Chương 16
Ức Cẩm
20/05/2015
Ra khỏi nhà, sắc mặt Diệp Phàm cũng không tốt hơn là bao. Mạt Thông thì ngược lại, hoàn toàn là bộ dạng chẳng đáng bận tâm, còn không quên hỏi thêm một câu: “Muốn đi siêu thị nào?”
Lúc này Diệp Phàm đột nhiên thông minh hơn, biết có nói xa nói gần với người này cũng tốn công vô ích, thế là cô nói thẳng: “Tôi muốn nói rõ mọi chuyện với anh.”
“Có chuyện gì chờ mua đồ xong hẵng nói đi.”
Lại cái điệu bộ này! Diệp Phàm bỗng nhiên có một loại suy nghĩ muốn xông lên cho ai đó vài cái bạt tai. Mạt Thông dường như nhìn thấu tâm tư của cô. Ánhmắt anhta như vô ý lại như cố tìnhliếc mắt lệch về phía trên, vừa vặn chiếu đúng vào cửa sổ phòng kháchnhà Diệp Phàm. Ở đó, ba mẹ cô đang vẫy tay chào tạm biệt với họ.
Lửa giận ngút trời trong lòng Diệp Phàm vừa sinh sôi đã lập tức bị xẹp xuống hơn phân nửa. Sau khi cô vẫy tay với ba mẹ, cúi đầu, xụ mặt ngồi vào xe của Mạt Thông.
Xe rất nhanh được khởi động, chậm rãi chạy qua cửa tiểu khu. Diệp Phàm ngồi trên ghế phụ không nói một câu nào, lòng đang nghĩ cách nên mở miệng nói thật mạnh mẽ, dứt khoát như thế nào. Tên kia mặt dày còn chưa tính đến, dù cô có thế nào anh ta vẫn vượt qua được hết lần này đến lần khác. Diệp Phàm hiểu sâu sắc rằng bản thân mình cần trang bị thêm vũ khí đạn dược tốt trước đã. Xem ra đây sẽ là cuộc kháng chiến trường kỳ gian khổ.
Dự đoán của Diệp Phàm rất nhanh đã được chứng thực. Lúc cô vẫn còn đang khua chiêng múa trống cổ vũ tinh thần chuẩn bị kết thúc mọi chuyện với anh ta, lời đã lên đến miệng, bị Mạt Thông chỉ bằng một câu đã cắt đứt ý định của cô: “Đang lái xe, không được nói chuyện.”
Một câu đơn giản, một giây thôi đã giết chết Diệp Phàm chuẩn bị phát động đánh trận đầu, khiến cô cảm thấy có chút thất bại. Cô không khỏi nghĩ đến Mã Ly đã từng nói qua với cô: “Thói đời bây giờ khác rồi, người cho vay luôn mồm vâng dạ với kẻ vay tiền, người được theo đuổi phải nhìn sắc mặt kẻ theo đuổi. Chung quy tóm lại một câu thế này: Da mặt phải dày hơn bất cứ ai.”
Bây giờ, Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời của Mã Ly. Giữa cô và Mạt Thông, hiển nhiên da mặt cô mỏng hơn ai kia mặtdày hai tấc. Thoạt đầu cô không tiện trực tiếp cự tuyệt trước mặt. Sau lại bị Mã Ly giật dây làm cái chính sách không đếm xỉa đến gì đó. Rất hiển nhiên, những thứ này đối với người đàn ông có da mặt dày đến nỗi có thể chặn xe lửa như Mạt Thông kia nói thật là không thiết thực. Muốn chiến thắng anh ta, chỉ có thể so xem da mặt ai dày hơn mà thôi!
Nghĩ đến đây, trong đầu Diệp Phàm bỗng dưng có ý tưởng.
Lúc này, MạtThông vẫn chưa ý thức được bản thân tiếptheo sẽ gặpphải tìnhcảnh“khó quên” cỡ nào trong suốt cuộc đời của anh ta. Chờ đến khi anh ta tỉnh ngộ chuyện khi con mèo nhỏ nổi nóng cũng sẽ cắn người. Thì trên xe đẩy mua hàng trong siêu thị trong tay anh ta đã chất đầy các sản phẩm đủ các nhãn hiệu, các loại kích cỡ, dùng hàng ngày rồi dùng đêm, thoáng mát, siêu mỏng hay dày… vô số băng vệ sinh.
Không phải anh ỷ mình có da mặt dày sao? Tôi đây cũng có thể à! Bạn trẻ Diệp Phàm của chúng ta giờ khắc này đã nghiễm nhiên có tâm tính bất chấp tất cả, cùng lắm thì gạch nát ngói vỡ. Tôi đây không vứt được anh thì tôi đây hù chết anh, sao được không hả? Ôm tâm lý có phần méo mó này, Diệp Phàm tiếp tục vui vẻ góp phần làm tăng kỷ lục doanh thu mới cho các hãng sản xuất băng vệ sinh.
Về phần Mạt Thông, anh ta ngay từ đầu vẫn còn rất thản nhiên. Thế nhưng khi cái “núi nhỏ” trên xe đẩy càng ngày càng cao, thì mặt mũi của Mạt đại thiếu gia có chút không nén nhịn được nữa.
Mộtcô bé mặc đồ Lori theo mẹ mua đồ thấy cảnhnhư vậy, có chúthiếu kỳ, kéo tay mẹ bé lắc lắc, giọng điệu nũng nịu trẻ con nói lớn: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ xem chú kia mua nhiều băng vệ sinh chưa kìa! Dùng đến hết sao?”
Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn ngào: Cô bạn nhỏ, em rất là có tiền đồ đó nha! Tên em là gì? Có bạn trai nhỏ chưa? Chị giới thiệu cho em một người nha!
Mạt Thông đứng bên rốt cuộc cũng tái mặt, hỏi: “Đã đủ chưa?”
“Chưa!” Diệp Phàm kiên định lắc đầu, ngoảnh mặt làm ngơ đối với ánh mắt hiếu kỳ của những người chung quanh, lại nói: “Tôi mới mua được phân nửa, anh rất vội sao? Nếu vội thì anh cứ đi trước được mà.” Đã đi rồi đừng có mà quay lại à! Cô cười trộm, bổ sung thêm một câu trong lòng.
Mạt Thông không nói gì, thực ra trong lòng anh ta hiểu rất rõ, cô gái nhỏ này đang trả thù mình, nhưng cho dù hiểu rõ thì thế nào? Gây khó dễ với thể diện của anh, cô gái này thật đúng là đã nắm được nhược điểm của anh. Anh cười khổ, lần đầu cảm thấy bản thân có hơi không đỡ được cô nàng này.
Lại nói về Diệp Phàm, cô lúc này đúng kiểu thấy chết không sờn, đi loanh quanh qua qua lại lại các quầy hàng dành cho phái nữ cả buổi, gần như chất đầy chiếc xe đẩy hàng. Cô lại len lén liếc mắt trông sắc mặt Mạt Thông, lòng hiểu rõ: “Ừ, không tệ lắm!”
“Được rồi, chúng ta đi tính tiền đi.” Cô nói.
Lúc này Mạt Thông đã sớm dở khóc dở cười, trong tâm lý có chút cảm giác như sụp đổ, im lặng tính tiền. Lúc quẹt thẻ, anh còn bị nhân viên thu ngân luống tuổi của siêu thị dùng ánh mắt kỳ quái trừng trừng quan sát anh một phen. Đến khi hai người xách hai túi thật lớn chứa đầy băng vệ sinh rời khỏi đó, chợt nghe tiếng bác gái kia cùng một nhân viên thu ngân khác thì thầm to nhỏ ở đó.
“Chà chà, cô xem anh chàng kia mua nhiều băng vệ sinh chưa kìa!”
“Theo bạn gái đi mua sao?”
“Ôi, cô bạn gái đó thật hạnh phúc, nếu là chồng tôi thì khẳng định đã làm ầm lên rồi.”
“Làm ầm cái gì à? Nếu tôi là ông ấy, trực tiếp đâm đầu vào tường luôn rồi!”
Vâng, trong tích tắc đó, Mạt Thông quả thực kích động đến độ muốn đâm đầu vào tường luôn rồi.
So với anh ta, tâm tình của Diệp Phàm tốt hơn rất nhiều, ngâm nga một khúc hát, đi lại thoải mái. Một tay cô vẫn vung vẩy chiếc túi lớn. Kết quả, bởi vì biên độ dao động quá lớn, nên rớt một bọc ra ngoài.
Không đợi Diệp Phàm kịp phản ứng, cô bé Lori theo mẹ đi siêu thị ở phía sau đã la lớn: “Chú ơi, băng vệ sinh của chú rớt kìa!” Thanh âm cực lớn, tần số cực cao, trong đại sảnh siêu thị xuất hiện tiếng vọng lặp đi lặp lại:
Chú ơi, băng vệ sinh của chú rớt kìa!
Chú ơi, băng vệ sinh của chú rớt kìa!
Chú ơi, băng vệ sinh của chú rớt kìa!
…
Khoảnh khắc đó, Mạt đại thiếu gia cuối cùng cũng sụp đổ.
“Em đang đùa anh sao?” Đen mặt đi ra khỏi siêu thị, Mạt Thông lạnh mặt hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Phàm cũng không lảng tránh, thản nhiên gật đầu.
Sự thản nhiên như vậy, ngược lại khiến Mạt Thông không làm sao được: “Em có cái gì bất mãn có thể trực tiếp nói với anh, không cần phải làm như vậy.”
“Tôi muốn nói rất nhiều lần rồi, thế nhưng anh không cho tôi cơ hội.”
“Được. Bây giờ anh cho em cơ hội, em nói đi.”
“Anh chắc chắn chứ? Tôi nói à nha!” DiệpPhàm hắng giọng, nói hết thảy mọi thứ: “Tôi thấy anh là cái người rất íchkỷ, tự kỷ lại tự đại, cuồng vọng, ngang ngạnh tự cho là đúng, hoàn toàn coi mình là trung tâm vũ trụ, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, không được người ta đồng ý đã tùy tiện can dự vào cuộc sống của người ta. Chú em, tự tin là tốt, thế nhưng tự tin quá thì đó chính là một căn bệnh, cần phải điều trị!”
Sắc mặt đối phương đã xám xịt, nói: “Cho nên?”
“Cho nên tôi một chút xíu cũng không thích anh. Trước đây không thích, hiện tại không thích, sau này càng không thích. Cũng xin anh đừng trở lại quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Cảmơn!” Vậy là cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng! DiệpPhàmthở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó cô cũng vểnh tai nghe ngóng, chờ đợi Mạt Thông sẽ đáp trả thế nào.
Sự trầm mặc kéo dài, cũng không biết trải qua bao lâu, chợt truyền đến tiếng cười khẩy: “Em nói nhiều như vậy, đến tột cùng là muốn nói cho anh biết em không thích anh. Hay là muốn nói, thật là người emthíchchínhlà người đàn ông lớn tuổi lái chiếc Land Roverkia, đến đón em trước cửa thư viện lần trước đó sao?”
Diệp Phàm ngẩn người, không ngờ anh ta lại bỗng dưng nhắc đến Đoàn Diệc Phong, nhất thời trở tay không kịp.
Mạt Thông còn tiếp tục: “Được rồi, anh ta hình như sống cùng khu nhà với anh. Nếu nhớ không lầm thì anh ta hẳn là có con trai rồi? Cậu bé trông cũng rất đáng yêu. Anh nghe nói phụ nữ đều sợ sinh con xong thì dáng người sẽ biến dạng. Em dùng biện pháp này cũng không tệ, mua một tặng một…”
“Bốp!”
Sau khi âm thanh rợn người vang lên, lời Mạt Thông đang nói đột nhiên dừng lại. Mắt kính không thể thiếu mà anh ta luôn đeo trên mặt kia, rớt trên mặt đất, chạm đất cái cộp.
Diệp Phàm đứng yên tại chỗ, tay vẫn còn duy trì ở tư thế dừng lại giữa không trung. Cơ thể hơi run rẩy, toàn bộ bàn tay đều tê dại.
MạtThông cũng không bởi vì vậy mà tức giận. Trái lại, anh ta chậmrãi cúi người nhặtđôi kínhnằm trên mặtđất, lau lau, lại đeo lên lần nữa. Nụ cười rạng rỡ trên mặt kia khiến Diệp Phàm cảm thấy vô cùng gai mắt, “Thế nào? Mới nhiêu đó đã nổi giận, tôi còn tưởng cô có thể chịu đựng hơn nữa.
Diệp Phàm cắn răng, không nói gì.
“Đừng bảo tôi không nói cho cô biết. Các người không có tương lai, đến lúc đó cô có hối hận cũng đừng tới tìm tôi.” Anh ta cứ như là con người khác so với bộ dạng thẹn quá hóa giận ban nãy, giờ này lại có dáng vẻ như đang xem hài kịch.
“Anh biến đi cho tôi.” Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, một lúc lâu mới nói ra câu này.
“Hai người ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc đâu…”
“Cút! Cút xéo!” Diệp Phàm có phần thất lễ, “Tôi có hạnh phúc hay không, không cần anh đánh giá, anh quản cái rắm á! Anh cút đi cho tôi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa!”
“Cô đã kiên trì thế, tôi cũng không thể nói gì hơn. Chúc hai người hạnh phúc.” Anh ta tận lực nhấn mạnh hai chữ “hạnh phúc”, hàm ý sâu xa. Anh ta cười khẽ, xoay người bỏ đi, bộ dạng nghênh ngang tựa như tôi đây tuyệt đối sẽ không đoán sai.
Diệp Phàm vẫn đứng chôn chân tại chỗ, mãi đến khi chiếc xe BMW màu xanh ngọc bích của Mạt Thông biến mất trong tầm mắt của mình, cô vẫn không nhúc nhích.
“Hai người ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc đâu…” Câu nói trước khi đi của anh ta vẫn vờn quanh bên tai cô. Làm cho câu chuyện tình yêu âm thầm chờ mong ở trong lòng cô bao ngày qua, đột nhiên biến thành hiện thực tàn khốc nhất. Bầu trời âm u, dường như muốn mưa. Người qua lại trên đường cũng trở nên vội vã, không ai dừng lại để chú ý đến cô gái đứng lặng bên đường.
Bàn tay vừa vừa rồi tát mặt anh ta giờ vẫn còn tê dại. Mũi dường như cũng nghèn nghẹt, thế nhưng cô không khóc được. Tựa như có vật gì đó vây kín trái tim, cần một người để tâm sự tất thảy.
Vào đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên. Diệp Phàm khịt mũi, cố gắng kéo tâm trạng của mình về với thực tại. Cô lấy điện thoại ra định nhận cuộc gọi, lại bị cái tên người gọi đến hiển thị trên màn hình làm giật mình.
Ấy vậy mà Đoàn Diệc Phong gọi đến.
Hết chương 16
Trước khi ấn nút "Hiện/ Ẩn nội dung" màu xanh xanh ấy, yêu cầu mọi người dẹp hết đồ ăn thức uống trước mặt. Bạn Giày không chịu trách nhiệm khi máy tính, laptop, ipad, điện thoại... nhà các bạn xảy ra bất kỳ tổn thương nào đâu nhá. Nói trước rồi đấy!
Lúc này Diệp Phàm đột nhiên thông minh hơn, biết có nói xa nói gần với người này cũng tốn công vô ích, thế là cô nói thẳng: “Tôi muốn nói rõ mọi chuyện với anh.”
“Có chuyện gì chờ mua đồ xong hẵng nói đi.”
Lại cái điệu bộ này! Diệp Phàm bỗng nhiên có một loại suy nghĩ muốn xông lên cho ai đó vài cái bạt tai. Mạt Thông dường như nhìn thấu tâm tư của cô. Ánhmắt anhta như vô ý lại như cố tìnhliếc mắt lệch về phía trên, vừa vặn chiếu đúng vào cửa sổ phòng kháchnhà Diệp Phàm. Ở đó, ba mẹ cô đang vẫy tay chào tạm biệt với họ.
Lửa giận ngút trời trong lòng Diệp Phàm vừa sinh sôi đã lập tức bị xẹp xuống hơn phân nửa. Sau khi cô vẫy tay với ba mẹ, cúi đầu, xụ mặt ngồi vào xe của Mạt Thông.
Xe rất nhanh được khởi động, chậm rãi chạy qua cửa tiểu khu. Diệp Phàm ngồi trên ghế phụ không nói một câu nào, lòng đang nghĩ cách nên mở miệng nói thật mạnh mẽ, dứt khoát như thế nào. Tên kia mặt dày còn chưa tính đến, dù cô có thế nào anh ta vẫn vượt qua được hết lần này đến lần khác. Diệp Phàm hiểu sâu sắc rằng bản thân mình cần trang bị thêm vũ khí đạn dược tốt trước đã. Xem ra đây sẽ là cuộc kháng chiến trường kỳ gian khổ.
Dự đoán của Diệp Phàm rất nhanh đã được chứng thực. Lúc cô vẫn còn đang khua chiêng múa trống cổ vũ tinh thần chuẩn bị kết thúc mọi chuyện với anh ta, lời đã lên đến miệng, bị Mạt Thông chỉ bằng một câu đã cắt đứt ý định của cô: “Đang lái xe, không được nói chuyện.”
Một câu đơn giản, một giây thôi đã giết chết Diệp Phàm chuẩn bị phát động đánh trận đầu, khiến cô cảm thấy có chút thất bại. Cô không khỏi nghĩ đến Mã Ly đã từng nói qua với cô: “Thói đời bây giờ khác rồi, người cho vay luôn mồm vâng dạ với kẻ vay tiền, người được theo đuổi phải nhìn sắc mặt kẻ theo đuổi. Chung quy tóm lại một câu thế này: Da mặt phải dày hơn bất cứ ai.”
Bây giờ, Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu hết ý nghĩa sâu xa trong lời của Mã Ly. Giữa cô và Mạt Thông, hiển nhiên da mặt cô mỏng hơn ai kia mặtdày hai tấc. Thoạt đầu cô không tiện trực tiếp cự tuyệt trước mặt. Sau lại bị Mã Ly giật dây làm cái chính sách không đếm xỉa đến gì đó. Rất hiển nhiên, những thứ này đối với người đàn ông có da mặt dày đến nỗi có thể chặn xe lửa như Mạt Thông kia nói thật là không thiết thực. Muốn chiến thắng anh ta, chỉ có thể so xem da mặt ai dày hơn mà thôi!
Nghĩ đến đây, trong đầu Diệp Phàm bỗng dưng có ý tưởng.
Lúc này, MạtThông vẫn chưa ý thức được bản thân tiếptheo sẽ gặpphải tìnhcảnh“khó quên” cỡ nào trong suốt cuộc đời của anh ta. Chờ đến khi anh ta tỉnh ngộ chuyện khi con mèo nhỏ nổi nóng cũng sẽ cắn người. Thì trên xe đẩy mua hàng trong siêu thị trong tay anh ta đã chất đầy các sản phẩm đủ các nhãn hiệu, các loại kích cỡ, dùng hàng ngày rồi dùng đêm, thoáng mát, siêu mỏng hay dày… vô số băng vệ sinh.
Không phải anh ỷ mình có da mặt dày sao? Tôi đây cũng có thể à! Bạn trẻ Diệp Phàm của chúng ta giờ khắc này đã nghiễm nhiên có tâm tính bất chấp tất cả, cùng lắm thì gạch nát ngói vỡ. Tôi đây không vứt được anh thì tôi đây hù chết anh, sao được không hả? Ôm tâm lý có phần méo mó này, Diệp Phàm tiếp tục vui vẻ góp phần làm tăng kỷ lục doanh thu mới cho các hãng sản xuất băng vệ sinh.
Về phần Mạt Thông, anh ta ngay từ đầu vẫn còn rất thản nhiên. Thế nhưng khi cái “núi nhỏ” trên xe đẩy càng ngày càng cao, thì mặt mũi của Mạt đại thiếu gia có chút không nén nhịn được nữa.
Mộtcô bé mặc đồ Lori theo mẹ mua đồ thấy cảnhnhư vậy, có chúthiếu kỳ, kéo tay mẹ bé lắc lắc, giọng điệu nũng nịu trẻ con nói lớn: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ xem chú kia mua nhiều băng vệ sinh chưa kìa! Dùng đến hết sao?”
Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn ngào: Cô bạn nhỏ, em rất là có tiền đồ đó nha! Tên em là gì? Có bạn trai nhỏ chưa? Chị giới thiệu cho em một người nha!
Mạt Thông đứng bên rốt cuộc cũng tái mặt, hỏi: “Đã đủ chưa?”
“Chưa!” Diệp Phàm kiên định lắc đầu, ngoảnh mặt làm ngơ đối với ánh mắt hiếu kỳ của những người chung quanh, lại nói: “Tôi mới mua được phân nửa, anh rất vội sao? Nếu vội thì anh cứ đi trước được mà.” Đã đi rồi đừng có mà quay lại à! Cô cười trộm, bổ sung thêm một câu trong lòng.
Mạt Thông không nói gì, thực ra trong lòng anh ta hiểu rất rõ, cô gái nhỏ này đang trả thù mình, nhưng cho dù hiểu rõ thì thế nào? Gây khó dễ với thể diện của anh, cô gái này thật đúng là đã nắm được nhược điểm của anh. Anh cười khổ, lần đầu cảm thấy bản thân có hơi không đỡ được cô nàng này.
Lại nói về Diệp Phàm, cô lúc này đúng kiểu thấy chết không sờn, đi loanh quanh qua qua lại lại các quầy hàng dành cho phái nữ cả buổi, gần như chất đầy chiếc xe đẩy hàng. Cô lại len lén liếc mắt trông sắc mặt Mạt Thông, lòng hiểu rõ: “Ừ, không tệ lắm!”
“Được rồi, chúng ta đi tính tiền đi.” Cô nói.
Lúc này Mạt Thông đã sớm dở khóc dở cười, trong tâm lý có chút cảm giác như sụp đổ, im lặng tính tiền. Lúc quẹt thẻ, anh còn bị nhân viên thu ngân luống tuổi của siêu thị dùng ánh mắt kỳ quái trừng trừng quan sát anh một phen. Đến khi hai người xách hai túi thật lớn chứa đầy băng vệ sinh rời khỏi đó, chợt nghe tiếng bác gái kia cùng một nhân viên thu ngân khác thì thầm to nhỏ ở đó.
“Chà chà, cô xem anh chàng kia mua nhiều băng vệ sinh chưa kìa!”
“Theo bạn gái đi mua sao?”
“Ôi, cô bạn gái đó thật hạnh phúc, nếu là chồng tôi thì khẳng định đã làm ầm lên rồi.”
“Làm ầm cái gì à? Nếu tôi là ông ấy, trực tiếp đâm đầu vào tường luôn rồi!”
Vâng, trong tích tắc đó, Mạt Thông quả thực kích động đến độ muốn đâm đầu vào tường luôn rồi.
So với anh ta, tâm tình của Diệp Phàm tốt hơn rất nhiều, ngâm nga một khúc hát, đi lại thoải mái. Một tay cô vẫn vung vẩy chiếc túi lớn. Kết quả, bởi vì biên độ dao động quá lớn, nên rớt một bọc ra ngoài.
Không đợi Diệp Phàm kịp phản ứng, cô bé Lori theo mẹ đi siêu thị ở phía sau đã la lớn: “Chú ơi, băng vệ sinh của chú rớt kìa!” Thanh âm cực lớn, tần số cực cao, trong đại sảnh siêu thị xuất hiện tiếng vọng lặp đi lặp lại:
Chú ơi, băng vệ sinh của chú rớt kìa!
Chú ơi, băng vệ sinh của chú rớt kìa!
Chú ơi, băng vệ sinh của chú rớt kìa!
…
Khoảnh khắc đó, Mạt đại thiếu gia cuối cùng cũng sụp đổ.
“Em đang đùa anh sao?” Đen mặt đi ra khỏi siêu thị, Mạt Thông lạnh mặt hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Phàm cũng không lảng tránh, thản nhiên gật đầu.
Sự thản nhiên như vậy, ngược lại khiến Mạt Thông không làm sao được: “Em có cái gì bất mãn có thể trực tiếp nói với anh, không cần phải làm như vậy.”
“Tôi muốn nói rất nhiều lần rồi, thế nhưng anh không cho tôi cơ hội.”
“Được. Bây giờ anh cho em cơ hội, em nói đi.”
“Anh chắc chắn chứ? Tôi nói à nha!” DiệpPhàm hắng giọng, nói hết thảy mọi thứ: “Tôi thấy anh là cái người rất íchkỷ, tự kỷ lại tự đại, cuồng vọng, ngang ngạnh tự cho là đúng, hoàn toàn coi mình là trung tâm vũ trụ, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, không được người ta đồng ý đã tùy tiện can dự vào cuộc sống của người ta. Chú em, tự tin là tốt, thế nhưng tự tin quá thì đó chính là một căn bệnh, cần phải điều trị!”
Sắc mặt đối phương đã xám xịt, nói: “Cho nên?”
“Cho nên tôi một chút xíu cũng không thích anh. Trước đây không thích, hiện tại không thích, sau này càng không thích. Cũng xin anh đừng trở lại quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Cảmơn!” Vậy là cuối cùng cũng nói ra khỏi miệng! DiệpPhàmthở phào nhẹ nhõm, cùng lúc đó cô cũng vểnh tai nghe ngóng, chờ đợi Mạt Thông sẽ đáp trả thế nào.
Sự trầm mặc kéo dài, cũng không biết trải qua bao lâu, chợt truyền đến tiếng cười khẩy: “Em nói nhiều như vậy, đến tột cùng là muốn nói cho anh biết em không thích anh. Hay là muốn nói, thật là người emthíchchínhlà người đàn ông lớn tuổi lái chiếc Land Roverkia, đến đón em trước cửa thư viện lần trước đó sao?”
Diệp Phàm ngẩn người, không ngờ anh ta lại bỗng dưng nhắc đến Đoàn Diệc Phong, nhất thời trở tay không kịp.
Mạt Thông còn tiếp tục: “Được rồi, anh ta hình như sống cùng khu nhà với anh. Nếu nhớ không lầm thì anh ta hẳn là có con trai rồi? Cậu bé trông cũng rất đáng yêu. Anh nghe nói phụ nữ đều sợ sinh con xong thì dáng người sẽ biến dạng. Em dùng biện pháp này cũng không tệ, mua một tặng một…”
“Bốp!”
Sau khi âm thanh rợn người vang lên, lời Mạt Thông đang nói đột nhiên dừng lại. Mắt kính không thể thiếu mà anh ta luôn đeo trên mặt kia, rớt trên mặt đất, chạm đất cái cộp.
Diệp Phàm đứng yên tại chỗ, tay vẫn còn duy trì ở tư thế dừng lại giữa không trung. Cơ thể hơi run rẩy, toàn bộ bàn tay đều tê dại.
MạtThông cũng không bởi vì vậy mà tức giận. Trái lại, anh ta chậmrãi cúi người nhặtđôi kínhnằm trên mặtđất, lau lau, lại đeo lên lần nữa. Nụ cười rạng rỡ trên mặt kia khiến Diệp Phàm cảm thấy vô cùng gai mắt, “Thế nào? Mới nhiêu đó đã nổi giận, tôi còn tưởng cô có thể chịu đựng hơn nữa.
Diệp Phàm cắn răng, không nói gì.
“Đừng bảo tôi không nói cho cô biết. Các người không có tương lai, đến lúc đó cô có hối hận cũng đừng tới tìm tôi.” Anh ta cứ như là con người khác so với bộ dạng thẹn quá hóa giận ban nãy, giờ này lại có dáng vẻ như đang xem hài kịch.
“Anh biến đi cho tôi.” Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh, một lúc lâu mới nói ra câu này.
“Hai người ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc đâu…”
“Cút! Cút xéo!” Diệp Phàm có phần thất lễ, “Tôi có hạnh phúc hay không, không cần anh đánh giá, anh quản cái rắm á! Anh cút đi cho tôi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa!”
“Cô đã kiên trì thế, tôi cũng không thể nói gì hơn. Chúc hai người hạnh phúc.” Anh ta tận lực nhấn mạnh hai chữ “hạnh phúc”, hàm ý sâu xa. Anh ta cười khẽ, xoay người bỏ đi, bộ dạng nghênh ngang tựa như tôi đây tuyệt đối sẽ không đoán sai.
Diệp Phàm vẫn đứng chôn chân tại chỗ, mãi đến khi chiếc xe BMW màu xanh ngọc bích của Mạt Thông biến mất trong tầm mắt của mình, cô vẫn không nhúc nhích.
“Hai người ở bên nhau sẽ không có hạnh phúc đâu…” Câu nói trước khi đi của anh ta vẫn vờn quanh bên tai cô. Làm cho câu chuyện tình yêu âm thầm chờ mong ở trong lòng cô bao ngày qua, đột nhiên biến thành hiện thực tàn khốc nhất. Bầu trời âm u, dường như muốn mưa. Người qua lại trên đường cũng trở nên vội vã, không ai dừng lại để chú ý đến cô gái đứng lặng bên đường.
Bàn tay vừa vừa rồi tát mặt anh ta giờ vẫn còn tê dại. Mũi dường như cũng nghèn nghẹt, thế nhưng cô không khóc được. Tựa như có vật gì đó vây kín trái tim, cần một người để tâm sự tất thảy.
Vào đúng lúc này, điện thoại bỗng vang lên. Diệp Phàm khịt mũi, cố gắng kéo tâm trạng của mình về với thực tại. Cô lấy điện thoại ra định nhận cuộc gọi, lại bị cái tên người gọi đến hiển thị trên màn hình làm giật mình.
Ấy vậy mà Đoàn Diệc Phong gọi đến.
Hết chương 16
Trước khi ấn nút "Hiện/ Ẩn nội dung" màu xanh xanh ấy, yêu cầu mọi người dẹp hết đồ ăn thức uống trước mặt. Bạn Giày không chịu trách nhiệm khi máy tính, laptop, ipad, điện thoại... nhà các bạn xảy ra bất kỳ tổn thương nào đâu nhá. Nói trước rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.