Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại
Chương 13: Chương 6.2
Mĩ Bảo
14/09/2017
Type: hahaha2410
Nói xe hoàng gia mà lắc lư thực ra là có chút quá lời. Xe này rộng rãi, thoải mái, trang trí sang trọng, có ghế mềm thêu hoa gấm, có giá sách bằng gỗ trắc và tủ bách bảo, bên trong có từ thuốc chống say xe đến hạt đậu rang và những thứ cần thiết khác. Lụa bay phấp phới, hương thơm thoang thoảng, rõ là xe thơm đệm êm dành riêng phục vụ đàn bà.
Tôi và Tần Phỉ Hoa ngồi trong xe, bên ngoài là phong cảnh mùa hạ đẹp đẽ, ruộng lúa mạch rập rờn trong làn gió thổi... Nhưng hai chúng tôi đều không có tâm trạng nào để thưởng lãm.
Tần Phỉ Hoa nhìn ngó xung quanh rồi nhúng ngón tay vào nước trà, viết lên mặt chiếc bàn thấp: “Hoàng hậu mỗi khi có chuyện quan trọng là đẩy tỷ ra xa. Muội có chắc là hoàng thượng cũng đi cùng chúng ta không?”
Tôi gật đầu, cũng viết: “Nhị ca rất chắc chắn. Ca nói, người như hoàng hậu nhất định sẽ phải giữ hoàng thượng ở nơi gần mình nhất.”
Tần Phỉ Hoa sầu bi. “Tỷ tuy là cung nữ của hoàng hậu nhưng kỳ thực hoàng hậu dùng tỷ như con mồi để bắt được ca ca của muội. Hôm nay, hai thái giám và cung nữ theo xe để phục vụ chúng ta đều là gương mặt lạ.”
Tôi an ủi nàng: “Tỷ phải tin nhị ca chứ.”
“Muội nói là bọn họ chia làm ba nhóm sao?”
“Có hai nhóm sẽ cải trang làm thị vệ để thâm nhập vào cung và suối nước khoáng, làm rối tầm nhìn của Triệu thị. Sau đó nhị ca đưa người cải trang thị vệ trà trộn vào đội xe của chúng ta, rồi lại phân làm ba nhóm, hai nhóm yểm trợ để nhị ca đi tìm hoàng thượng.
Tần Phỉ Hoa viết: “Lần này xuất cung vô vùng long trọng, có mười hai chiếc xe tháp tùng, xe thì giống hệt nhau, làm sao ca ca tìm được?”
Tôi cười viết: “Muội cũng không biết rõ, nhưng mà nhị ca rất tự tin.”
Tần Phỉ Hoa thở dài, xóa hết vệt nước đi, khẽ chau mày.
Đội xe vẫn chầm chậm chạy trên đường cái quan, đồng ruộng khuất dần, bắt đầu đi vào đường rừng núi. Đoạn đường này, rừng rậm đường hẹp, xe đi chậm lại. Chim trong rừng vui vẻ hát ca, bên này gọi bên kia đáp, nghe rất vui tai.
Lại đi tiếp khoảng hai tiếng đồng hồ nữa, rốt cuộc tôi đã ngửi thấy mùi trứng thối kỳ diệu. Vén bức rèm xe lên nhìn ra ngòai, chỉ thấy ở giữa vách núi không xa lắm kia có một lâu đài hoa lệ, có thác nước như bạc chảy từ trên xuống. Đó chắc chắn là Lễ Tuyền cung rồi.
Tần Phỉ Hoa chau đôi mày xinh đẹp rồi bịt mũi. “Nếu như suối nước khoáng nóng thế này có thể làm đẹp, tỷ thà già xấu còn hơn.”
Nàng có thể phát biểu hùng hồn thế là vì nàng đã có nền móng tốt, kiếp này thoải mái, ung dung đến già.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, đội xe đã dừng lại. Thái giám đến báo, trước mặt là tòa Tam Hoàng từ, theo phong tục phải vào lễ bái.
Hai chúng tôi đi tìm Triệu hoàng hậu, hỏi bà thánh thể có kim an, chuyến đi có vui vẻ hay không.
Triệu hoàng hậu ngồi xe hôn nửa ngày, mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi, nhìn chúng tôi trách móc ý tứ: “Hoàng thượng thở không ra hơi, ta sẽ đi lễ thay người. Tam Hoàng từ này vừa mới tu bổ, vừa hay hôm nay lễ bái cầu cho sức khỏe của hoàng thượng sớm hồi phục.”
Tôi vội vàng nịnh nọt: “Nương nương một đời hiền hậu, với hoàng thượng quả là phu thê tình thâm, khiến ai cũng ngưỡng mộ.”
Triệu hoàng hậu vênh mặt đắc ý cười.
Bời vì chỉ đi ngang qua nên đồ lễ tế rất đơn giản, Triệu hoàng hậu chỉ đi dâng hương dập đầu. Tần Phỉ Hoa ở bên phục vụ, tôi và một bầy đàn bà quỳ xem lễ từ xa.
Đại điện mới xây đâu đâu cũng sực mùi gỗ mới và sơn, quyện cùng mùi lưu huỳnh từ suối nước khoáng bay đến, công kích khứu giác của mọi người. Các bà các cô ai cũng lấy khăn thơm ra che mũi.
Triệu hoàng hậu dâng hương khấn bái, sau đó đốt đèn trường minh trước án theo nghi lễ. Theo tập tục của Đông Tề, đèn trường minh này thể hiện thân phận cao thấp của người lễ bái, cho nên Triệu hoàng hậu thắp chín ngọn.
Tôi tập trung toàn bộ tinh thần quan sát nhất cử nhất động của hoàng hậu.
Một ngọn, hai ngọn, ba ngọn.
Tôi khe khe vân vê gấu váy.
Năm ngọn, sáu ngọn...
Mọi thứ vẫn bình thường.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán tôi xuống, tại sao không có động tĩnh gì?
Bảy ngọn, tám ngọn...
Lúc này, từ phía ngoài điện có một luồng gió núi thổi tới.
Chín ngọn.
Triệu hoàng hậu mãn nguyện đứng thẳng dậy.
Đúng lúc này, tấm rèm sau hương án bỗng bén lửa, theo cơn gió bùng lên, nháy mắt đã lan lên cả xà nhà.
Tim tôi nhảy lên rồi lại rơi xuống chỗ cũ.
Ngọn lửa bốc lên rất ly kỳ, cháy rất hung hãn, chỉ trong nửa phút đã thiêu rụi cả cây cột. Đám đàn bà trong điện lại chưa được huấn luyện về kỹ năng ứng phó tự cứu trong các tình huống tai nạn, lúc này đều hoảng loạn không biết phải làm gì, gào thét ầm ĩ, chạy lung tung tứ phía như ong vỡ tổ.
Tôi gào xé họng: “Hộ giá! Hộ giá!” rồi kéo Tần Phỉ Hoa đang ngây đơ như tượng gỗ chạy về phía cửa ngách.
Thị vệ bên ngoài chạy vội vào, quý phụ thiên kim bên trong chạy ùa ra, chốc lát lối cửa đã tắc nghẽn đến nước cũng không chảy lọt, tiếng kêu gào gọi trời đất vang lên chói tai, như thể đang đóng phim thảm họa thiên tai.
Tần Phỉ Hoa chạy thoát ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, ngã vào lòng tôi bất tỉnh nhân sự.
Vừa khéo, tôi cũng đang định bảo nàng giả vờ ngất.
Tôi vội vàng đẩy nàng vào tay nữ hầu, lợi dụng lúc hỗn loạn xông vào đám đông. Vẫn chưa thấy Triệu hoàng hậu ra, những người đứng bên ngoài đều sợ hãi hoảng loạn, các cung nữ nhút nhát đã bắt đầu ôm đầu khóc lóc. Không biết là khóc chủ nhân hay là khóc sợ bản thân bị bồi táng.
Tôi tách khỏi đám đông, cố gắng chạy về phía xe ngựa, mắt không ngừng tìm kiếm trong đám người. Đang nghênh đầu ngó nghiêng, bỗng nhiên thấy có người túm lấy tôi, ấn vào tay tôi một vật. Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng lưng của một thị vệ rồi ngay lập tức bị đám đông xô đẩy sang một bên.
Thị vệ bên ngoài điện không đến nỗi ngu lắm, sau một hồi cũng phá được cửa điện cho rộng ra, các quý nhân chạy ùa ra ngoài, sau đó Triệu hoàng hậu cũng được người bế ra.
Chưa chết, chỉ bị ngất thôi.
Nhân lúc thái y đang ấn huyệt nhân trung cho hoàng hậu, tôi đã kịp giấu món đồ dài trong tay vào búi tóc, sau đó lại len vào bên cạnh Tần Phỉ Hoa.
Tần Phỉ Hoa đã tỉnh lại, hoa dung thất sắc. Tôi thầm thì với nàng: “Ngất tiếp mau!”
“Cái gì?”
“Nếu không muốn hoàng hậu tỉnh lại mắng tỷ tại sao không cứu giá thì tiếp tục ngất mau.”
Tần Phỉ Hoa không ngốc lắm, lập tức trợn hai mắt rồi ngất đi, hình ảnh sinh động có sức biểu đạt và thuyết phục, là một mầm non của giải Kim Kê1.
1 Giải Kim Kê: giải thưởng điện ảnh lớn nhất của Trung Quốc.
Tôi không giả ngất mà đi giúp đỡ các thái y ấn huyệt nhân trung cho các bà các cô. Mấy phụ nữ quý tộc đó, bình thường ai cũng mạnh mẽ, cứng rắn như kim cương, nhe nanh nhe vuốt, vậy mà gió mới thổi rung rinh lá cây ngọn cả máu đã không lên đại não, cũng coi như một trường hợp đặc biệt về nhân loại học vậy. Tôi vui sướng ấn thật mạnh, day cho đến khi bọn họ kêu thảm thiết tỉnh lại, lại còn phải cảm ơn tôi.
Ầm ĩ, náo loạn như thế một giờ đồng hồ, cuối cùng lửa cũng được dập tắt, người ngất đã được day tỉnh, người bị thương đã được đưa đi đắp thuốc... Triệu hoàng hậu sợ hãi đến mức trên mặt xuất hiện thêm vài nếp nhăn, run rẩy nói: “Hồi cung, hồi cung!”
Thái giám không biết sống chết còn hỏi: “Hồi cung nào?”
Triệu hoàng hậu chửi cho một trận, chửi đến khi thiên địa biến sắc, bách thú chạy loạn, sấm nổ trời quang, thực là làm sụp đổ triệt để hình tượng quốc mẫu đoan trang, thánh hiền ngày thường. Cuối cùng Lý hiền phi không chịu nổi, liều mạng tiến đến khuyên bà ta dừng lại.
Mọi người quay lạu đội ngũ, mệt mỏi, lếch thếch lên đường hồi kinh, kết thúc một lần xuất hành được ghi vào lịch sử.
Trên đường về, xe chạy rất nhanh, tôi và Tần Phỉ Hoa đều bị rung lắc đến thất điên bát đảo. Điều khiến tôi cảm thấy như kỳ tích, là tôi không hề bị say xe.
Khi sắp về đến kinh thành, nhị hoàng tử Tiêu Lịch đưa đại thần đến tiếp giá. Chúng dân quỳ trước long liễn dập đầu xưng tội.
Tam Hoàng từ tự cháy lúc hoàng hậu dâng lễ, nếu như đây không phải là sự tình cờ về mặt vật lý thì nhất định là một âm mưu kinh thiên động địa. Tuy nhiên quảng đại nhân dân lao động thuần phác, mê tín đều không nghĩ như thế, bọn họ đầu tiên nghĩ đến việc họ Triệu liệu có làm điều gì không tuân theo phụ đạo hay không mà khiến tiên hoàng thăng thiên đã lâu bị động, giáng thiên hỏa xuống trừng phạt đứa yêu phụ này.
Cho phép tôi được thông cảm một chút với Triệu hoàng hậu, bà ta tuy rằng rất đáng ghét nhưng cũng không xấu đến mức bị thiêu chết. Kỳ thực bà ta chỉ là một linh kiện trong cỗ máy gia tộc mà thôi.
Tôi cứ nghĩ rằng với tính đa nghi của Triệu hoàng hậu, dù không kéo tôi đến đại đường để thấm vấn thì cũng phải giữ tôi lại trong cung cho chắc. Nhưng hẳn là bà ta sợ hãi quá mức rồi nên không hề nhắc đến tên tôi. Vấn đề là bà ta có không nhớ ra đã đành, đại ca quốc cữu gia của bà ta hóa ra cũng không nghĩ ra, cho nên tôi lợi dụng tình cảnh hỗn loạn, người thân bà con gặp gỡ nhau, tìm đến Tiêu Lịch đang xử lý cho những người gặp nạn, ngọt ngào thẽ thọt gọi tỷ phu, nịnh mấy câu mà anh ta lập tức cho xe và binh lính thân cận đưa tôi về Tạ phủ.
Tôi về đến nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối, là thời điểm khói bếp quấn bay, cổng chính đóng kín, đèn lồng treo cao, bình thường đến mức hoàn toàn không bình thường tí nào.
Người gác cổng nhìn thấy tôi thì hoàn toàn bất ngờ. “Tứ tiểu thư, sao tiểu thư lại về rồi? Đại thiếu gia đi đón tiểu thư rồi.”
Tôi nhảy xuống xe, hỏi: “Những người khác đâu?”
“Lão già và phu nhân đi nghênh tiếp hoàng thượng, tam tiểu thư trong nhà, nhị thiếu gia ư, tiểu đệ không biết.”
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh người cha thân yêu của tôi nước mắt nước mũi ròng ròng, nói với hoàng thượng: “Thần đáng tội đáng chết! Chính tại tiểu nữ của thần nói năng bừa bãi, yêu ngôn dụ người mà khiến thánh thượng có chuyến đi ôn tuyền đó. Thánh thượng và nương nương phải sợ hãi, thần có chết vạn lần cũng không hết tội...”
Trong phủ yên ắng lạ thường, người ở lo chuyện thắp đèn vẫn chưa đến Dưỡng Tâm các ở góc khuất, tôi vừa cười vừa lần mò trong bóng tối đi về viện của tôi.
Đi qua dãy trúc, tôi nhì thấy trước Dưỡng Tâm các có một ngọn đèn nhỏ uốn éo trong gió.
Nam tử cầm đèn có dung mạo tuấn tú, chăm chú nhì tôi như đang ngóng đợi người thân tối muộn vẫn chưa về nhà, có một vẻ mừng vui rất chân thực. Mấy ngày không gặp, y hơi gầy đi, thần thái thêm phần ôn nhu.
Tôi chào: “Tống tiên sinh.”
Tống Tử Kính lộ ra vẻ điềm nhiên. “Tôi đợi tiểu thư đã lâu rồi. Chuyện ban ngày tôi đã nghe, rất lấy làm lo lắng. Bây giờ tứ tiểu thư đã bình an vô sự, tôi yên tâm rồi.”
Nghe thấy vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp. “Phiền tiên sinh đã phải lo lắng.”
“Không cần phải khách khí thế.” Tống Tử Kính cười. “Tiểu thư một mình thân con gái đi làm việc nguy hiểm như vậy, sao tôi có thể yên tâm.”
“Tiên sinh nên tin tưởng ở tôi.”
Tống Tử Kính lắc đầu cười. “Tiểu thư thực không biết hai chữ “sợ hãi” viết như thế nào.”
Tôi mời Tống Tử Kính vào phòng ngồi. Vân Hương cũng lo lắng đợi tôi cả ngày, nhìn thấy tôi an nhiên khỏe mạnh thì mười phần mừng rỡ.
Tôi nghiêm giọng bảo: “Không cần mang trà đâu, hãy nhanh chóng thu dọn đồ đạc.”
Vân Hương nói: “Đã sắp xếp xong từ sớm rồi, cả ngân phiếu ở dưới gối cũng cầm theo rồi.”
Tôi yên tâm. “Vậy thì chúng ta đi.”
Tống Tử Kính cứ đứng bên cạnh nhìn, đến lúc này mới cất tiếng hỏi: “Đi đâu?”
Tôi nói: “Tôi đưa Vân Hương đến điền trang nhà chúng tôi trốn.”
Tống Tử Kính cười. “Trốn ngay nhà mình thì có ích gì?”
“Chẳng phải người ta nói rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?”
“Nếu như có thể ra ngoài dễ dàng, tôi rất sẵn sàng trốn trong đó.”
Tống Tử Kính cười dịu dàng. “Ca ca của tiểu thư bảo tôi nhắn với tiểu thư rằng, chỉ cần yên tâm đợi ở nhà, không phải sợ, dù có bị triệu vào cung thì huynh ấy cũng có cách đưa tiểu thư ra ngoài an toàn.”
Tôi bỗng hỏi: “Ca ca có cách, tại sao không sớm đưa Phỉ Hoa tỷ ra?”
Tống Tử Kính nói: “Tần tiểu thư khác tứ tiểu thư. Tần đại nhân có quan hệ thông gia với hoàng thất.”
Tôi nghĩ ngợi. “Tại sao tất cả các cô gái đáng yêu đều có phụ thân?”
Tống Tử Kính dở cười dở mếu. “Phụ mẫu lo lắng tính toán chuyện hôn nhân đại sự của con cái là lẽ đương nhiên.”
Tôi lại hỏi: “Tống Tam nói tiên sinh phải chuyển ra khỏi phủ.”
Y gật đầu.
Tôi có chút tiếc nuối. “Thế thì sau này khó gặp tiên sinh rồi.”
Tống Tử Kính nhìn tôi không nói gì. Tôi quan tâm hỏi: “Tiên sinh ở phủ Anh vương đã quen chưa?”
Tống Tử Kính điềm nhiên đáp: “Ở đâu cũng thế cả.”
Tôi nghĩ y vốn là một người tâm cao khí ngạo, bị nhà họ Triệu làm cho thành như bây giờ, chắc chắn trong bụng oán hận nhưng không dễ phát tác, bèn thay đổi chủ đề câu chuyện, nói: “Chuyện giữa tiên sinh với tỷ tỷ của tôi, tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Nói thực là, nếu tiên sinh có thể trở thành tỷ phu của tôi, tôi sẽ ngày ngày được nhìn thấy tiên sinh.”
Tống Tử Kính nghe vậy thì bật cười, nói: “Nếu muốn ngày ngày nhìn thấy tôi, chẳng phải chỉ có mỗi cách là tôi làm tỷ phu của tiểu thư.”
Tôi ngây thơ hỏi: “Thế còn có cách nào nữa?”
Tống Tử Kính nhìn tôi chăm chú trong ánh nến màu hoàng hôn, khóe môi có nét cười, nhưng tất cả ẩn trong sự im lặng. Ánh mắt đó bỗng nhiên khiến tôi nóng người, có chút đờ đẫn, mụ mị.
Bỗng nghe thấy tiếng gọi: “Tiểu Hoa.” Hai chúng tôi đều sực tỉnh, nhìn thấy Tạ Chiêu Anh sải bước đi vào phòng, gấu áo bay trong gió, vẻ mặt nghiêm túc.
Tống Tử Kính đứng dậy. Tạ Chiêu Anh nhìn thấy có cả y ở đây thì hơi ngạc nhiên, nói: “Thảo nào bọn họ không tìm thấy huynh.”
Tống Tử Kính nói: “Tôi nghe nói sự tình rất ầm ĩ, có chút lo lắng cho sự an toàn của tứ tiểu thư.”
“Có tôi ở đây thì muội ấy sẽ không sao cả.” Tạ Chiêu Anh cao ngạo nói.
Tống Tử Kính điềm đạm, thong dong nói: “Tình hình loạn như vậy, nhỡ may tên bay đạn lạc thì làm thế nào?”
Tạ Chiêu Anh cười, nhìn tôi. “Muội ấy chạy còn nhanh hơn cả chuột, ai gây thương tích nổi chứ?”
Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau. Tạ Chiêu Anh cao ngạo mà nghênh ngang, Tống Tử Kính khiêm nhường mà nhẫn nhịn, bầu không khí trong phòng hơi chùng xuống. Đàn ông chỉ cần nhìn vào mắt nhau một phần vạn giây là đủ tiếp thu được suy nghĩ của đối phương, đồng thời biểu đạt được ý nghĩa của mình, bầu không khí được dãn ra.
Tôi nhìn xung quanh rồi tiến lại kéo tay áo Tạ Chiêu Anh, thân thiết hỏi thăm: "Ca về rồi à? Thuận lợi cả chứ?"
Tạ Chiêu Anh cười, cầm tay tôi. "Không bị phát hiện."
Tôi lại hỏi: "Người sao rồi?"
Tạ Chiêu Anh gật đầu. "Gặp được rồi, giao đồ tận tay cho ca." Vẻ mặt anh ta có chút thương cảm.
Tống Tử Kính nói: "Tứ tiểu thư đã bình an vô sự, vậy tôi xin cáo từ."
"Tôi đi tiễn tiên sinh." Tôi lập tức nhổm người dậy tiễn biệt.
Tôi đưa Tống Tử Kính ra đến cổng việc. Y chắp tay chào, tôi dõi theo dáng người gầy gò của y dần dần bị màn đêm nuốt chửng.
Quay về phòng, Tạ Chiêu Anh đang bưng cốc trà sữa nóng hổi uống rất vui vẻ.
"Này!" Tôi đẩy anh ta. "Hai người không phải cùng phe sao? Tại sao muội thấy như thể quan hệ kém đi vậy?"
"Làm gì có!" Tạ Chiêu Anh vẫn điềm nhiên. "Ca với huynh ấy lâu nay vẫn thế. Tình cảm giữa đàn ông với nhau, một đứa con gái như muội làm sao hiểu được."
Được thôi, tôi không hiểu. Tình cảm giữa đàn ông với nhau hóa ra toàn những điều kỳ quặc, thế mà còn nói tình cảm giữa con gái với nhau toàn là đạo đức giả, tôi thấy con gái thẳng thắn hơn nhiều.
Tôi rút trâm cài ra, xõa tung mái tóc, lấy ra chiếc hổ phù kia. Hổ phù được chạm khắc từ một miếng ngọc màu đen hình dạng giống con hổ đang chạy, mắt hổ rỗng, hoa văn tinh tế, mặt sau lồi lõn không bằng phẳng, có vẻ cố ý làm như vậy.
Tôi đưa vật nhỏ này cho Tạ Chiêu Anh. "Có mỗi một miếng thế này, lại rất dễ bắt chước, có ích gì không?"
Tạ Chiêu Anh tỏ ý khinh thường tôi. "Muội chả có kiến thức gì. Danh đường trong vật này rất nhiều, đợi khi thấy nửa kia muội sẽ hiểu."
Tôi không thấy thuyết phục cho lắm. Người còn có thể nhân bản vô tính, bom đạn có thể hủy diệt thế giới, tôi còn có cái gì chưa biết không?
Tạ Chiêu Anh kính cẩn cất hổ phù đi.
Tôi nhớ lại chuyện xảy ra lúc ban ngày, cười phì. "Ca không biết chứ, Triệu hoàng hậu bị người ta vác từ trong từ đường ra, trông giống hệt như sân khấu kịch."
Tạ Chiêu Anh nói: "May mà lửa bùng lên."
Tôi đắc ý. Thời tiết nóng nực, hanh khô như hôm nay toàn sơn dầu với mùn cưa dăm gỗ, cộng thêm nhân phẩm của Triệu đại ma, khả năng lửa không bốc lên còn thấp hơn hơn cả chuyện xuyên không. Mà đến tôi đây cũng đã xuyên không rồi thì ngọc lửa đó chắc chắn phải cháy bừng bừng như ngọn đuốc Olympic.
Tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, giờ trút được gánh nặng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tạ Chiêu Anh vừa thông cảm vừa cảm kích nhìn tôi, nói: "Ca phải cảm ơn muội bằng cách nào?"
Tôi ngồi dựa vào đệm, nhắm mắt lại, nỉ non: "Khi nào ca quân lâm thiên hạ thì phong cho muội làm công chúa, rồi ban thưởng cho muội mấy chục trai tơ..."
Trong mơ màng, hình như tôi nghe thấy tiếng cười của Tạ Chiêu Anh.
Tôi chìm vào giấc ngủ, sau đó mơ thấy một chuyện rất khủng khiếp.
Đầu tiên tôi mơ thấy mình ở trong lớp học, Trương Tử Việt là thầy giáo dạy Toán học cao cấp của chúng tôi, gọi tôi đứng dậy giữa lớp, trước hơn một trăm sinh viên trong giảng đường, giáo huấn tôi: "Em thật ngu ngốc! Tôi chưa bao giờ dạy một sinh viên nào ngu dốt như em, học sinh cấp hai còn giải được bài toán này, thế mà em toàn làm sai!"
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, anh lại tiếp tục: "Tại sao em vẫn chưa trở về? Bên đó vui thế cơ à?"
Tôi thất kinh ngẩng đầu thì phát hiện ra bối cảnh đã thay đổi, tôi đang ngâm nước khoáng nóng. Điều kinh khủng là, Tạ Chiêu Anh cũng ở trong bồn nước khoáng mà anh ta chỉ mặc quần đùi. Trời tung bánh rán đè chết người. Tôi chỉ cảm thấy cơ thể anh ta dẻo dai, cường tráng, đẹp đẽ chết người, chứ không đủ gan để tiêu thụ.
Tạ Chiêu Anh tình tứ nói với tôi: "Tiểu Hoa, đi theo ta đến thành Tây Dao đi. Trời cao đất rộng tự tại biết bao, muội lại không phải học Toán cao cấp."
Trong lòng tôi vui mừng khấp khởi, mở miệng định nhận lời thì Trương Tử Việt mặc âu phục bỗng nhiên xuất hiện bên suối nước nóng, lạnh lùng nói: "Thảo nào không quay về. Mân Mân, thì ra em có mới nới cũ."
Tôi nghĩ thầm, người đã kết hôn như anh quản chuyện quan hệ nam nữ của tôi có quá vô lý không, nhưng trong cổ họng tôi như thể bị cái gì đó chặn lại, không thể phát ra âm thanh.
Trương Tử Việt quay người bước đi, tôi nhổm dậy đuổi theo. Tạ Chiêu Anh đột nhiên túm lấy tay tôi, nói: "Đừng đi, ta sẽ biến muội thành mẫu nghi thiên hạ, hưởng tất cả vinh hoa phú quý!"
Tôi do dự, tần ngần giữa hai bên, cuống đến mức mồ hôi chảy đầy đầu. Bỗng nhiên Tạ Chiêu Anh đau khổ nói: "Muội cần tự do, ta sẽ cho muội tự do."
Nói rồi, anh ta đẩy tôi một cái làm tôi ngã sấp xuống, sõng soài dưới nền đất.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Vân Hương: "Tiểu thư, người trong cung đến rồi!"
Tôi mở mắt, phát hiện mình đang nằm dưới nền nhà, ánh nắng từ bên ngoài tràn vào cửa sổ.
Vân Hương đẩy cửa bước vào. "Tiểu thư, người... người trong cung đến rồi!"
Tôi khó nhọc bò dậy, túm mớ tóc như tổ quạ lại. "Thật sao? Vừa sáng ra đã đến bắt ta vào cung ư?"
"Không... không phải..." Vân Hương lắp bắp. "Là nhị... nhị... nhị hoàng tử đến... đến cầu thân với tiểu thư ạ!"
Nói xe hoàng gia mà lắc lư thực ra là có chút quá lời. Xe này rộng rãi, thoải mái, trang trí sang trọng, có ghế mềm thêu hoa gấm, có giá sách bằng gỗ trắc và tủ bách bảo, bên trong có từ thuốc chống say xe đến hạt đậu rang và những thứ cần thiết khác. Lụa bay phấp phới, hương thơm thoang thoảng, rõ là xe thơm đệm êm dành riêng phục vụ đàn bà.
Tôi và Tần Phỉ Hoa ngồi trong xe, bên ngoài là phong cảnh mùa hạ đẹp đẽ, ruộng lúa mạch rập rờn trong làn gió thổi... Nhưng hai chúng tôi đều không có tâm trạng nào để thưởng lãm.
Tần Phỉ Hoa nhìn ngó xung quanh rồi nhúng ngón tay vào nước trà, viết lên mặt chiếc bàn thấp: “Hoàng hậu mỗi khi có chuyện quan trọng là đẩy tỷ ra xa. Muội có chắc là hoàng thượng cũng đi cùng chúng ta không?”
Tôi gật đầu, cũng viết: “Nhị ca rất chắc chắn. Ca nói, người như hoàng hậu nhất định sẽ phải giữ hoàng thượng ở nơi gần mình nhất.”
Tần Phỉ Hoa sầu bi. “Tỷ tuy là cung nữ của hoàng hậu nhưng kỳ thực hoàng hậu dùng tỷ như con mồi để bắt được ca ca của muội. Hôm nay, hai thái giám và cung nữ theo xe để phục vụ chúng ta đều là gương mặt lạ.”
Tôi an ủi nàng: “Tỷ phải tin nhị ca chứ.”
“Muội nói là bọn họ chia làm ba nhóm sao?”
“Có hai nhóm sẽ cải trang làm thị vệ để thâm nhập vào cung và suối nước khoáng, làm rối tầm nhìn của Triệu thị. Sau đó nhị ca đưa người cải trang thị vệ trà trộn vào đội xe của chúng ta, rồi lại phân làm ba nhóm, hai nhóm yểm trợ để nhị ca đi tìm hoàng thượng.
Tần Phỉ Hoa viết: “Lần này xuất cung vô vùng long trọng, có mười hai chiếc xe tháp tùng, xe thì giống hệt nhau, làm sao ca ca tìm được?”
Tôi cười viết: “Muội cũng không biết rõ, nhưng mà nhị ca rất tự tin.”
Tần Phỉ Hoa thở dài, xóa hết vệt nước đi, khẽ chau mày.
Đội xe vẫn chầm chậm chạy trên đường cái quan, đồng ruộng khuất dần, bắt đầu đi vào đường rừng núi. Đoạn đường này, rừng rậm đường hẹp, xe đi chậm lại. Chim trong rừng vui vẻ hát ca, bên này gọi bên kia đáp, nghe rất vui tai.
Lại đi tiếp khoảng hai tiếng đồng hồ nữa, rốt cuộc tôi đã ngửi thấy mùi trứng thối kỳ diệu. Vén bức rèm xe lên nhìn ra ngòai, chỉ thấy ở giữa vách núi không xa lắm kia có một lâu đài hoa lệ, có thác nước như bạc chảy từ trên xuống. Đó chắc chắn là Lễ Tuyền cung rồi.
Tần Phỉ Hoa chau đôi mày xinh đẹp rồi bịt mũi. “Nếu như suối nước khoáng nóng thế này có thể làm đẹp, tỷ thà già xấu còn hơn.”
Nàng có thể phát biểu hùng hồn thế là vì nàng đã có nền móng tốt, kiếp này thoải mái, ung dung đến già.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, đội xe đã dừng lại. Thái giám đến báo, trước mặt là tòa Tam Hoàng từ, theo phong tục phải vào lễ bái.
Hai chúng tôi đi tìm Triệu hoàng hậu, hỏi bà thánh thể có kim an, chuyến đi có vui vẻ hay không.
Triệu hoàng hậu ngồi xe hôn nửa ngày, mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi, nhìn chúng tôi trách móc ý tứ: “Hoàng thượng thở không ra hơi, ta sẽ đi lễ thay người. Tam Hoàng từ này vừa mới tu bổ, vừa hay hôm nay lễ bái cầu cho sức khỏe của hoàng thượng sớm hồi phục.”
Tôi vội vàng nịnh nọt: “Nương nương một đời hiền hậu, với hoàng thượng quả là phu thê tình thâm, khiến ai cũng ngưỡng mộ.”
Triệu hoàng hậu vênh mặt đắc ý cười.
Bời vì chỉ đi ngang qua nên đồ lễ tế rất đơn giản, Triệu hoàng hậu chỉ đi dâng hương dập đầu. Tần Phỉ Hoa ở bên phục vụ, tôi và một bầy đàn bà quỳ xem lễ từ xa.
Đại điện mới xây đâu đâu cũng sực mùi gỗ mới và sơn, quyện cùng mùi lưu huỳnh từ suối nước khoáng bay đến, công kích khứu giác của mọi người. Các bà các cô ai cũng lấy khăn thơm ra che mũi.
Triệu hoàng hậu dâng hương khấn bái, sau đó đốt đèn trường minh trước án theo nghi lễ. Theo tập tục của Đông Tề, đèn trường minh này thể hiện thân phận cao thấp của người lễ bái, cho nên Triệu hoàng hậu thắp chín ngọn.
Tôi tập trung toàn bộ tinh thần quan sát nhất cử nhất động của hoàng hậu.
Một ngọn, hai ngọn, ba ngọn.
Tôi khe khe vân vê gấu váy.
Năm ngọn, sáu ngọn...
Mọi thứ vẫn bình thường.
Một giọt mồ hôi lạnh chảy từ trán tôi xuống, tại sao không có động tĩnh gì?
Bảy ngọn, tám ngọn...
Lúc này, từ phía ngoài điện có một luồng gió núi thổi tới.
Chín ngọn.
Triệu hoàng hậu mãn nguyện đứng thẳng dậy.
Đúng lúc này, tấm rèm sau hương án bỗng bén lửa, theo cơn gió bùng lên, nháy mắt đã lan lên cả xà nhà.
Tim tôi nhảy lên rồi lại rơi xuống chỗ cũ.
Ngọn lửa bốc lên rất ly kỳ, cháy rất hung hãn, chỉ trong nửa phút đã thiêu rụi cả cây cột. Đám đàn bà trong điện lại chưa được huấn luyện về kỹ năng ứng phó tự cứu trong các tình huống tai nạn, lúc này đều hoảng loạn không biết phải làm gì, gào thét ầm ĩ, chạy lung tung tứ phía như ong vỡ tổ.
Tôi gào xé họng: “Hộ giá! Hộ giá!” rồi kéo Tần Phỉ Hoa đang ngây đơ như tượng gỗ chạy về phía cửa ngách.
Thị vệ bên ngoài chạy vội vào, quý phụ thiên kim bên trong chạy ùa ra, chốc lát lối cửa đã tắc nghẽn đến nước cũng không chảy lọt, tiếng kêu gào gọi trời đất vang lên chói tai, như thể đang đóng phim thảm họa thiên tai.
Tần Phỉ Hoa chạy thoát ra ngoài, nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hãi đến mức mặt trắng bệch, ngã vào lòng tôi bất tỉnh nhân sự.
Vừa khéo, tôi cũng đang định bảo nàng giả vờ ngất.
Tôi vội vàng đẩy nàng vào tay nữ hầu, lợi dụng lúc hỗn loạn xông vào đám đông. Vẫn chưa thấy Triệu hoàng hậu ra, những người đứng bên ngoài đều sợ hãi hoảng loạn, các cung nữ nhút nhát đã bắt đầu ôm đầu khóc lóc. Không biết là khóc chủ nhân hay là khóc sợ bản thân bị bồi táng.
Tôi tách khỏi đám đông, cố gắng chạy về phía xe ngựa, mắt không ngừng tìm kiếm trong đám người. Đang nghênh đầu ngó nghiêng, bỗng nhiên thấy có người túm lấy tôi, ấn vào tay tôi một vật. Tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng lưng của một thị vệ rồi ngay lập tức bị đám đông xô đẩy sang một bên.
Thị vệ bên ngoài điện không đến nỗi ngu lắm, sau một hồi cũng phá được cửa điện cho rộng ra, các quý nhân chạy ùa ra ngoài, sau đó Triệu hoàng hậu cũng được người bế ra.
Chưa chết, chỉ bị ngất thôi.
Nhân lúc thái y đang ấn huyệt nhân trung cho hoàng hậu, tôi đã kịp giấu món đồ dài trong tay vào búi tóc, sau đó lại len vào bên cạnh Tần Phỉ Hoa.
Tần Phỉ Hoa đã tỉnh lại, hoa dung thất sắc. Tôi thầm thì với nàng: “Ngất tiếp mau!”
“Cái gì?”
“Nếu không muốn hoàng hậu tỉnh lại mắng tỷ tại sao không cứu giá thì tiếp tục ngất mau.”
Tần Phỉ Hoa không ngốc lắm, lập tức trợn hai mắt rồi ngất đi, hình ảnh sinh động có sức biểu đạt và thuyết phục, là một mầm non của giải Kim Kê1.
1 Giải Kim Kê: giải thưởng điện ảnh lớn nhất của Trung Quốc.
Tôi không giả ngất mà đi giúp đỡ các thái y ấn huyệt nhân trung cho các bà các cô. Mấy phụ nữ quý tộc đó, bình thường ai cũng mạnh mẽ, cứng rắn như kim cương, nhe nanh nhe vuốt, vậy mà gió mới thổi rung rinh lá cây ngọn cả máu đã không lên đại não, cũng coi như một trường hợp đặc biệt về nhân loại học vậy. Tôi vui sướng ấn thật mạnh, day cho đến khi bọn họ kêu thảm thiết tỉnh lại, lại còn phải cảm ơn tôi.
Ầm ĩ, náo loạn như thế một giờ đồng hồ, cuối cùng lửa cũng được dập tắt, người ngất đã được day tỉnh, người bị thương đã được đưa đi đắp thuốc... Triệu hoàng hậu sợ hãi đến mức trên mặt xuất hiện thêm vài nếp nhăn, run rẩy nói: “Hồi cung, hồi cung!”
Thái giám không biết sống chết còn hỏi: “Hồi cung nào?”
Triệu hoàng hậu chửi cho một trận, chửi đến khi thiên địa biến sắc, bách thú chạy loạn, sấm nổ trời quang, thực là làm sụp đổ triệt để hình tượng quốc mẫu đoan trang, thánh hiền ngày thường. Cuối cùng Lý hiền phi không chịu nổi, liều mạng tiến đến khuyên bà ta dừng lại.
Mọi người quay lạu đội ngũ, mệt mỏi, lếch thếch lên đường hồi kinh, kết thúc một lần xuất hành được ghi vào lịch sử.
Trên đường về, xe chạy rất nhanh, tôi và Tần Phỉ Hoa đều bị rung lắc đến thất điên bát đảo. Điều khiến tôi cảm thấy như kỳ tích, là tôi không hề bị say xe.
Khi sắp về đến kinh thành, nhị hoàng tử Tiêu Lịch đưa đại thần đến tiếp giá. Chúng dân quỳ trước long liễn dập đầu xưng tội.
Tam Hoàng từ tự cháy lúc hoàng hậu dâng lễ, nếu như đây không phải là sự tình cờ về mặt vật lý thì nhất định là một âm mưu kinh thiên động địa. Tuy nhiên quảng đại nhân dân lao động thuần phác, mê tín đều không nghĩ như thế, bọn họ đầu tiên nghĩ đến việc họ Triệu liệu có làm điều gì không tuân theo phụ đạo hay không mà khiến tiên hoàng thăng thiên đã lâu bị động, giáng thiên hỏa xuống trừng phạt đứa yêu phụ này.
Cho phép tôi được thông cảm một chút với Triệu hoàng hậu, bà ta tuy rằng rất đáng ghét nhưng cũng không xấu đến mức bị thiêu chết. Kỳ thực bà ta chỉ là một linh kiện trong cỗ máy gia tộc mà thôi.
Tôi cứ nghĩ rằng với tính đa nghi của Triệu hoàng hậu, dù không kéo tôi đến đại đường để thấm vấn thì cũng phải giữ tôi lại trong cung cho chắc. Nhưng hẳn là bà ta sợ hãi quá mức rồi nên không hề nhắc đến tên tôi. Vấn đề là bà ta có không nhớ ra đã đành, đại ca quốc cữu gia của bà ta hóa ra cũng không nghĩ ra, cho nên tôi lợi dụng tình cảnh hỗn loạn, người thân bà con gặp gỡ nhau, tìm đến Tiêu Lịch đang xử lý cho những người gặp nạn, ngọt ngào thẽ thọt gọi tỷ phu, nịnh mấy câu mà anh ta lập tức cho xe và binh lính thân cận đưa tôi về Tạ phủ.
Tôi về đến nhà thì trời cũng đã nhá nhem tối, là thời điểm khói bếp quấn bay, cổng chính đóng kín, đèn lồng treo cao, bình thường đến mức hoàn toàn không bình thường tí nào.
Người gác cổng nhìn thấy tôi thì hoàn toàn bất ngờ. “Tứ tiểu thư, sao tiểu thư lại về rồi? Đại thiếu gia đi đón tiểu thư rồi.”
Tôi nhảy xuống xe, hỏi: “Những người khác đâu?”
“Lão già và phu nhân đi nghênh tiếp hoàng thượng, tam tiểu thư trong nhà, nhị thiếu gia ư, tiểu đệ không biết.”
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh người cha thân yêu của tôi nước mắt nước mũi ròng ròng, nói với hoàng thượng: “Thần đáng tội đáng chết! Chính tại tiểu nữ của thần nói năng bừa bãi, yêu ngôn dụ người mà khiến thánh thượng có chuyến đi ôn tuyền đó. Thánh thượng và nương nương phải sợ hãi, thần có chết vạn lần cũng không hết tội...”
Trong phủ yên ắng lạ thường, người ở lo chuyện thắp đèn vẫn chưa đến Dưỡng Tâm các ở góc khuất, tôi vừa cười vừa lần mò trong bóng tối đi về viện của tôi.
Đi qua dãy trúc, tôi nhì thấy trước Dưỡng Tâm các có một ngọn đèn nhỏ uốn éo trong gió.
Nam tử cầm đèn có dung mạo tuấn tú, chăm chú nhì tôi như đang ngóng đợi người thân tối muộn vẫn chưa về nhà, có một vẻ mừng vui rất chân thực. Mấy ngày không gặp, y hơi gầy đi, thần thái thêm phần ôn nhu.
Tôi chào: “Tống tiên sinh.”
Tống Tử Kính lộ ra vẻ điềm nhiên. “Tôi đợi tiểu thư đã lâu rồi. Chuyện ban ngày tôi đã nghe, rất lấy làm lo lắng. Bây giờ tứ tiểu thư đã bình an vô sự, tôi yên tâm rồi.”
Nghe thấy vậy, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp. “Phiền tiên sinh đã phải lo lắng.”
“Không cần phải khách khí thế.” Tống Tử Kính cười. “Tiểu thư một mình thân con gái đi làm việc nguy hiểm như vậy, sao tôi có thể yên tâm.”
“Tiên sinh nên tin tưởng ở tôi.”
Tống Tử Kính lắc đầu cười. “Tiểu thư thực không biết hai chữ “sợ hãi” viết như thế nào.”
Tôi mời Tống Tử Kính vào phòng ngồi. Vân Hương cũng lo lắng đợi tôi cả ngày, nhìn thấy tôi an nhiên khỏe mạnh thì mười phần mừng rỡ.
Tôi nghiêm giọng bảo: “Không cần mang trà đâu, hãy nhanh chóng thu dọn đồ đạc.”
Vân Hương nói: “Đã sắp xếp xong từ sớm rồi, cả ngân phiếu ở dưới gối cũng cầm theo rồi.”
Tôi yên tâm. “Vậy thì chúng ta đi.”
Tống Tử Kính cứ đứng bên cạnh nhìn, đến lúc này mới cất tiếng hỏi: “Đi đâu?”
Tôi nói: “Tôi đưa Vân Hương đến điền trang nhà chúng tôi trốn.”
Tống Tử Kính cười. “Trốn ngay nhà mình thì có ích gì?”
“Chẳng phải người ta nói rằng nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao?”
“Nếu như có thể ra ngoài dễ dàng, tôi rất sẵn sàng trốn trong đó.”
Tống Tử Kính cười dịu dàng. “Ca ca của tiểu thư bảo tôi nhắn với tiểu thư rằng, chỉ cần yên tâm đợi ở nhà, không phải sợ, dù có bị triệu vào cung thì huynh ấy cũng có cách đưa tiểu thư ra ngoài an toàn.”
Tôi bỗng hỏi: “Ca ca có cách, tại sao không sớm đưa Phỉ Hoa tỷ ra?”
Tống Tử Kính nói: “Tần tiểu thư khác tứ tiểu thư. Tần đại nhân có quan hệ thông gia với hoàng thất.”
Tôi nghĩ ngợi. “Tại sao tất cả các cô gái đáng yêu đều có phụ thân?”
Tống Tử Kính dở cười dở mếu. “Phụ mẫu lo lắng tính toán chuyện hôn nhân đại sự của con cái là lẽ đương nhiên.”
Tôi lại hỏi: “Tống Tam nói tiên sinh phải chuyển ra khỏi phủ.”
Y gật đầu.
Tôi có chút tiếc nuối. “Thế thì sau này khó gặp tiên sinh rồi.”
Tống Tử Kính nhìn tôi không nói gì. Tôi quan tâm hỏi: “Tiên sinh ở phủ Anh vương đã quen chưa?”
Tống Tử Kính điềm nhiên đáp: “Ở đâu cũng thế cả.”
Tôi nghĩ y vốn là một người tâm cao khí ngạo, bị nhà họ Triệu làm cho thành như bây giờ, chắc chắn trong bụng oán hận nhưng không dễ phát tác, bèn thay đổi chủ đề câu chuyện, nói: “Chuyện giữa tiên sinh với tỷ tỷ của tôi, tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Nói thực là, nếu tiên sinh có thể trở thành tỷ phu của tôi, tôi sẽ ngày ngày được nhìn thấy tiên sinh.”
Tống Tử Kính nghe vậy thì bật cười, nói: “Nếu muốn ngày ngày nhìn thấy tôi, chẳng phải chỉ có mỗi cách là tôi làm tỷ phu của tiểu thư.”
Tôi ngây thơ hỏi: “Thế còn có cách nào nữa?”
Tống Tử Kính nhìn tôi chăm chú trong ánh nến màu hoàng hôn, khóe môi có nét cười, nhưng tất cả ẩn trong sự im lặng. Ánh mắt đó bỗng nhiên khiến tôi nóng người, có chút đờ đẫn, mụ mị.
Bỗng nghe thấy tiếng gọi: “Tiểu Hoa.” Hai chúng tôi đều sực tỉnh, nhìn thấy Tạ Chiêu Anh sải bước đi vào phòng, gấu áo bay trong gió, vẻ mặt nghiêm túc.
Tống Tử Kính đứng dậy. Tạ Chiêu Anh nhìn thấy có cả y ở đây thì hơi ngạc nhiên, nói: “Thảo nào bọn họ không tìm thấy huynh.”
Tống Tử Kính nói: “Tôi nghe nói sự tình rất ầm ĩ, có chút lo lắng cho sự an toàn của tứ tiểu thư.”
“Có tôi ở đây thì muội ấy sẽ không sao cả.” Tạ Chiêu Anh cao ngạo nói.
Tống Tử Kính điềm đạm, thong dong nói: “Tình hình loạn như vậy, nhỡ may tên bay đạn lạc thì làm thế nào?”
Tạ Chiêu Anh cười, nhìn tôi. “Muội ấy chạy còn nhanh hơn cả chuột, ai gây thương tích nổi chứ?”
Hai người đàn ông nhìn thẳng vào mắt nhau. Tạ Chiêu Anh cao ngạo mà nghênh ngang, Tống Tử Kính khiêm nhường mà nhẫn nhịn, bầu không khí trong phòng hơi chùng xuống. Đàn ông chỉ cần nhìn vào mắt nhau một phần vạn giây là đủ tiếp thu được suy nghĩ của đối phương, đồng thời biểu đạt được ý nghĩa của mình, bầu không khí được dãn ra.
Tôi nhìn xung quanh rồi tiến lại kéo tay áo Tạ Chiêu Anh, thân thiết hỏi thăm: "Ca về rồi à? Thuận lợi cả chứ?"
Tạ Chiêu Anh cười, cầm tay tôi. "Không bị phát hiện."
Tôi lại hỏi: "Người sao rồi?"
Tạ Chiêu Anh gật đầu. "Gặp được rồi, giao đồ tận tay cho ca." Vẻ mặt anh ta có chút thương cảm.
Tống Tử Kính nói: "Tứ tiểu thư đã bình an vô sự, vậy tôi xin cáo từ."
"Tôi đi tiễn tiên sinh." Tôi lập tức nhổm người dậy tiễn biệt.
Tôi đưa Tống Tử Kính ra đến cổng việc. Y chắp tay chào, tôi dõi theo dáng người gầy gò của y dần dần bị màn đêm nuốt chửng.
Quay về phòng, Tạ Chiêu Anh đang bưng cốc trà sữa nóng hổi uống rất vui vẻ.
"Này!" Tôi đẩy anh ta. "Hai người không phải cùng phe sao? Tại sao muội thấy như thể quan hệ kém đi vậy?"
"Làm gì có!" Tạ Chiêu Anh vẫn điềm nhiên. "Ca với huynh ấy lâu nay vẫn thế. Tình cảm giữa đàn ông với nhau, một đứa con gái như muội làm sao hiểu được."
Được thôi, tôi không hiểu. Tình cảm giữa đàn ông với nhau hóa ra toàn những điều kỳ quặc, thế mà còn nói tình cảm giữa con gái với nhau toàn là đạo đức giả, tôi thấy con gái thẳng thắn hơn nhiều.
Tôi rút trâm cài ra, xõa tung mái tóc, lấy ra chiếc hổ phù kia. Hổ phù được chạm khắc từ một miếng ngọc màu đen hình dạng giống con hổ đang chạy, mắt hổ rỗng, hoa văn tinh tế, mặt sau lồi lõn không bằng phẳng, có vẻ cố ý làm như vậy.
Tôi đưa vật nhỏ này cho Tạ Chiêu Anh. "Có mỗi một miếng thế này, lại rất dễ bắt chước, có ích gì không?"
Tạ Chiêu Anh tỏ ý khinh thường tôi. "Muội chả có kiến thức gì. Danh đường trong vật này rất nhiều, đợi khi thấy nửa kia muội sẽ hiểu."
Tôi không thấy thuyết phục cho lắm. Người còn có thể nhân bản vô tính, bom đạn có thể hủy diệt thế giới, tôi còn có cái gì chưa biết không?
Tạ Chiêu Anh kính cẩn cất hổ phù đi.
Tôi nhớ lại chuyện xảy ra lúc ban ngày, cười phì. "Ca không biết chứ, Triệu hoàng hậu bị người ta vác từ trong từ đường ra, trông giống hệt như sân khấu kịch."
Tạ Chiêu Anh nói: "May mà lửa bùng lên."
Tôi đắc ý. Thời tiết nóng nực, hanh khô như hôm nay toàn sơn dầu với mùn cưa dăm gỗ, cộng thêm nhân phẩm của Triệu đại ma, khả năng lửa không bốc lên còn thấp hơn hơn cả chuyện xuyên không. Mà đến tôi đây cũng đã xuyên không rồi thì ngọc lửa đó chắc chắn phải cháy bừng bừng như ngọn đuốc Olympic.
Tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, giờ trút được gánh nặng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tạ Chiêu Anh vừa thông cảm vừa cảm kích nhìn tôi, nói: "Ca phải cảm ơn muội bằng cách nào?"
Tôi ngồi dựa vào đệm, nhắm mắt lại, nỉ non: "Khi nào ca quân lâm thiên hạ thì phong cho muội làm công chúa, rồi ban thưởng cho muội mấy chục trai tơ..."
Trong mơ màng, hình như tôi nghe thấy tiếng cười của Tạ Chiêu Anh.
Tôi chìm vào giấc ngủ, sau đó mơ thấy một chuyện rất khủng khiếp.
Đầu tiên tôi mơ thấy mình ở trong lớp học, Trương Tử Việt là thầy giáo dạy Toán học cao cấp của chúng tôi, gọi tôi đứng dậy giữa lớp, trước hơn một trăm sinh viên trong giảng đường, giáo huấn tôi: "Em thật ngu ngốc! Tôi chưa bao giờ dạy một sinh viên nào ngu dốt như em, học sinh cấp hai còn giải được bài toán này, thế mà em toàn làm sai!"
Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt, anh lại tiếp tục: "Tại sao em vẫn chưa trở về? Bên đó vui thế cơ à?"
Tôi thất kinh ngẩng đầu thì phát hiện ra bối cảnh đã thay đổi, tôi đang ngâm nước khoáng nóng. Điều kinh khủng là, Tạ Chiêu Anh cũng ở trong bồn nước khoáng mà anh ta chỉ mặc quần đùi. Trời tung bánh rán đè chết người. Tôi chỉ cảm thấy cơ thể anh ta dẻo dai, cường tráng, đẹp đẽ chết người, chứ không đủ gan để tiêu thụ.
Tạ Chiêu Anh tình tứ nói với tôi: "Tiểu Hoa, đi theo ta đến thành Tây Dao đi. Trời cao đất rộng tự tại biết bao, muội lại không phải học Toán cao cấp."
Trong lòng tôi vui mừng khấp khởi, mở miệng định nhận lời thì Trương Tử Việt mặc âu phục bỗng nhiên xuất hiện bên suối nước nóng, lạnh lùng nói: "Thảo nào không quay về. Mân Mân, thì ra em có mới nới cũ."
Tôi nghĩ thầm, người đã kết hôn như anh quản chuyện quan hệ nam nữ của tôi có quá vô lý không, nhưng trong cổ họng tôi như thể bị cái gì đó chặn lại, không thể phát ra âm thanh.
Trương Tử Việt quay người bước đi, tôi nhổm dậy đuổi theo. Tạ Chiêu Anh đột nhiên túm lấy tay tôi, nói: "Đừng đi, ta sẽ biến muội thành mẫu nghi thiên hạ, hưởng tất cả vinh hoa phú quý!"
Tôi do dự, tần ngần giữa hai bên, cuống đến mức mồ hôi chảy đầy đầu. Bỗng nhiên Tạ Chiêu Anh đau khổ nói: "Muội cần tự do, ta sẽ cho muội tự do."
Nói rồi, anh ta đẩy tôi một cái làm tôi ngã sấp xuống, sõng soài dưới nền đất.
Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng gọi thất thanh của Vân Hương: "Tiểu thư, người trong cung đến rồi!"
Tôi mở mắt, phát hiện mình đang nằm dưới nền nhà, ánh nắng từ bên ngoài tràn vào cửa sổ.
Vân Hương đẩy cửa bước vào. "Tiểu thư, người... người trong cung đến rồi!"
Tôi khó nhọc bò dậy, túm mớ tóc như tổ quạ lại. "Thật sao? Vừa sáng ra đã đến bắt ta vào cung ư?"
"Không... không phải..." Vân Hương lắp bắp. "Là nhị... nhị... nhị hoàng tử đến... đến cầu thân với tiểu thư ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.