Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại

Chương 60: Chương 28.2

Mĩ Bảo

17/12/2017

Hai người lại vào trong cung điện, lật tung mọi thứ để tìm. Ngân Hoàn nhìn phòng của thái tử ngổn ngang bừa bãi giống như vừa bị kẻ trộm đột nhập, sắc mặt đen như đít nồi.

“Không tìm thấy.” Tạ Hoài Mân đấm đấm vai. “Ngân Hoàn cô nương, cô thử nghĩ kỹ lại xem, ngày thái tử phát bệnh, thái tử có đến nơi nào khác nữa không?”

Ngân Hoàn nói: “Thái tử buổi sáng ngủ dậy, ăn cơm xong thì chơi ở Đông Thiên điện. Buổi trưa ăn cơm, ăn một chút tôm nấu hoa sen. Sau đó ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì chơi ở trong viện một lát, rồi phát bệnh.”

“Đợi đã.” Trình Tiếu Sinh nói. “Sau khi ăn hải sản, hơn một canh giờ sau mới phát bệnh sao?”

“Đúng vậy.”

“Ngay từ đầu chúng ta đã tính sai rồi.” Tạ Hoài Mân trở nên nghiêm túc. “Vốn cho rằng thái tử bị trúng độc từ sáng sớm, hơn nữa còn bị dính phấn cửu thiên hoa, rồi sau đó ăn hải sản mới bị phát bệnh. Bây giờ xem ra, thái tử phải bị dính phấn cửu thiên hoa cuối cùng, khiến chất độc phát tác.”

“Đây…” Không biết Ngân Hoàn nghĩ đến điều gì mà sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Từ bên ngoài cung điện đột nhiên truyền đến tiếng huyên náo rất nhỏ. Mở cửa cung điện ra, nam tử mặc áo dài màu trắng, đội mũ màu vàng kim sải bước đi vào. Trên gương mặt vẫn là vẻ trầm mặc như trước, dáng vẻ không giận mà uy, ngũ quan tuấn lãng đều bị lấn át trong vẻ lạnh lùng này.

Thời khắc này, không cần người khác phải thúc giục, hai người Tạ, Trình đều biết phải quỳ xuống.

“Dân nữ/ thảo dân khấu kiến hoàng thượng.”

Vũ Văn Dịch cúi đầu nhìn một đám cung nhân đang quỳ, trong lòng càng thêm bốc hỏa.

“Thường Đức, Ngân Hoàn và mấy thượng cung Đông cung ở lại, những người khác đều lui ra.”

Hai người Tạ, Trình như được đại xá, đứng dậy vội vàng chuồn đi.

“Hai ngươi ở lại.” Vũ Văn Dịch không mấy thiện ý bổ sung thêm một câu.

Hai người Tạ, Trình dừng bước, thấp thỏm nhìn nhau.

Các cung nhân đã lui ra, cửa điện được đóng lại, trong điện trở nên tối hơn. Gian phòng đứa trẻ ở không có hơi của phụ nữ, màn sa buông xuống, trong phòng thoang thoảng mùi trầm hương từ hôm qua.

Thường Đức mang nước trà tới nhưng Vũ Văn Dịch chỉ đứng chắp tay sau lưng mà không ngồi xuống.

Các cung nhân đều không dám thở mạnh. Hai người đám Tạ Hoài Mân mặc dù trong lòng không sợ nhưng cũng bị bầu không khí này làm cho ảnh hưởng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lặng lẽ đứng một bên.

“Lưu thượng cung!” Vũ Văn Dịch chợt cất tiếng trong bầu không khí yên tĩnh này. “Hôm đó có những ai đi vào Đông cung?”

“Bẩm bệ hạ, sau khi thái tử phát bệnh, nô tỳ đã điều tra kĩ càng, hôm đó có ba nội giám, bốn cung nữ đã đi vào Đông cung. Cả bảy người này đều là người trong Đông cung. Ba nội giám đó là mang cơm tới, trong số bốn cung nữ thì có hai người nhận lệnh mang tặng trái cây khô cho Vi thái phi, hai người còn lại thì đến ngự hoa viên bắt sâu bọ cho con vẹt của thái tử ăn.”

Vũ Văn Dịch khẽ gật đầu, quay sang nhìn Tạ Hoài Mân. “Tạ đại phu có nhận định thế nào?”

Tạ Hoài Mân kiên trì đến cùng, nói: “Nếu không, cho dân nữ đi xem con chim đó một lát.”

“Thật không đúng lúc.” Sắc mặt Lưu thượng cung chợt trắng bệch. “Không biết tại sao hôm trước con chim đó đột nhiên phát điên, đâm đầu vào lồng mà chết. Các cung nhân đều nói con chim này có linh tính, vì lo lắng cho thái tử nên mới phát điên như thế.”

“Vậy bây giờ con chim đó…”

“Từ thượng cung quyết định cho nó vào một cái hộp rồi chôn nó ở gốc nho bên cạnh phòng ngách.

Tạ Hoài Mân quay sang nói với Vũ Văn Dịch: “Bệ hạ, dân nữ luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Xin bệ hạ đồng ý cho mở chiếc hộp gỗ để kiểm tra thi… à không, kiểm tra xác con chim.”

Trong sự im lặng của mọi người, Vũ Văn Dịch không hề cử động, mặt vẫn giữ biểu cảm như cũ.

Trình Tiếu Sinh lại một lần nữa bất lực đưa tay đỡ trán. “Sư muội, là nữ tử thì đừng có nói những lời khiến người ta hiểu lầm như thế có được không?”

Con chim đã chết được chôn đã hai ngày sẽ có mùi như thế nào thì ai mà chẳng biết.

Tay trái của Tạ Hoài Mân cầm khăn bịt mũi, tay phải cầm đôi đũa gắp xác con chim ra.

May mà tình hình phân hủy xác con chim vẫn chưa quá nghiêm trọng, lông chim vẫn còn như cũ, chỉ hơi lộn xộn mà thôi.

Chọc chọc đôi đũa vào cơ thể cứng ngắc của con chim chết, Tạ Hoài Mân cầm khăn lót tay, cẩn thận mở cặp mỏ của con chim ra.

Đầu lưỡi màu xanh xám.

“Nào, ngửi thử xem.” Không nói lời nào, Tạ Hoài Mân đưa con chim chết để dưới mũi Trình Tiếu Sinh.

Tiểu Trình không kịp tránh, hít một hơi thật sâu, mặt phồng lên như mặt heo.

Những người ở bên cạnh cũng cảm thấy buồn nôn, chỉ có Vũ Văn Dịch mặt vẫn không biểu cảm như trước.



“Thế nào?” Tạ Hoài Mân hỏi.

Tiểu Trình chịu đựng cơn buồn nôn, gật gật đầu. “Có mùi của cửu thiên hoa.”

Đúng là lời nói ra làm người ta chết đứng.

Tạ Hoài Mân bỏ lại con chim vào trong hộp rồi đứng dậy nói với Vũ Văn Dịch: “Bệ hạ, đã điều tra ra rồi, có người đã bôi phấn cửu thiên hoa lên con chim này. Tiểu thái tử chơi đùa với con chim này, con chim đập cánh, tự nhiên sẽ khiến phấn cửu thiên hoa bay sang người thái tử. Cửu thiên hoa này cũng hơi có độc, sau mấy ngày con chim mới chết. Còn về việc ai là người bôi phấn cửu thiên hoa thì thứ cho dân nữ không điều tra ra được.”

Vũ Văn Dịch chậm rãi gật đầu. “Rất tốt.”

Tạ Hoài Mân nhìn sang người đàn ông đang đứng giữa căn phòng không được sáng sủa cho lắm, từ đầu đến cuối không hề nhiều lời, nàng không khỏi nhíu mày. Y vừa mới nhìn nàng đầy vẻ cảm kích. Đó vốn là ánh mắt rất bình thường, nhưng sao nàng lại có chút cảm giác quen thuộc.

“Chẳng lẽ trước đây đã từng gặp?”

“A!” Trình Tiếu Sinh gặm miếng móng heo khi, nhìn sư muội của mình với vẻ mờ mịt.

Kết thúc một ngày lao động vất vả, chư vị quý nhân cuối cùng cũng buông tha cho hai người bọn họ, để cho bọn họ nghỉ ngơi thật tốt. Căn phòng rất thoải mái, thức ăn phong phú, còn có thị nữ dịu dàng như nước. Tiểu Trình vô cùng hưởng thụ, cũng rất nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh mới tốt đẹp này. Ngược lại với y, Tạ Hoài Mân nãy giờ vẫn có vẻ tâm sự trùng trùng.

“Ly đế này…” Tạ Hoài Mân cắn đũa, nói. “Ta đột nhiên phát hiện trông hắn rất quen. Không biết có phải là trước đây đã từng gặp rồi không.”

“Ba ngày sau khi gặp nhau, muội mới cảm thấy trước đây hai người đã từng gặp nhau?” Tiểu Trình khinh bỉ hứ một tiếng. “Không phải là muội thấy y quen, mà là muội đã để ý y rồi.”

“Đã nói là không phải rồi mà.” Tạ Hoài Mân không vui, nói. “Chẳng phải y chính là vị hoàng đế rất nổi tiếng, đã hại chết rất nhiều vợ đó sao. Năm năm trước ta đã được nghe sự tích về y rồi.”

“Người đó nhà muội chẳng phải cũng hại chết vợ đó sao?”

Tạ Hoài Mân cầm một đĩa thức ăn lên. “Sư huynh, có phải là huynh muốn muội úp cái đĩa này lên mặt huynh không?”

Tiểu Trình rụt cổ. “Được rồi, được rồi, muội thấy hoàng đế Ly Quốc quen thì là quen. Rồi sao?”

“Thì cũng chỉ nói vậy mà thôi.” Tạ Hoài Mân và hai miếng cơm. “Tóm lại, chúng ta phải nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho thái tử, sau đó mang tiền thưởng về nhà. Ở nơi cung cấm này toàn ẩn giấu những thứ tạp nham bẩn thỉu, đầy rẫy âm mưu, không phải là nơi có thể ở lại lâu. Huynh xem tiểu thái tử nhà người ta đấy, một mình nhận được mọi ân sủng mà vẫn bị người ta ngấm ngầm hạ độc. Chúng ta chỉ là những người qua đường, chưa biết chừng đến lúc nào đó sẽ bị mang ra làm bia đỡ đạn đấy.”

“Biết rồi.” Tiểu Trình xoa xoa bụng. “Muội đi nghỉ ngơi đi, tối nay đổi sang ta đi châm cứu cho thái tử.”

Mặc dù nàng xuyên về quá khứ, nhưng vầng mặt trời vẫn tròn như vậy. Đô thành Ly Quốc ở phía tây nên trời tối muộn hơn nhiều so với Đông Tề.

Tạ Hoài Mân tắm xong, vẫn để mái tóc ướt, ngồi dưới hành lang hẹp nhìn ráng chiều đến thất thần.

Trong viện có một cây đào đang nở rộ, nhưng vẫn không cam chịu sự cô đơn mà vươn một cành ra bên ngoài bức tường, những đóa hoa màu hồng phấn chen chúc trên cành, một cơn gió nhẹ thổi qua cũng làm những cánh hoa rơi lả tả, có mấy cánh hoa còn rơi xuống lòng bàn tay đang mở ra của Tạ Hoài Mân.

Quanh quẩn nơi chóp mũi là hương hoa nhàn nhạt mà thanh khiết.

Tạ Hoài Mân ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cây đào đến nửa ngày trời, tay buông thõng xuống, gương mặt không cảm xúc, không biết lúc này nàng đang nghĩ gì.

Từ biệt ba năm, rong chơi đủ rồi, được rèn luyện rồi, chín chắn, trưởng thành hơn rồi, cũng đủ dũng cảm rồi.

Có phải là… nên quay về rồi không?

A Huyên, ta thực sự rất nhớ chàng.

Có tiếng huyên náo từ phía xa truyền tới tai Tạ Hoài Mân.

Dường như có tiếng nữ nhân đang khóc.

Nàng đứng dậy nhìn về phía xa, nhưng tiếc là chỉ có thể nhìn thấy những cung điện kéo dài liên miên không dứt và ráng chiều màu đỏ. Tiếng khóc giống như tiếng mèo kêu trong đêm động tình, vừa chói tai vừa xoáy vào lòng người, nhưng chẳng bao lâu sau đã biến mất không còn dấu vết.

Màn đêm buông xuống, Trình Tiếu Sinh châm cứu cho thái tử xong đi về, liền bị Tạ Hoài Mân kéo lại truy vấn.

“Ta biết.” Gương mặt mệt mỏi của Trình Tiếu Sinh có vẻ nghiêm túc hơn bình thường rất nhiều. “Nghe nói, hoàng đế đã điều tra ra người hạ độc thái tử và đã bắt lại.”

“Là người trong hậu cung đấy.” Tạ Hoài Mân không khỏi cảm thấy có cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

“Cứ làm một lão bách tính thường dân có khi lại tốt hơn.” Tiểu Trình xoa xoa ấn đường. “Nhưng mà, sư muội, ta luôn cảm thấy lần này chúng ta không dễ dàng thoát khỏi đây.”

“Huynh nói vậy là có ý gì?”

“Chỉ là dự cảm thôi.” Trình Tiếu Sinh nói bằng giọng thâm trầm. “Ta luôn cảm thấy, chúng ta càng khuấy càng sâu.”

Cứ như thế khoảng mười ngày, mọi chuyện đều bình thường. Ban ngày, hai người Trình Tạ nếu không phải là châm cứu, mát xa cho thái tử thì là sao thuốc, trong đó có rất nhiều công đoạn là có cung nhân ở ngự y phòng giúp đỡ, họ không cần tự tay làm lụng vất vả. Có thể nhận ra bệnh tình của tiểu thái tử ngày càng thuyên giảm, trong một ngày, thời gian thái tử tỉnh táo ngày càng dài, da dẻ cũng dần dần bình thường trở lại.

Một đứa trẻ hơn ba tuổi, theo lẽ thường thì đó là độ tuổi mà đọc Cừu vui vẻ và sói xám còn có chút miễng cưỡng, vậy mà tiểu thái tử lại sớm hiểu chuyện như thế. Châm cứu, mát xa vốn dĩ rất đau, nhưng tiểu thái tử lại cắn răng chịu đựng, không kêu một tiếng.



Tạ Hoài Mân nhìn cậu bé, vừa khâm phục vừa đau lòng, liền dụ dỗ: “Nếu điện hạ thấy không thoải mái thì cứ kêu lên mấy tiếng, kêu lên được thì sẽ thấy thoải mái hơn.”

Cậu bé lại cứng đầu nói: “Phụ vương nói, nam nhi thì không được sợ đau.”

Đây là gia giáo cái kiểu gì vậy? Dạy một đứa trẻ có ý chí sắt đã như vậy để làm cái gì chứ? Đứa trẻ này bị trúng độc Cửu tuyệt thì rất dễ trở nên lạnh lùng vô tình. Cậu bé là thái tử của một nước, tương lai sẽ nối nghiệp cha cai trị thiên hạ. Nếu không có một tấm lòng bao dung, yêu dân thì làm sao có thể quản lý được quốc gia này.

Nhưng dù sao thì đây cũng là con nhà người ta, Tạ Hoài Mân nàng có tư cách gì mà nói này nói nọ.

Hằng ngày Vũ Văn Dịch đều đến thăm đứa bé, nhưng lại rất ít khi nói chuyện với hai người Tạ, Trình. Y cũng không cho người thông báo trước, cứ lẳng lặng mà đến. Nếu Tạ Hoài Mân đang chữa bệnh cho cậu bé, y sẽ đứng bên cạnh xem.

Tạ Hoài Mân có bóng lưng gầy gò, mái tóc dài khẽ vấn chỉ cài một chiếc trâm Như ý, thêm một, hai đóa hoa châu, có lúc thì cài một cành san hô đỏ… Tóm lại, giữa hậu cung đầu châu báu hoa lệ, trông nàng lại tao nhã thanh cao, vô cùng bắt mắt.

Đã có tin tức liên quan đến lai lịch của Tạ Hoài Mân, nhưng từ đầu đến cuối, mọi thông tin có được đều không rõ ràng: Nàng là nữ nhân trong một gia đình nông dân ở Đông Tề, khi còn niên thiếu đã học y thuật, sau này vì chống đối lại việc cha mẹ làm mai mối mà rời khỏi nhà đi học hỏi ở khắp nơi… Tuy nhiên, lai lịch đơn giản như thế này ngược lại càng khiến nàng trở nên không bình thường.

Có người đã sửa đổi thân phận của nàng, che giấu quá khứ của nàng. Mà việc làm này đối với người có năng lực, có quyền lực thì cũng có thể tưởng tượng được.

Nữ tử Đông Tề này, rốt cuộc có bí mật gì đây?

Vũ Văn Dịch lặng lẽ quan sát bóng lưng bận rộn của Tạ Hoài Mân, sự nghi hoặc trong lòng giống như những giọt máu đang nhỏ xuống chậu nước, từng giọt từng giọt cứ thế lan ra, dần dần nhuốm đỏ cả chậu nước.

Tạ Hoài Mân luôn cảm thấy sau lưng mình có điều gì đó kỳ lạ, cuối cùng không kìm được quay đầu lại, không khỏi giật mình.

Tại sao lại là y?

Thứ cho Tạ Hoài Mân đến bây giờ vẫn không thể hiểu được sở thích kỳ lạ này của hoàng đế Ly Quốc. Tuổi còn trẻ, trông cũng đẹp trai mà sao lại có sở thích lẳng lặng đến đứng sau lưng người khác, sau đó tỏa ra oán niệm rất mạnh, nhìn chằm chằm vào bóng lưng người ta? Y là linh hồn ở sau lưng đầu thai tới sao?

Nói ra thì, nàng cũng từng gặp mấy vị hoàng đế. Thái Thị Huyết của Liêu Quốc vừa thích vợ của người khác lại còn là tình chị em, vị Sát Điển Thời thì mới chỉ nhìn từ đằng xa, còn vị Châu Cát Tang trên mặt đầy nếp nhăn thì có thể kẹp chết con ruồi, còn vị hoàng đế Bắc Liêu này dung mạo đường đường nhưng đã mặt lạnh lại là một linh hồn sau lưng, tính đi tính lại thì chỉ có A Huyên nhà nàng là bình thường nhất.

Mát xa xong, người lớn mệt đến mức mồ hôi đầm đìa, còn trẻ con thì đã lăn ra ngủ say từ lúc nào.

Ngân Hoàn khẽ giọng nói: “Tạ cô nương, bệ hạ gọi cô đến có lời muốn nói.”

Tạ Hoài Mân buồn bực nhìn, Vũ Văn Dịch gật gật đầu với nàng rồi quay người đi về gian nhà phía tây.

Cung nữ dâng lên hai cốc trà ướp hoa, rồi lại dâng lên điểm tâm được làm rất khéo léo, đẹp mắt, sau đó khom người lui ra.

Vũ Văn Dịch rũ mi mắt xuống, bưng cốc trà bằng sứ Thanh Hoa lên, chậm rãi thổi nhưng cũng không vội uống. Động tác nhã nhặn đó chỉ những nhân tài sống trong cung đình từ thuở nhỏ mới có được. Những ngón tay thon dài của y lại là những ngón tay dùng để kéo dây cung.

Tạ Hoài Mân ngồi ở vị trí của người dưới, trong lòng thấp thỏm không yên nhưng lại không dám mở miệng trước.

Chẳng phải tìm ta để nói chuyện sao? Không nói luôn ở đây đi còn bày đặt cái khỉ gì. Nếu có thời gian thì sao không đi giải quyết công việc chính sự đi!

Những phát ngôn có thể khiến Tiểu Trình kinh ngạc đến thất sắc như thế này cuối cùng cũng chỉ hiện lên trong đầu nàng mà thôi. Tạ Hoài Mân cam chịu số phận cũng bưng cốc trà lên, bắt chước dáng vẻ của Ly đế thổi tiên khí vào.

“Đề linh hoa…” Vũ Văn Dịch đột nhiên lên tiếng, dọa cho Tạ Hoài Mân suýt thì làm đổ cốc trà nóng lên váy.

“Cái… cái gì, bệ hạ?” Tạ Hoài Mân cười gượng, hỏi.

“Ngươi đang tìm kiếm đề linh hoa có đúng không?” Vũ Văn Dịch đột nhiên nói thẳng vào vấn đề. “Ngươi từ Đông Tề đến Tần rồi lại đến Ly, suốt quãng đường vượt núi non hiểm trở, chính là để tìm đề linh hoa, đúng không?”

Chuyện đã đến nước này, nếu phủ nhận thì rõ ràng là không có thành ý, Tạ Hoài Mân liền gật đầu, nói: “Đúng vậy, dân nữ vẫn luôn tìm loài hoa này để làm thuốc.”

“Nhất định phải là hoa tươi sao?”

“Cũng không hẳn.” Mặc dù rất bực bội vì Vũ Văn Dịch cứ loanh quanh mãi ở chủ đề này, nhưng Tạ Hoài Mân vẫn thành thực đáp: “Nếu như hoa này đã được luyện thành cao rồi thì cũng được, chỉ là đề minh hoa quá ít ỏi, dù là hoa tươi hay là dạng thuốc cao cũng rất khó tìm.”

“Trong kho thuốc của Đại Ly có.”

Vũ Văn Dịch nhẹ giọng nói một câu, chẳng khác nào người ta nói “tôi có hai lạng bạc” vậy.

Tạ Hoài Mân sợ run cả nửa ngày mới phản ứng lại được. “Ngài có thuốc cao của đề linh hoa?”

Đại bất kính. Vũ Văn Dịch không vui nhấp một ngụm trà, nhưng rồi quyết định không tính toán với một nữ tử.

“Kho thuốc trong cung còn giữ ba hộp, đủ cho ngươi dùng.”

“Bệ hạ, ngài làm vậy là vì có chuyện khác muốn nhờ?” Trên đời này làm gì có chuyện tự dưng lại có mâm bánh rơi xuống đầu như thế này chứ.

Vũ Văn Dịch ngẩng đầu nhìn nữ tử, ánh mắt lành lạnh quét về phía Tạ Hoài Mân. “Điều kiện trao đổi rất đơn giản. Ta hy vọng ngươi có thể tạm thời ở lại trong cung của Ly Quốc, truyền tất cả những kiến thức về y thuật của ngươi cho các y quan của Ly Quốc.”

Tạ Hoài Mân mất hồn mất vía đi vào phòng, mặc kệ cung nữ bưng trà tới, cứ thế đặt mông ngồi xuống, hai mắt mở trừng trừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook