tôi hiểu ra, giống như tết Trung Thu vậy thôi.
Hứng chí, tôi kéo trẻ con trong viện đi làm bánh trung thu, rồi biến tấu thành bánh mứt đào. Giác Minh đương nhiên lăng xăng bên cạnh Phẩm Lan. Ban đầu tôi cứ tưởng cậu bé này ngoan ngoãn thật thà, mấy ngày nay quan sát thực tế mới phát hiện ra cậu trai nhỏ khá hư, vẻ ngoài thật thà ngây thơ nhưng tâm địa rất thâm sâu. Tính cách trong ngoài bất nhất thế này rất giống với Tiêu Huyên. Hai con người này dáng vẻ giống nhau, đức hạnh tương tự, không phải cha con thì cũng là thân thích, tóm lại là không thể chối bỏ quan hệ dây dưa.
Mẻ bánh trung thu đầu tiên ra lò, màu vàng óng ả, nần nẫn đáng yêu, mùi thơm bay xa trăm dặm khiến ai cũng chảy nước miếng.
Tôi dương dương tự đắc tự khen: “Ta coi như được liệt vào danh sách những người phụ nữ giỏi giang mười tốt của thời đại mới, giỏi việc nước, đảm việc nhà.”
“Mười tốt là những gì?” Bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc cất lên.
Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn thì thấy Tống Tử Kính nửa tháng nay hông gặp đang mỉm cười đứng bên cổng viện, trên người mặc một chiếc áo đồ nho màu vàng nhạt giản dị, càng tôn lên mắt mày như tranh của y, thật tuấn tú phi phàm.
Tôi mừng rỡ ra mặt, vội vàng chạy ra đón. “Tiên sinh đã về rồi! Thu thủy (1) đều ngóng đợi.”
(1) Thu thủy: Nước mắt mùa thu, ví với đôi mắt của người phụ nữ.
Tống Tử Kính đen hơn, gầy hơn một chút, nhưng lại thêm dáng vẻ phong trần, có thể đoán được là những ngày vừa qua đã mệt mỏi, vất vả thế nào.
Y mỉm cười hòa nhã. “Đi vội quá, không kịp báo với tiểu thư một câu, thật áy náy quá. Mọi người đều ổn cả chứ?”
Y hỏi là “mọi người”, cho nên Vân Hương đỏ bừng mặt, chạy le te vào góc nhà.
Tôi trêu: “Vô cùng ổn, chỉ mộng làm uyên ương, không làm tiên.”
Tống Tử Kính cười. “Rốt cuộc là núi cao hoàng đế xa mới là tốt.”
“Mau lại đây!” Tôi gọi y lại ngồi. “Nếm thử bánh trung thu chúng tôi mới làm đi. Vân Hương phải làm hơn nửa ngày mới xong đấy, ngon lắm.”
Vân Hương ỏn ẻn bưng trà ra, nghe thấy tôi nói vậy, suýt làm đổ tách trà.
Tôi hỏi Tống Tử Kính: “Tiên sinh đi lần này có gặp chuyện gì thú vị không?”
Tống Tử Kính đáp: “Việc trong nhà không đáng để kể cho người ngoài nghe. Nhưng có một chuyện quốc gia đại sự, chắc hẳn mọi người đều biết cả rồi.”
Tôi nhất thời cho rằng đó là chuyện binh sĩ bị trúng độc, liền thất kinh. “Lẽ nào tin tức đã lọt ra ngoài?”
“Lọt ra?” Tống Tử Kính nghi ngờ. “Chuyện này là do hoàng tộc công cáo cho cả thiên hạ mà.”
Tôi thấy mơ hồ. “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Nhị hoàng tử được phong thái tử.”
Tôi còn ngây ngô chưa hiểu ra thì Vân Hương đã thốt lên trước: “Cái gì?”
Tống Tử Kính gật đầu khẳng định. “Lễ phong chức đã cử hành xong xuôi.”
Tôi và Vân Hương nhìn nhau.
“Lão Nhị? Tiêu Lịch? Thái tử?”
Thái tử đã chết, thì việc lập một thái tử mới là bình thường, nhưng lập ai, điều này mới đáng xem xét.
Tống Tử Kính nói: “Còn nghe nói bệnh của hoàng thượng nặng hơn, đã xuất cung đi suối khoáng nghỉ dưỡng, để hoàng hậu ở lại trấn giữ cung.”
Tôi cười mỉa. “Trấn giữ? Bà ta là sư tử hống thiên sao? Bà ta trấn được cái gì?”
Tống Tử Kính cười. “Tà bất thắng chính.”
Tôi nói với y: “Chuyện lớn thế này mà không thấy vương gia nói gì với tôi.”
Chẳng những không kể cho tôi hay, đến mặt mũi Tiêu Huyên bao ngày nay tôi cũng có gặp đâu. Thị vệ gác cổng nhận của đút lót của tôi bỗng nhiên bị thay, người mới đến thiết diện vô tư trung can nghĩa đảm, nhìn tôi như nhìn hạt bụi. Tôi nghĩ nhất định là Tiêu Huyên đã sắp xếp việc này.
Đang định quay trở về phủ, tôi bỗng nhìn thấy lão hòa thượng Tuệ Không lâu này không gặp đi vào từ cổng vào.
Tôi vui mừng chào ông ta: “Đại sư, đã lâu không gặp, dạo này phát tài ở đâu rồi?”
Lão hòa thượng cười, đáp: “Vừa đi hóa duyên chuyển giáo ở thành Vưu Luân về.”
Tôi ngạc nhiên. “Chẳng phải nơi đó gần Liêu thành sao? Đại sư thật dũng cảm, đi truyền giáo cho dị giáo đồ, không sợ bị bắt chém thành tám mảnh sao?”
Đại sư đáp: “Phật pháp vô biên, phổ độ chúng sinh.”
“Họ đâu phải là đệ tử của Phật Tổ. Thượng đế của người khác có phù hộ được cho chúng ta đâu!”
Đại sư rất tự tin. “Phật Tổ rất bác ái từ bi.”
Tôi nói: “Phật Tổ thần thông quảng đại như vậy, thế có biết Yến vương bây giờ ở đâu không?”
Lão hòa thượng nheo đôi mắt sáng quắc. “Vương gia hiện đang ở nơi vương gia ở.”
Tôi mất hứng, lại hỏi: “Ông biết chúng ta có thái tử mới chưa?”
Lão hòa thượng gật đầu. “Nhị hoàng tử Tiêu Lịch, mẫu thân của người là Lý hiền phi, là em họ xa của Triệu hoàng hậu.”
“Hóa ra là họ hàng.”
Lão hòa thượng nói. “Cô nương sẽ nhận ra sức mạnh của họ hàng thân thích là lớn lao nhất.”
Tôi dở cười dở mếu. Đúng thế rồi còn gì, người nhà họ Tạ đã dạy cho tôi một bài học sinh động nhất. Không biết bây giờ Tạ Chiêu Kha sống ra sao, có thương nhớ tôi không?
Tôi và lão hòa thượng cùng nhau đi chầm chậm trên con phố lớn náo nhiệt. Khắp phố đều là lái buôn vào thành họp chợ, bán những hoa quả kẹo đường đồ chơi các loại, các cô gái và trẻ con bu lấy đằng trước, ai ai cũng tươi cười, vô tư hớn hở.
Lão hòa thượng bỗng nhiên hỏi tôi: “Giác Minh dạo này thế nào?”
“Rất tốt.” Tôi đáp. “Thầy giáo ở trường nói cậu bé chăm chỉ, tiến bộ, thông minh nhanh nhẹn. Cậu bé quen nhiều bạn mới, rất vui vẻ.”
Lão hòa thượng ngẩng đầu nhìn trời. “Vui vẻ là tốt. Đứa trẻ này nên được vui vẻ… Cô nương đến tìm vương gia à?”
Tôi đáp: “Đã mấy ngày nay tôi không gặp Tiêu Huyên.”
“Thái tử vừa được phong, nhân sự trong triều có biến động, có rất nhiều việc phải sắp xếp lại, chắc vương gia rất bận.”
“Tôi biết.” Tôi nói. “Chuyện chính trị tôi không hiểu. Tôi cũng không biết tôi tìm vương gia làm gì. Nhưng mà, muốn gặp để hỏi thăm vương gia có khỏe không?”
Lão hòa thượng cười châm chọc. “Vương gia có gì mà không khỏe? Trời cao hoàng đế ở xa, bên cạnh luôn có cao thủ võ lâm bảo vệ.”
“Nhưng mà…” Tôi tranh luận. “Vương gia vốn thích tiêu dao, phải nghiêm túc làm việc thì bất quá mười năm là không giữ được mạng. Vương gia cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.”
Lão hòa thượng quay sang nhìn tôi. “Hóa ra cô nương không ngốc như ta tưởng tượng.”
Tôi tức giận cười khẩy. “Ông cũng không phải đức cao vọng trọng như lần đầu tôi gặp.”
“Tiểu cô nương!” Lão hòa thượng không giận mà còn cười. “Tuy cô thông mình nhưng suy nghĩ nông cạn, lại nhẹ dạ, dễ mềm lòng nên rất dễ bị lừa.”
Tôi không phục. “Tâm với bụng đều là thịt, tất nhiên là mềm rồi. Bụng dạ mà nặng như sắt như chì thì đã chết từ lâu rồi.”
Lão hòa thượng nghe vậy thì rất vui vẻ, tán thượng: “Câu này rất có tính thiền.” Đúng là hòa thượng điên!
Tôi về đến nhà. Trẻ con đang đi học, Vân Hương mặt mũi đầy sắc xuân đang thêu nụ sen cho Tống Tử Kính, thuốc mới chế đang lên men trong nồi ủ… Tôi vô công rồi nghề, cưỡi ngựa ra ngoài thành chạy lòng vòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.