Hát Tiễn Hoa Đào, Chờ Người Quay Lại
Chương 25: Rót cho ái tình mông lung một ly rượu
Mĩ Bảo
09/10/2017
Type: Thùy Miên
Đây là mơ sao?
Không, đây không phải là mơ! Anh già Tiêu Huyên quả thật đã xông vào khuê phòng của tôi.
Tôi vừa bất ngờ vừa tức giận, “Ca ca ca…”
Tiêu Huyên vừa cáu kỉnh vừa bực bội, hai mắt phát hỏa, một tay giữ chặt tôi, tay kia vơ được vật gì đó, đánh vào mông tôi vun vút.
Theo phản xạ có điều kiện, tôi kêu lên oai oái. Gã này dám đánh tôi? Lại còn đánh vào mông tôi cơ đấy!
Tiêu Huyên vừa đánh vừa mắng: “Này thì chạy lung tung này! Đi thảo nguyên chơi này! Đi qua đêm không về này! Không đến gặp ta này!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy huynh ấy cáu như vậy, ban đầu còn tức sau chỉ thấy sợ, vừa giãy dụa vừa khóc lóc thảm thiết. “Đồ sát nhân! Cứu tôi với! Có người bức hại, sàm sỡ tôi!”
Tiêu Huyên nghe thấy từ cuối trong tràng kêu gào của tôi thì ngẩn ra một chút. Tôi liền lợi dụng mấy giây đó chuồn ngay ra ngoài, nhưng Tiêu vương gia có võ, chỉ cần một tay là túm gọn tôi quay trở lại vứt lên giường. Lần này huynh ấy lấy đầu gối tì lên lưng tôi, hai tay ấn vào cổ tôi, định tiễn tôi đi gặp Diêm Vương.
Tôi cố hết sức đạp huynh ấy ra, hai hàng nước mắt rơi lã chã. Dưỡng khí! Dưỡng khí đâu?
Tiêu Huyên nới lỏng tay ra một chút, tiếp tục lớn tiếng giáo huấn tôi: “Tại sao không nói một câu mà dám chạy đi chơi xa như vậy?”
Giọng tôi nghẹn trong cổ họng, giải thích: “Người ta đi giải sầu.”
Tiêu Huyên giận dữ. “Thế sao buổi tối không về?”
Tiêu Huyên buông tay ra, sờ vào kiếm. Mặt đầy nước mắt nước mũi, tôi vội vàng phủ phục xuống chân huynh ấy, ôm lấy gối huynh ấy mà rằng: “Nhị ca, muội sai rồi! Muội trước là có lỗi với tổ tiên nhà họ Tạ, sau là có lỗi với lê dân bách tính. Muội định quay về thì nào ngờ rượu ở đó uống ngọt như nước đường làm lòng người say mê. Ca phải biết rằng trong những ngày tháng sống bên ngoài này, lòng thương nhớ của muội đối với ca nhiều như nước sông chảy mãi không ngừng. Ca hãy lượng tình muội còn thiếu niên trẻ người non dạ, thiếu kinh nghiệm xã hội mà rộng lòng tha thứ.”
Lửa giận của Tiêu Huyên càng bốc cao, huynh ấy chỉ vào mặt tôi, mắng: “Muội thực sự chán sống rồi! Đã bảo với muội là gần đây thảo nguyên không an toàn, đầu óc muội để đi đâu? Ta hay tin muội đêm không về nhà liền từ Thai Châu về gấp trong đêm, tìm muội khắp thành. Thế mà muội dám to gan chạy ra ngoài thành ngủ lều ngủ trại. Bọn lang đạo không một nhát chém muội làm đôi hay bắt muội về làm vợ bé là do phúc đức tổ tiên nhà muội lớn, không biết trời cao đất dày mà chạy đi, lại còn đối đầu với chúng! Quay về đã xong đâu, ta còn bao công việc chờ đợi không được ngủ nghỉ, tưởng muội sẽ đích thân đến tìm ta báo bình an. Nào ngờ muội tỉnh bơ nằm đây mà ngủ! Dám ngủ mới giỏi!”
Anh già cứ thế mà thống thiết khổ sở, làm tôi phải cuống quýt sám hối: “Muội sai rồi, từ nay muội sẽ không bao giờ ngủ nữa!”
Tiêu Huyên tức tối, hình tượng người lãnh đạo hoàn toàn biến mất, tay chống nạnh mắng: “Muội làm ta tức chết mất thôi!”
Tôi rất hợp tác, lập tức khóc ròng tỏ vẻ hối lỗi, trong lòng cũng cảm thấy lần này đúng là quậy hơi quá đà.
Tiêu Huyên hạ lệnh: “Chuyện này chưa xong đâu! Từ nay về sau không có lệnh của ta, muội đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi thành.”
Tôi nghe vậy thì không chấp nhận nổi. “Này này, ca không được phép giam giữ muội! Muội có nhân quyền, có tự do cá nhân!”
Tiêu Huyên cười nhạt. “Nói chuyện tự do với ta ư? Đây là thành Tây Dao, ở đây ta là chủ.”
Đầu tôi muốn nổ tung. “Không không không không không!”
Tiêu Huyên mặc kệ tôi khóc lóc. “Ta sẽ cắt cử thêm một đội hộ vệ đến đây, hai nha hoàn đứng ngoài cửa sau này sẽ luôn đi theo muội. Nếu còn để ta phát hiện muội ra ngoài một mình để lai vãng với mấy người vớ vẩn, ta sẽ chặt chân họ!”
Tôi tức tối nhảy dựng lên. “Ca là bạo quân! Là kẻ độc tài!”
Tiêu Huyên tảng lờ như không nghe thấy. Tôi đứng đó vung tay la hét: “Không đâu! Không đâu! Đây không muốn thế…”
Cửa bỗng bị đẩy tung, Tống Tử Kính một bước xông vào phòng.
Tôi giật mình, không kịp dừng la hét, âm nữ cao tuyệt diệu đó tiếp tục ngân lên một hồi mới dứt.
Tiêu Huyên nhăn nhó mặt mũi, nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tống Tử Kính. “Huynh vào đây làm gì?”
Tống Tử Kính liếc nhìn Tiêu Huyên đang tức giận, rồi ánh mắt dừng lại trên người tôi đang áo quần xộc xệch, tóc tai rũ rượi, khẽ mím môi, cầm chiếc áo choàng bên cạnh khoác lên cho tôi.
“Ta…” Nói chưa dứt lời, Tiêu Huyên đã xông đến, giật chiếc áo từ tay Tống Tử Kính, dằn mạnh lên vai tôi, quàng thật chặt, bọc tôi lại như gói hàng.
Tống Tử Kính chỉ chớp mắt, khẽ lùi lại, hỏi tôi: “Tiểu thư có sao không?”
Tôi cười. “Vẫn ổn cả, đa tạ tiên sinh đã quan tâm!”
Liếc sang thấy mặt Tiêu Huyên đang khoặm lại, tôi vội vàng ngậm miệng, không dám cười nữa.
Không biết có phải vì ban nãy la hét quá đà hay không mà đột nhiên tôi thấy lạnh, đầu óc bỗng choáng váng. Tiêu Huyên tuy có tấn công tôi, nhưng trong lúc giận dữ vẫn kiềm chế được sức mạnh, tôi không hề thấy đau. Hay là nội thương?
Tiêu Huyên hỏi Tống Tử Kính: “Việc bên kia đã xử lý xong chưa?”
Tống Tử Kính trả lời bình thản: “Đã xử lý ổn thỏa, chỉ đợi vương gia có ý kiến.”
Tôi ngồi xuống mép giường nhưng vẫn cảm thấy mặt đất đang xoay tít, một luồng khí lạnh cứ thế chuyển động từ sau lưng đến tứ chi và đại não của tôi.
Hai người đàn ông vẫn đang nói chuyện.
Tống Tử Kính nói: “Còn nữa, Lý tướng quân muốn hỏi vương gia, quân thiếp hôm nay trình lên, vương gia đã xem chưa.”
Tiêu Huyên trầm giọng xuống: “Ta về xem rồi ngày mai sẽ trả lời ông ấy.”
Sao tôi thấy bóng họ cũng nghiêng ngả vậy? Tôi thử lắc lắc đầu, rùng mình một cái. Trước mắt tôi liền biến thành một màn đen. Tôi ôm lấy trán.
Tiêu Huyên lại nói: “Người hôm qua đánh đuổi bọn lang đạo là ai, điều tra thế nào rồi?”
Giọng Tống Tử Kính mơ hồ bên tai tôi: “Các vết thương trên thi thể đều do đao gây ra… Căn cứ theo mũi tên thuộc hạ đưa lên thì được làm theo quan chế của nước Liêu… Quân của hoàng gia…”
Thực sự rất chóng mặt, tôi nhắm chặt đôi mắt khô khốc, người đổ xuống giường.
Trong mơ hồ tôi cảm thấy hai người đó đang xúm lại, có người sờ lên trán tôi, có người bắt mạch cho tôi. Sau đó, tôi được đặt nằm thẳng lại, đắp chăn cẩn thận, người lại như thể đang bay lượn vòng vòng ngoài vũ trụ.
Hơi nóng bốc từ trong cơ thể phát ra ngoài và cảm giác tròng trành không ngừng nghỉ khiến tôi vô cùng khó chịu, rất nhanh sau đó tôi lại mê man ngủ thiếp đi.
Lần này chìm vào giấc ngủ, tôi không bị những cơn mê lộn xộn quấy nhiễu nữa. Trong mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng lão đại phu nói: “Cô ấy bị phong hàn… chỉ mệt mỏi chút thôi…”
Sau đó nghe thấy giọng Tiêu Huyên cố kiềm chế cơn nóng giận: “Ông nói rằng… cô ấy chỉ đang ngủ?”
Có tiếng người cười phá lên. Tôi không nghe thấy đoạn sau nữa, vì ngủ say quá rồi.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng. Chim trên cành hót líu lo, ánh mặt trời rạng rỡ. Trong phòng không có ai, trên người tôi đắp ít nhất là mười cân chăn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Vân Hương cũng không có trong phòng. Tôi bò dậy, cảm thấy chân tay mềm nhũn, nhưng các bộ phận khác không thấy đau đớn gì. Ngáp dài một cái tôi khoác áo vào, đẩy cửa bước ra ngoài.
“Đứng lại!” Vân Hương quát to không hề khách khí.
Tôi tò mò nhìn sang. Vân Hương muội muội bé nhỏ đang đứng chắn trước cửa chặn một gã cao to. Người này trông rất quen, hóa ra là bạn Trịnh Văn Hạo đã lâu rồi không gặp.
Khi bạn Tiểu Trịnh ở thành Tây Dao, lúc nào cũng dính chặt lấy Tiêu Huyên như miếng thuốc cao. Ban đầu Tiêu Huyên còn ngây thơ hy vọng tôi và cậu em vợ sẽ có quan hệ tốt đẹp nên sắp xếp cho cậu ta đi theo tôi để học nghề thuốc, nhưng cậu nhóc này không chỉ đến muộn về sớm, đầu óc trên mây không tập trung, lại còn hơi một tí là dùng ngón bài tình cảm, kể những câu chuyện về chị gái mất sớm của cậu ta cho tôi nghe.
Tôi đứng ngoài nhìn, chỉ vô tư cười như mọi khi. Tôi không phải là kiểu người thần kinh nhạy cảm, tư duy cảm tính, có thể thiên mã hành không bay bổng mây gió. Chị gái cậu ta chết trẻ thế, bây giờ khéo đã đầu thai chuyển thế làm người khác rồi. Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành cũng chẳng khiến chồng nàng sống lại được, lẽ nào bạn Tiểu Trịnh lại có thần công lợi hại hơn? Trừ phi là muốn kích động tôi để gây xích mích, ly gián. Tôi nghĩ từ khi mất vợ, bên cạnh Tiêu Huyên chưa hề có bóng dáng người phụ nữ nào khác là nhờ vào công lao của bạn Tiểu Trịnh này.
Tôi đùa với Tiêu Huyên: “Người ta thường nói cô em vợ hay có tình ý mờ ám với anh rể, thế là chuyện thường. Nhưng cậu em vợ ca lại thân thiết với ca như vậy, không hiểu giữa hai người có vấn đề gì không.”
Tiêu Huyên không hề khách khí thẳng tay cốc đầu tôi, mắng mỏ: “Đầu óc muội toàn những thứ nhảm nhí bất bình thường, đi sắc thuốc của muội đi!”
Tuy nói như vậy nhưng sau đó huynh ấy cũng tìm cớ để đưa Tiểu Trịnh quay về Thai Châu.
Nghe lời kể lại – thực ra là từ chính hệ thống tình báo của Vân Hương - người bạn nhỏ quay về nhưng không cam lòng, vẫn lải nhải: “Con gái lai lịch bất minh mà cũng ôm mộng bay lên trời cao làm phượng hoàng, Yến vương phi vĩnh viễn chỉ có một người là chị gái ta. Tỷ phu rõ thật là… đi để ý người giảo hoạt độc ác nham hiểm ti tiện, ngoại hình lại còn xấu xí. Nữ nhân đó sau này nhất định sẽ sinh liền một lúc bảy con vịt giời vô tích sự xấu xí giống cô ta…”
Vân Hương vô cùng tức tối, giậm chân chửi bới mắng mỏ, còn tôi chỉ cười ha hả.
Bạn Tiểu Trịnh này mắc chứng thần kinh hoang tưởng không hề nhẹ, không bỏ võ theo văn để sáng tác văn học thực sự phí hoài. Bây giờ không hiểu sao cậu ta lại quay lại thành Tây Dao, lại còn đến viện tôi, nếu không phải đến khám bệnh thì đích thị là đến mượn gió bẻ măng rồi.
Hai người bọn họ đều không nhìn thấy tôi, tôi nấp sau cây cột ở góc hiên nghe họ cãi vả.
Vân Hương rũ bỏ hình tượng mong manh dễ vỡ, chỉ vào mặt Tiểu Trịnh, mắng mỏ: “Khám bệnh? Người đừng có làm trò cáo chúc tết gà! Ai chả biết trong lòng ngươi thắp hương dâng Phật để cảm tạ trời xanh đã giáng bệnh xuống tiểu thư nhà ta? Bản thân mình tốt số đầu thai tốt mệnh là khinh thường dân lành nghèo khổ à, cẩn thận không kiếp sau lại làm chuột đồng hằng ngày chui lủi dưới đất đấy! Vâng, tiểu thư nhà ta giảo hoạt độc ác nham hiểm ti tiện, chỉ có nhà ngươi trung hậu lương thiện lỗi lạc đảm đang, lại còn da nuột thịt thơm khiến yêu tinh thèm thuồng. Tiểu thư nhà ta sau này sẽ sinh ra bảy tiên nữ, còn Trịnh đại thiếu gia sẽ sinh ra cái giống gì? Quả hồ lô à?”
Trịnh Văn Hạo bị nàng ta mắng té tát, bối rối không hiểu đầu cua tai nheo gì. Tôi trốn trong góc mà nước mắt lưng tròng.
Vân Hương à, ngươi… xuất sư rồi!
Một hồi lâu sau, Trịnh Văn Hạo mới cất tiếng nói: “Ta có làm gì đắc tội với cô không?”
Vân Hương cười khẩy, “Mình làm chuyện ngu xuẩn gì mà cũng không biết.”
Trịnh Văn Hạo lải nhải: “Thật là làm ơn mắc oán mà! Có gì mà lên mặt chứ? Nếu không phải là tỷ phu ta ra mệnh lệnh thì có ma mới đến thăm tiểu thư nhà cô! Thân phận tiểu nha đầu không gia thế không có tư sắc mà dám mơ tưởng chạm được đến tỷ phu ta…”
Vân Hương tát bốp một cái làm bay mất nửa câu sau của cậu ta.
Tôi trố mắt ngây người, Trịnh Văn Hạo cũng sợ hãi tột độ, ôm lấy mặt, con ngươi như muốn rơi ra ngoài.
Vân Hương được lắm, nhẫn nhịn không phải là nhu nhược, nhút nhát, thực ra người nhẫn nại, khoan dung khi bị áp bức sẽ càng dễ bùng phát hơn người nóng tính.
Vân Hương ngạo nghễ thu tay về, chống nạnh làm bộ dữ dằn, “Cái tát này là để dạy dỗ ngươi chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Nhi tử của thái thú mà ăn nói thô tục, lỗ mãng như bọn phàm phu tục tử, thật là làm mất mặt mười tám đời tổ tông nhà ngươi. Ta nói cho họ Trịnh nhà ngươi biết, tiểu thư nhà ta không đôi co với ngươi vì tiểu thư không chấp đứa trẻ con chỉ biết làm càn, còn ta thì không được tốt tính như tiểu thư đâu. Sau này ngươi mà còn mở miệng nói năng hàm hồ hoặc giở trò xấu xa khiến chúng ta sống không yên, thì ta đánh má trái ngươi xong sẽ đập má phải, đánh đến khi nào hai bên đối xứng thành mặt lợn, đến khi mẹ đẻ ngươi cũng không nhận ra mới thôi, ngươi nghe rõ chưa?”
Trịnh Văn Hạo mất điện hoàn toàn, mê muội đờ đẫn gật đầu.
Vân Hương buông tay, tuyên bố thối triều: “Đến từ đâu thì cút về chỗ đó!” Sau đó là tiếng đóng cửa đánh rầm ngay trước mũi Tiểu Trịnh.
Tôi từ sau cột chạy ra, cảm động nghẹn ngào trong nước mắt nước mũi, “Vân Hương, Vân Hương tốt bụng của ta!”
Lúc này Vân Hương mới bắt đầu run lẩy bẩy hỏi tôi: “Tiểu thư, có phải ban nãy nô tỳ tát Trịnh thiếu tướng không?”
Tôi xoa đầu nàng ta, giọng thông cảm: “Thậm chí ngươi còn hỏi thăm cả mười tám đời tổ tông nhà hắn cơ.”
Vân Hương ngẩn ngơ đờ đẫn, sắc mặt trở nên trắng bệch. “Hắn hắn hắn… liệu hắn có âm thầm báo thù không?”
Tôi cười an ủi nàng ta: “Không sao đâu, lần sau hắn đến ta sẽ đối phó. Khí thế của ngươi ban nãy thật sự có thể dời non lấp biển, nữ lực sĩ cũng không so bì được, ta cảm kích vô cùng, quả là muội muội tốt của ta!”
Vân Hương vẫn chưa hết bàng hoàng. “Nô tỳ đã đánh người thật.”
Tôi cười. “Trịnh Văn Hạo tuy lỗ mãng, nhưng không ngu ngốc, hắn ta không thể vừa chạy quanh quân doanh vừa gào lên rằng, có trời cao đất dày làm chứng, mình bị một nữ tử bạt tai. Nam nhân mà bị bắt nạt đều sẽ giấu nhẹm trong lòng, có bị đánh gãy răng cũng ngậm đắng nuốt cay không hé môi nửa lời.”
Thế nhưng tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của Vân Hương khi nàng ta nổi cơn thịnh nộ. Trịnh Văn Hạo mang gương mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn in rành rành năm vệt ngón tay đi vào phòng nghị sự, ngay lập tức trở thành tiêu điểm tập trung ánh mắt của mọi người. Thiếu niên da dẻ nõn nà, giờ đỏ lên như con tôm luộc, nhưng ánh mắt cậu ta vừa mang vẻ hổ thẹn lẫn phẫn nộ bừng bừng bốc cháy khiến mọi người sợ sệt, không ai dám tiến lại hỏi han.
Chắc hẳn trong lòng mọi người đều ngưỡng mộ, dù gì tuổi trẻ vẫn là nhất.
Chuyện này là do Tống Tử Kính đến thăm tôi kể lại cho nghe. Y mang dưa ngọt của vùng này đến, chúng tôi vừa ăn vừa cười. Tôi không hề biết y cũng có năng khiếu buôn chuyện.
Tống Tử Kính nói: “Suốt buổi Văn Hạo không nói một lời nào, thần trí hoảng hốt. Vương gia bặm môi nhếch mép liên tục.”
Tôi hớn hở ra mặt. “Thằng nhóc này phải được dạy dỗ nhiều mới trở nên biết điều được.”
Tống Tử Kính cười, nhìn tôi. “Nói năng kẻ cả nhỉ! Cậu ta còn lớn hơn tiểu thư vài tuổi đấy.”
Tôi nói: “Ta tự nhận thấy mình anh minh cơ trí già dặn trưởng thành. Tiểu Trịnh kém xa ta.”
Tống Tử Kính nói: “Tiểu thư có vác đao cưỡi ngựa ra sa trường không?”
Tôi cười nhăn nhở. “Nam nữ phân công, ai có việc của người nấy.”
Tống Tử Kính quay sang bên cạnh, nói với Vân Hương đang bóc vỏ đậu: “Không ngờ Vân Hương lại lợi hại thế đấy, có phải là bị ảnh hưởng từ tiểu thư nhà cô không?”
Vân Hương đỏ bừng mặt mũi, đầu bốc khói. Tôi vội vàng đỡ lời cho nàng ta: “Thỏ bị ép quá cũng biết cắn người, huống hồ Tiểu Trịnh bắt nạt người quá đáng. Bọn ta đều dịu dàng hiền hậu, đừng có làm hỏng hình tượng của muội ấy.”
Tống Tử Kính cười. “Chủ tớ hai người quả là thú vị. À này, Tiểu Mẫn, hôm qua ở quân doanh ta nhìn thấy một đội binh sĩ đang được huấn luyện đặc biệt, nghe nói là do cô nương kiến nghị với vương gia. Cô nương quả là học rộng biết nhiều, là một kỳ nữ tài hoa mẫn tiệp.”
À, chuyện đó hả? Thật ra tôi chỉ bắt chước cách huấn luyện lính đặc chủng trong truyện Tầm tần ký thôi. Tôi chỉ coi như kể chuyện cho Tiêu Huyên nghe chơi, nào ngờ huynh ấy rất hứng thú, bắt tôi giảng giải thật chi tiết.
Thế là tôi chong đèn tác chiến thâu đêm, ngày hôm sau đệ trình lên một bản kế sách đầu tiên trong đời, trong đó ngoài những phương án huấn luyện mà tôi vắt óc cố nhớ ra từ hồi ức về vở kịch, cả bịa thêm nữa, còn có thư kiến nghị về chế độ dinh dưỡng của binh sĩ và kế hoạch cải tiến phục trang quân đội.
Tiêu Huyên cầm lấy, châm chọc thư pháp cuồng thảo thể họ Tạ của tôi một hồi, rồi nghiêm túc nghiên cứu kĩ càng. Rất nhiều kiến nghị trong đó nhanh chóng được đưa vào thực thi.
Thật ra tôi không hiểu biết gì về quân sự, hồi đó xem Tam quốc, cứ lúc nào có Gia Cát tiên sinh xuất hiện là đờ đẫn mụ mị, các bộ phim cổ trang của quốc nội, Đài Loan lẫn Hồng Kông, bộ nào mà chả anh hùng mỹ nhân ta yêu nàng chàng yêu thiếp, hết yêu đến hận, tất cả những lập trường chính trị đều chỉ là hô hào cửa miệng tạo đại bối cảnh. Tôi còn nhớ được vài chi tiết trong Tầm tần ký chẳng qua là nhờ gương mặt tuấn tú của chàng Cổ Thiên Lạc mà thôi.
Bây giờ được Tống Tử Kính nhắc tên khen ngợi, tôi liền đỏ bừng mặt. Được y kính phục là văn minh hiện đại tiên tiến, nhưng tôi chẳng qua chỉ có cái vỏ bọc mà thôi.
Đây là mơ sao?
Không, đây không phải là mơ! Anh già Tiêu Huyên quả thật đã xông vào khuê phòng của tôi.
Tôi vừa bất ngờ vừa tức giận, “Ca ca ca…”
Tiêu Huyên vừa cáu kỉnh vừa bực bội, hai mắt phát hỏa, một tay giữ chặt tôi, tay kia vơ được vật gì đó, đánh vào mông tôi vun vút.
Theo phản xạ có điều kiện, tôi kêu lên oai oái. Gã này dám đánh tôi? Lại còn đánh vào mông tôi cơ đấy!
Tiêu Huyên vừa đánh vừa mắng: “Này thì chạy lung tung này! Đi thảo nguyên chơi này! Đi qua đêm không về này! Không đến gặp ta này!”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy huynh ấy cáu như vậy, ban đầu còn tức sau chỉ thấy sợ, vừa giãy dụa vừa khóc lóc thảm thiết. “Đồ sát nhân! Cứu tôi với! Có người bức hại, sàm sỡ tôi!”
Tiêu Huyên nghe thấy từ cuối trong tràng kêu gào của tôi thì ngẩn ra một chút. Tôi liền lợi dụng mấy giây đó chuồn ngay ra ngoài, nhưng Tiêu vương gia có võ, chỉ cần một tay là túm gọn tôi quay trở lại vứt lên giường. Lần này huynh ấy lấy đầu gối tì lên lưng tôi, hai tay ấn vào cổ tôi, định tiễn tôi đi gặp Diêm Vương.
Tôi cố hết sức đạp huynh ấy ra, hai hàng nước mắt rơi lã chã. Dưỡng khí! Dưỡng khí đâu?
Tiêu Huyên nới lỏng tay ra một chút, tiếp tục lớn tiếng giáo huấn tôi: “Tại sao không nói một câu mà dám chạy đi chơi xa như vậy?”
Giọng tôi nghẹn trong cổ họng, giải thích: “Người ta đi giải sầu.”
Tiêu Huyên giận dữ. “Thế sao buổi tối không về?”
Tiêu Huyên buông tay ra, sờ vào kiếm. Mặt đầy nước mắt nước mũi, tôi vội vàng phủ phục xuống chân huynh ấy, ôm lấy gối huynh ấy mà rằng: “Nhị ca, muội sai rồi! Muội trước là có lỗi với tổ tiên nhà họ Tạ, sau là có lỗi với lê dân bách tính. Muội định quay về thì nào ngờ rượu ở đó uống ngọt như nước đường làm lòng người say mê. Ca phải biết rằng trong những ngày tháng sống bên ngoài này, lòng thương nhớ của muội đối với ca nhiều như nước sông chảy mãi không ngừng. Ca hãy lượng tình muội còn thiếu niên trẻ người non dạ, thiếu kinh nghiệm xã hội mà rộng lòng tha thứ.”
Lửa giận của Tiêu Huyên càng bốc cao, huynh ấy chỉ vào mặt tôi, mắng: “Muội thực sự chán sống rồi! Đã bảo với muội là gần đây thảo nguyên không an toàn, đầu óc muội để đi đâu? Ta hay tin muội đêm không về nhà liền từ Thai Châu về gấp trong đêm, tìm muội khắp thành. Thế mà muội dám to gan chạy ra ngoài thành ngủ lều ngủ trại. Bọn lang đạo không một nhát chém muội làm đôi hay bắt muội về làm vợ bé là do phúc đức tổ tiên nhà muội lớn, không biết trời cao đất dày mà chạy đi, lại còn đối đầu với chúng! Quay về đã xong đâu, ta còn bao công việc chờ đợi không được ngủ nghỉ, tưởng muội sẽ đích thân đến tìm ta báo bình an. Nào ngờ muội tỉnh bơ nằm đây mà ngủ! Dám ngủ mới giỏi!”
Anh già cứ thế mà thống thiết khổ sở, làm tôi phải cuống quýt sám hối: “Muội sai rồi, từ nay muội sẽ không bao giờ ngủ nữa!”
Tiêu Huyên tức tối, hình tượng người lãnh đạo hoàn toàn biến mất, tay chống nạnh mắng: “Muội làm ta tức chết mất thôi!”
Tôi rất hợp tác, lập tức khóc ròng tỏ vẻ hối lỗi, trong lòng cũng cảm thấy lần này đúng là quậy hơi quá đà.
Tiêu Huyên hạ lệnh: “Chuyện này chưa xong đâu! Từ nay về sau không có lệnh của ta, muội đừng nghĩ đến chuyện ra khỏi thành.”
Tôi nghe vậy thì không chấp nhận nổi. “Này này, ca không được phép giam giữ muội! Muội có nhân quyền, có tự do cá nhân!”
Tiêu Huyên cười nhạt. “Nói chuyện tự do với ta ư? Đây là thành Tây Dao, ở đây ta là chủ.”
Đầu tôi muốn nổ tung. “Không không không không không!”
Tiêu Huyên mặc kệ tôi khóc lóc. “Ta sẽ cắt cử thêm một đội hộ vệ đến đây, hai nha hoàn đứng ngoài cửa sau này sẽ luôn đi theo muội. Nếu còn để ta phát hiện muội ra ngoài một mình để lai vãng với mấy người vớ vẩn, ta sẽ chặt chân họ!”
Tôi tức tối nhảy dựng lên. “Ca là bạo quân! Là kẻ độc tài!”
Tiêu Huyên tảng lờ như không nghe thấy. Tôi đứng đó vung tay la hét: “Không đâu! Không đâu! Đây không muốn thế…”
Cửa bỗng bị đẩy tung, Tống Tử Kính một bước xông vào phòng.
Tôi giật mình, không kịp dừng la hét, âm nữ cao tuyệt diệu đó tiếp tục ngân lên một hồi mới dứt.
Tiêu Huyên nhăn nhó mặt mũi, nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tống Tử Kính. “Huynh vào đây làm gì?”
Tống Tử Kính liếc nhìn Tiêu Huyên đang tức giận, rồi ánh mắt dừng lại trên người tôi đang áo quần xộc xệch, tóc tai rũ rượi, khẽ mím môi, cầm chiếc áo choàng bên cạnh khoác lên cho tôi.
“Ta…” Nói chưa dứt lời, Tiêu Huyên đã xông đến, giật chiếc áo từ tay Tống Tử Kính, dằn mạnh lên vai tôi, quàng thật chặt, bọc tôi lại như gói hàng.
Tống Tử Kính chỉ chớp mắt, khẽ lùi lại, hỏi tôi: “Tiểu thư có sao không?”
Tôi cười. “Vẫn ổn cả, đa tạ tiên sinh đã quan tâm!”
Liếc sang thấy mặt Tiêu Huyên đang khoặm lại, tôi vội vàng ngậm miệng, không dám cười nữa.
Không biết có phải vì ban nãy la hét quá đà hay không mà đột nhiên tôi thấy lạnh, đầu óc bỗng choáng váng. Tiêu Huyên tuy có tấn công tôi, nhưng trong lúc giận dữ vẫn kiềm chế được sức mạnh, tôi không hề thấy đau. Hay là nội thương?
Tiêu Huyên hỏi Tống Tử Kính: “Việc bên kia đã xử lý xong chưa?”
Tống Tử Kính trả lời bình thản: “Đã xử lý ổn thỏa, chỉ đợi vương gia có ý kiến.”
Tôi ngồi xuống mép giường nhưng vẫn cảm thấy mặt đất đang xoay tít, một luồng khí lạnh cứ thế chuyển động từ sau lưng đến tứ chi và đại não của tôi.
Hai người đàn ông vẫn đang nói chuyện.
Tống Tử Kính nói: “Còn nữa, Lý tướng quân muốn hỏi vương gia, quân thiếp hôm nay trình lên, vương gia đã xem chưa.”
Tiêu Huyên trầm giọng xuống: “Ta về xem rồi ngày mai sẽ trả lời ông ấy.”
Sao tôi thấy bóng họ cũng nghiêng ngả vậy? Tôi thử lắc lắc đầu, rùng mình một cái. Trước mắt tôi liền biến thành một màn đen. Tôi ôm lấy trán.
Tiêu Huyên lại nói: “Người hôm qua đánh đuổi bọn lang đạo là ai, điều tra thế nào rồi?”
Giọng Tống Tử Kính mơ hồ bên tai tôi: “Các vết thương trên thi thể đều do đao gây ra… Căn cứ theo mũi tên thuộc hạ đưa lên thì được làm theo quan chế của nước Liêu… Quân của hoàng gia…”
Thực sự rất chóng mặt, tôi nhắm chặt đôi mắt khô khốc, người đổ xuống giường.
Trong mơ hồ tôi cảm thấy hai người đó đang xúm lại, có người sờ lên trán tôi, có người bắt mạch cho tôi. Sau đó, tôi được đặt nằm thẳng lại, đắp chăn cẩn thận, người lại như thể đang bay lượn vòng vòng ngoài vũ trụ.
Hơi nóng bốc từ trong cơ thể phát ra ngoài và cảm giác tròng trành không ngừng nghỉ khiến tôi vô cùng khó chịu, rất nhanh sau đó tôi lại mê man ngủ thiếp đi.
Lần này chìm vào giấc ngủ, tôi không bị những cơn mê lộn xộn quấy nhiễu nữa. Trong mơ hồ, tôi nghe thấy tiếng lão đại phu nói: “Cô ấy bị phong hàn… chỉ mệt mỏi chút thôi…”
Sau đó nghe thấy giọng Tiêu Huyên cố kiềm chế cơn nóng giận: “Ông nói rằng… cô ấy chỉ đang ngủ?”
Có tiếng người cười phá lên. Tôi không nghe thấy đoạn sau nữa, vì ngủ say quá rồi.
Khi tỉnh lại đã là buổi sáng. Chim trên cành hót líu lo, ánh mặt trời rạng rỡ. Trong phòng không có ai, trên người tôi đắp ít nhất là mười cân chăn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Vân Hương cũng không có trong phòng. Tôi bò dậy, cảm thấy chân tay mềm nhũn, nhưng các bộ phận khác không thấy đau đớn gì. Ngáp dài một cái tôi khoác áo vào, đẩy cửa bước ra ngoài.
“Đứng lại!” Vân Hương quát to không hề khách khí.
Tôi tò mò nhìn sang. Vân Hương muội muội bé nhỏ đang đứng chắn trước cửa chặn một gã cao to. Người này trông rất quen, hóa ra là bạn Trịnh Văn Hạo đã lâu rồi không gặp.
Khi bạn Tiểu Trịnh ở thành Tây Dao, lúc nào cũng dính chặt lấy Tiêu Huyên như miếng thuốc cao. Ban đầu Tiêu Huyên còn ngây thơ hy vọng tôi và cậu em vợ sẽ có quan hệ tốt đẹp nên sắp xếp cho cậu ta đi theo tôi để học nghề thuốc, nhưng cậu nhóc này không chỉ đến muộn về sớm, đầu óc trên mây không tập trung, lại còn hơi một tí là dùng ngón bài tình cảm, kể những câu chuyện về chị gái mất sớm của cậu ta cho tôi nghe.
Tôi đứng ngoài nhìn, chỉ vô tư cười như mọi khi. Tôi không phải là kiểu người thần kinh nhạy cảm, tư duy cảm tính, có thể thiên mã hành không bay bổng mây gió. Chị gái cậu ta chết trẻ thế, bây giờ khéo đã đầu thai chuyển thế làm người khác rồi. Mạnh Khương Nữ khóc đổ Trường Thành cũng chẳng khiến chồng nàng sống lại được, lẽ nào bạn Tiểu Trịnh lại có thần công lợi hại hơn? Trừ phi là muốn kích động tôi để gây xích mích, ly gián. Tôi nghĩ từ khi mất vợ, bên cạnh Tiêu Huyên chưa hề có bóng dáng người phụ nữ nào khác là nhờ vào công lao của bạn Tiểu Trịnh này.
Tôi đùa với Tiêu Huyên: “Người ta thường nói cô em vợ hay có tình ý mờ ám với anh rể, thế là chuyện thường. Nhưng cậu em vợ ca lại thân thiết với ca như vậy, không hiểu giữa hai người có vấn đề gì không.”
Tiêu Huyên không hề khách khí thẳng tay cốc đầu tôi, mắng mỏ: “Đầu óc muội toàn những thứ nhảm nhí bất bình thường, đi sắc thuốc của muội đi!”
Tuy nói như vậy nhưng sau đó huynh ấy cũng tìm cớ để đưa Tiểu Trịnh quay về Thai Châu.
Nghe lời kể lại – thực ra là từ chính hệ thống tình báo của Vân Hương - người bạn nhỏ quay về nhưng không cam lòng, vẫn lải nhải: “Con gái lai lịch bất minh mà cũng ôm mộng bay lên trời cao làm phượng hoàng, Yến vương phi vĩnh viễn chỉ có một người là chị gái ta. Tỷ phu rõ thật là… đi để ý người giảo hoạt độc ác nham hiểm ti tiện, ngoại hình lại còn xấu xí. Nữ nhân đó sau này nhất định sẽ sinh liền một lúc bảy con vịt giời vô tích sự xấu xí giống cô ta…”
Vân Hương vô cùng tức tối, giậm chân chửi bới mắng mỏ, còn tôi chỉ cười ha hả.
Bạn Tiểu Trịnh này mắc chứng thần kinh hoang tưởng không hề nhẹ, không bỏ võ theo văn để sáng tác văn học thực sự phí hoài. Bây giờ không hiểu sao cậu ta lại quay lại thành Tây Dao, lại còn đến viện tôi, nếu không phải đến khám bệnh thì đích thị là đến mượn gió bẻ măng rồi.
Hai người bọn họ đều không nhìn thấy tôi, tôi nấp sau cây cột ở góc hiên nghe họ cãi vả.
Vân Hương rũ bỏ hình tượng mong manh dễ vỡ, chỉ vào mặt Tiểu Trịnh, mắng mỏ: “Khám bệnh? Người đừng có làm trò cáo chúc tết gà! Ai chả biết trong lòng ngươi thắp hương dâng Phật để cảm tạ trời xanh đã giáng bệnh xuống tiểu thư nhà ta? Bản thân mình tốt số đầu thai tốt mệnh là khinh thường dân lành nghèo khổ à, cẩn thận không kiếp sau lại làm chuột đồng hằng ngày chui lủi dưới đất đấy! Vâng, tiểu thư nhà ta giảo hoạt độc ác nham hiểm ti tiện, chỉ có nhà ngươi trung hậu lương thiện lỗi lạc đảm đang, lại còn da nuột thịt thơm khiến yêu tinh thèm thuồng. Tiểu thư nhà ta sau này sẽ sinh ra bảy tiên nữ, còn Trịnh đại thiếu gia sẽ sinh ra cái giống gì? Quả hồ lô à?”
Trịnh Văn Hạo bị nàng ta mắng té tát, bối rối không hiểu đầu cua tai nheo gì. Tôi trốn trong góc mà nước mắt lưng tròng.
Vân Hương à, ngươi… xuất sư rồi!
Một hồi lâu sau, Trịnh Văn Hạo mới cất tiếng nói: “Ta có làm gì đắc tội với cô không?”
Vân Hương cười khẩy, “Mình làm chuyện ngu xuẩn gì mà cũng không biết.”
Trịnh Văn Hạo lải nhải: “Thật là làm ơn mắc oán mà! Có gì mà lên mặt chứ? Nếu không phải là tỷ phu ta ra mệnh lệnh thì có ma mới đến thăm tiểu thư nhà cô! Thân phận tiểu nha đầu không gia thế không có tư sắc mà dám mơ tưởng chạm được đến tỷ phu ta…”
Vân Hương tát bốp một cái làm bay mất nửa câu sau của cậu ta.
Tôi trố mắt ngây người, Trịnh Văn Hạo cũng sợ hãi tột độ, ôm lấy mặt, con ngươi như muốn rơi ra ngoài.
Vân Hương được lắm, nhẫn nhịn không phải là nhu nhược, nhút nhát, thực ra người nhẫn nại, khoan dung khi bị áp bức sẽ càng dễ bùng phát hơn người nóng tính.
Vân Hương ngạo nghễ thu tay về, chống nạnh làm bộ dữ dằn, “Cái tát này là để dạy dỗ ngươi chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói. Nhi tử của thái thú mà ăn nói thô tục, lỗ mãng như bọn phàm phu tục tử, thật là làm mất mặt mười tám đời tổ tông nhà ngươi. Ta nói cho họ Trịnh nhà ngươi biết, tiểu thư nhà ta không đôi co với ngươi vì tiểu thư không chấp đứa trẻ con chỉ biết làm càn, còn ta thì không được tốt tính như tiểu thư đâu. Sau này ngươi mà còn mở miệng nói năng hàm hồ hoặc giở trò xấu xa khiến chúng ta sống không yên, thì ta đánh má trái ngươi xong sẽ đập má phải, đánh đến khi nào hai bên đối xứng thành mặt lợn, đến khi mẹ đẻ ngươi cũng không nhận ra mới thôi, ngươi nghe rõ chưa?”
Trịnh Văn Hạo mất điện hoàn toàn, mê muội đờ đẫn gật đầu.
Vân Hương buông tay, tuyên bố thối triều: “Đến từ đâu thì cút về chỗ đó!” Sau đó là tiếng đóng cửa đánh rầm ngay trước mũi Tiểu Trịnh.
Tôi từ sau cột chạy ra, cảm động nghẹn ngào trong nước mắt nước mũi, “Vân Hương, Vân Hương tốt bụng của ta!”
Lúc này Vân Hương mới bắt đầu run lẩy bẩy hỏi tôi: “Tiểu thư, có phải ban nãy nô tỳ tát Trịnh thiếu tướng không?”
Tôi xoa đầu nàng ta, giọng thông cảm: “Thậm chí ngươi còn hỏi thăm cả mười tám đời tổ tông nhà hắn cơ.”
Vân Hương ngẩn ngơ đờ đẫn, sắc mặt trở nên trắng bệch. “Hắn hắn hắn… liệu hắn có âm thầm báo thù không?”
Tôi cười an ủi nàng ta: “Không sao đâu, lần sau hắn đến ta sẽ đối phó. Khí thế của ngươi ban nãy thật sự có thể dời non lấp biển, nữ lực sĩ cũng không so bì được, ta cảm kích vô cùng, quả là muội muội tốt của ta!”
Vân Hương vẫn chưa hết bàng hoàng. “Nô tỳ đã đánh người thật.”
Tôi cười. “Trịnh Văn Hạo tuy lỗ mãng, nhưng không ngu ngốc, hắn ta không thể vừa chạy quanh quân doanh vừa gào lên rằng, có trời cao đất dày làm chứng, mình bị một nữ tử bạt tai. Nam nhân mà bị bắt nạt đều sẽ giấu nhẹm trong lòng, có bị đánh gãy răng cũng ngậm đắng nuốt cay không hé môi nửa lời.”
Thế nhưng tôi đã đánh giá thấp sức mạnh của Vân Hương khi nàng ta nổi cơn thịnh nộ. Trịnh Văn Hạo mang gương mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn in rành rành năm vệt ngón tay đi vào phòng nghị sự, ngay lập tức trở thành tiêu điểm tập trung ánh mắt của mọi người. Thiếu niên da dẻ nõn nà, giờ đỏ lên như con tôm luộc, nhưng ánh mắt cậu ta vừa mang vẻ hổ thẹn lẫn phẫn nộ bừng bừng bốc cháy khiến mọi người sợ sệt, không ai dám tiến lại hỏi han.
Chắc hẳn trong lòng mọi người đều ngưỡng mộ, dù gì tuổi trẻ vẫn là nhất.
Chuyện này là do Tống Tử Kính đến thăm tôi kể lại cho nghe. Y mang dưa ngọt của vùng này đến, chúng tôi vừa ăn vừa cười. Tôi không hề biết y cũng có năng khiếu buôn chuyện.
Tống Tử Kính nói: “Suốt buổi Văn Hạo không nói một lời nào, thần trí hoảng hốt. Vương gia bặm môi nhếch mép liên tục.”
Tôi hớn hở ra mặt. “Thằng nhóc này phải được dạy dỗ nhiều mới trở nên biết điều được.”
Tống Tử Kính cười, nhìn tôi. “Nói năng kẻ cả nhỉ! Cậu ta còn lớn hơn tiểu thư vài tuổi đấy.”
Tôi nói: “Ta tự nhận thấy mình anh minh cơ trí già dặn trưởng thành. Tiểu Trịnh kém xa ta.”
Tống Tử Kính nói: “Tiểu thư có vác đao cưỡi ngựa ra sa trường không?”
Tôi cười nhăn nhở. “Nam nữ phân công, ai có việc của người nấy.”
Tống Tử Kính quay sang bên cạnh, nói với Vân Hương đang bóc vỏ đậu: “Không ngờ Vân Hương lại lợi hại thế đấy, có phải là bị ảnh hưởng từ tiểu thư nhà cô không?”
Vân Hương đỏ bừng mặt mũi, đầu bốc khói. Tôi vội vàng đỡ lời cho nàng ta: “Thỏ bị ép quá cũng biết cắn người, huống hồ Tiểu Trịnh bắt nạt người quá đáng. Bọn ta đều dịu dàng hiền hậu, đừng có làm hỏng hình tượng của muội ấy.”
Tống Tử Kính cười. “Chủ tớ hai người quả là thú vị. À này, Tiểu Mẫn, hôm qua ở quân doanh ta nhìn thấy một đội binh sĩ đang được huấn luyện đặc biệt, nghe nói là do cô nương kiến nghị với vương gia. Cô nương quả là học rộng biết nhiều, là một kỳ nữ tài hoa mẫn tiệp.”
À, chuyện đó hả? Thật ra tôi chỉ bắt chước cách huấn luyện lính đặc chủng trong truyện Tầm tần ký thôi. Tôi chỉ coi như kể chuyện cho Tiêu Huyên nghe chơi, nào ngờ huynh ấy rất hứng thú, bắt tôi giảng giải thật chi tiết.
Thế là tôi chong đèn tác chiến thâu đêm, ngày hôm sau đệ trình lên một bản kế sách đầu tiên trong đời, trong đó ngoài những phương án huấn luyện mà tôi vắt óc cố nhớ ra từ hồi ức về vở kịch, cả bịa thêm nữa, còn có thư kiến nghị về chế độ dinh dưỡng của binh sĩ và kế hoạch cải tiến phục trang quân đội.
Tiêu Huyên cầm lấy, châm chọc thư pháp cuồng thảo thể họ Tạ của tôi một hồi, rồi nghiêm túc nghiên cứu kĩ càng. Rất nhiều kiến nghị trong đó nhanh chóng được đưa vào thực thi.
Thật ra tôi không hiểu biết gì về quân sự, hồi đó xem Tam quốc, cứ lúc nào có Gia Cát tiên sinh xuất hiện là đờ đẫn mụ mị, các bộ phim cổ trang của quốc nội, Đài Loan lẫn Hồng Kông, bộ nào mà chả anh hùng mỹ nhân ta yêu nàng chàng yêu thiếp, hết yêu đến hận, tất cả những lập trường chính trị đều chỉ là hô hào cửa miệng tạo đại bối cảnh. Tôi còn nhớ được vài chi tiết trong Tầm tần ký chẳng qua là nhờ gương mặt tuấn tú của chàng Cổ Thiên Lạc mà thôi.
Bây giờ được Tống Tử Kính nhắc tên khen ngợi, tôi liền đỏ bừng mặt. Được y kính phục là văn minh hiện đại tiên tiến, nhưng tôi chẳng qua chỉ có cái vỏ bọc mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.