Chương 20
Ức Cẩm
20/05/2015
Trước khi đi ngủ, Diệp Phàm lấy hết dũng khí, thử gửi cho Đoàn Diệc Phong một tin nhắn. Lẽ ra, tin nhắn lúc đầu dài hơn một trăm ký tự, nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không ổn. Suy nghĩ một lát, cô xóa bớt đi còn hơn mười chữ. Lại nhìn không vừa mắt, cô lại xóa hết mấy chữ đó… Cứ lăn tăn như vậy gần một tiếng, cuối cùng chỉ còn năm chữ.
“Mai mấy giờ đi ạ?”
Diệp Phàm đối với năm chữ mà mình đã cố gắng nhấn ra rất thỏa mãn, đang định ấn nút gửi đi thì chợt nhìn thoáng qua đồng hồ bên góc trái trên màn hình điện thoại, đã mười hai giờ rồi.
Đã trễ thế này rồi, hẳn là anh đã ngủ rồi?
Diệp Phàm có hơi do dự, nhưng nhìn năm chữ mà mình mất gần một tiếng đồng hồ mới đánh xong thì có chút không cam lòng. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng cô cắn răng: “Cùng lắm thì ngày mai anh có nhắc đến, cô sẽ đổ lỗi cho mạng điện thoại dỏm, gửi có cái tin nhắn mà hơn ba tiếng mới tới nơi. Nghĩ như thế, Diệp Phàm nhấn nút gửi tin.
Tin nhắn đã gửi đi khoảng chừng hai mươi phút, lúc Diệp Phàm cũng cho rằng có lẽ Đoàn Diệc Phong đã đi ngủ rồi, thì điện thoại bỗng nhiên rung một cái. Lúc này đồng hồ trên màn hình điện thoại hiển thị mười hai giờ rưỡi. Chẳng nhẽ vào giờ này mà anh chưa ngủ hay sao?
Diệp Phàm hít sâu một cái, ôm tâm tình vừa khẩn trương vừa hăng hái, cẩn thận nhất nhấn nút mở tin nhắn. Cảm giác này giống như đang trải qua buổi rửa tội quan trọng. Nhưng thực tế, cô chẳng qua là đang nhận một tin nhắn mà thôi.
Tin nhắn này quả thực là của Đoàn Diệc Phong trả lời lại: “Chín giờ tôi đến đón dưới lầu nhà em được không? Cậu nhóc kia yêu cái giường lắm.”
Diệp Phàm vô ý thức liền tưởng tượng ra bộ dạng cậu nhóc tiểu Dự kia yêu cái giường thế nào, nhịn không được bật cười. Rồi cô lại không dằn được nội tâm kích động, nhắn trả lời: “Đúng vậy, cậu bé rất yêu cái giường, đến lúc đi học cũng khó kìm được cậu bé.” Viết xong, định gửi đi thì cô lại thấy như vậy dường như không thể kéo dài câu chuyện được. Cô liền thêm một câu tựa như vu vơ: “Đã trễ thế này, anh còn chưa ngủ sao?”
Lúc này, tin nhắn được trả lời lại rất nhanh, chỉ đơn giản vài chữ: “Ừ, công việc vẫn chưa xong.”
Giờ này rồi mà chưa làm xong việc? Diệp Phàm hơi lo lắng thay anh, rồi lo sợ biểu hiện quan tâm quá mức. Cô suy nghĩ một lúc lâu, mới nhắn lại: “Ngày mai phải đi ra ngoài, công việc để lúc khác, anh nên ngủ sớm đi nha.”
Nhấn gửi tin xong, Diệp Phàm mới cảm thấy bản thân có phần đường đột. Người ta đến giờ này vẫn còn làm việc, đương nhiên là công việc quan trọng rồi. Sao mình lại ngốc thế?
Lòng hơi thấp thỏm, đôi mắt nhìn màn hình điện thoại đăm đăm. Trời gian dường như trôi rất chậm. Cuối cùng, tin nhắn của anh cũng đến: “Cảm ơn, em cũng nên đi ngủ sớm đi. Con gái thức khuya không tốt đâu.”
Thế này là anh đang quan tâm cô sao? Phụ nữ một khi đã chìm đắm trong tình yêu, dù là yêu công khai hay là đơn phương, thì lúc nào cũng sẽ nhạy cảm muốn chết với nhất cử nhất động của đối phương. Diệp Phàm cũng không ngoại lệ.
“Vâng, đúng ạ. Chúc ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”
Buổi tối hôm nay, lúc tin nhắn này xuất hiện trên màn hình điện thoại, lòng Diệp Phàm có sự ngọt ngào lẫn mất mát khó nói thành lời. Cái cảm giác chua chua ngọt ngọt xen lẫn này náo loạn trong lòng, thì sao mà ngủ được? Mắt cô dán vào điện thoại, đờ đẫn một lúc lâu. Lại nghĩ làm như vậy thì không cách nào hồi phục tinh thần cô lúc này, cô cứ ôm gối ôm chốc lát lại lăn qua lăn lại trên giường. Mãi đến khi mẹ cô ở phòng sát vách phải gõ lên tường la lớn: “Làm gì đó? Không đi ngủ đi!” Cô mới thôi không lăn nữa, ôm gối, cười ngốc nghếch.
Một đêm này, Diệp Phàm thậm chí không biết bản thân mình đã ngủ như thế nào, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng. Chuông báo thức của điện thoại vừa vang lên, cô thò tay cầm lấy nhìn đồng hồ, thoáng cái muốn nhảy dựng lên khỏi giường.
Chuyện tiếp theo đương nhiên rất bận rộn vội vội vàng vàng. Mẹ cô ngáp dài một cái rồi kéo cửa phòng ra thành một khe hở, ánh mắt lờ mờ nhìn ra ngoài phòng. Bà thấy con gái đang ra ra vào vào phòng khách vẫn còn mờ tối. Đồng hồ treo tường trong phòng khách chỉ mới bốn giờ rưỡi sáng.
“Chắc là đang nằm mơ à…” Mẹ cô nói thầm một câu, đóng cửa phòng lại, tiếp tục đi ngủ.
Nếu mẹ cô biết tất cả những thứ bà thấy không phải nằm mơ, phỏng chừng bà sẽ đi mua con gà về cúng bái ngay lập tức. Một giờ sáng mới ngủ, bốn giờ sáng dậy, đây không phải là trúng tà thì là gì nữa? Không chỉ trúng tà, mà là trúng tà rất nặng nữa cơ!
Diệp Phàm vẫn bận bịu từ lúc sáng sớm, nhưng tổng kết cũng chỉ có 3 chuyện, đó là trang điểm, trang điểm, và trang điểm.
Cái này thật sự khiến người ta đau đầu, trang điểm quá đậm e rằng Đoàn Diệc Phong không thích, còn trang điểm quá nhạt thì lại sợ trông quá xấu. Váy áo mới mua ngày hôm qua hình như làm sao cũng không hợp với dây chuyền. Đổi cái này rồi lại đổi cái kia, thật không biết làm thế nào. Còn tóc nữa, rốt cuộc là cột lên hay thả xuống sẽ đẹp hơn đây?...
Đã là phụ nữ, một khi đã rơi vào tình yêu, cho dù có tính cách quyết đoán cũng trở nên đầy do dự. Một chuyện trước đây chỉ cần mười phút đã giải quyết xong, hôm nay cô lại mất đến mấy tiếng đồng hồ. Ngay cả màu sơn môi cũng làm cô chọn một lúc lâu.
Thế nhưng, cảm giác của tình yêu có thể biến tất cả những điều đó thành niềm vui, cho dù nó có là hành vi khô khan vô vị cỡ nào đi nữa.
Cuối cùng, sau khi chọn màu và sơn xong móng tay, đồng hồ đã chỉ tám giờ rưỡi. Mẹ cô từ phòng đi ra, thấy con gái lại càng giật mình sững sờ.
“Mới sáng sớm, con trang điểm thế này, muốn đi đâu à?”
“Giờ mà còn sớm ạ?” Diệp Phàm chỉ đồng hồ trên tường, “Mẹ ơi, tám giờ rưỡi rồi đấy, mẹ mới chịu dậy. Không phải con nói mẹ đâu nha. Chậc, quá sa đọa rồi!”
Mẹ cô bị những lời của con gái làm cho choáng váng, thoáng cái không biết đáp thế nào. Đợi đến khi bà lấy lại tinh thần, Diệp Phàm đã cầm túi vội vã chạy ra khỏi nhà rồi.
Khi nghe tiếng cửa mở, mẹ cô mới tỉnh ngộ, đập bàn la lớn: “Con bé xấu xa kia, không nể mặt mà lại dám nói mẹ ngươi thức dậy trễ. Con không tự nghĩ lại xem trước đây con mấy giờ mới chịu rời giường!” Ơ, không đúng. Suy cho cùng trọng điểm vấn đề không phải là thức dậy mấy giờ à? Mẹ cô suy nghĩ cả buổi, vẫn không nghĩ ra được, vò đầu một chập, thấp giọng than vãn: “Ây da, không được rồi. Chắc là chưa tỉnh ngủ, ngủ thêm một lát nữa vậy…”
Diệp Phàm hối hận mình đã xuống lầu sớm hơn nửa tiếng, đứng chờ ở cổng khu nhà. Nhất thời cô đã trở thành tiêu điểm của các cô các dì các bác đi chợ sớm trong tiểu khu.
“Ơ kìa, đây không phải là Phàm Phàm nhà ông Diệp sao? Ăn mặt đẹp thế này, định đi đâu sao?” Dì Vương nổi tiếng nhiều chuyện nhất tiểu khu đang mang theo một con gà lên tiếng hỏi thăm. Thấy Diệp Phàm đứng ở trước cửa tiểu khu, lại buông con gà trong tay ra, bắt đầu trò chuyện cuộc sống hằng ngày với Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng hơi muốn khóc 囧,mặt đông cứng, cố cười nói: “Ha ha, con có hẹn đi chơi với bạn.”
“Đi chơi với bạn mà ăn mặc đẹp như vậy sao ta? Là bạn trai đúng không?” Dì Vương tò mò hỏi.
Diệp Phàm cười gượng: “Bạn bình thường, bạn bình thường thôi ạ…” Chuyện này mà để dì Vương biết, thì chẳng khác nào toàn bộ khu nhà này đều biết, không nguy hiểm sao?
“Thôi đi, bạn trai bạn gái đều bắt đầu từ bạn bè bình thường đó nha! Cô gái nhỏ có gì phải xấu hổ chứ? Ở cái tuổi này nên nói chuyện yêu đương rồi, bằng tuổi dì lúc đó…” Dì Vương bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về tình sử của dì.
Lúc này Diệp Phàm quả thực muốn khóc 囧 mà, cũng muốn đập đầu vô miếng đậu hũ chết quách cho rồi. Cô lo một mặt rằng chút nữa dì Vương mà thấy Đoàn Diệc Phong, thì sẽ phát sinh lời đồn thổi như thế nào đâu, rồi còn truyền đến tai mẹ cô nữa chứ. Mặt khác cô lo lắng nhìn trên đường, hi vọng chiếc Land Rover màu bạc mau chóng xuất hiện.
Tám giờ năm mươi lăm phút, trước thời gian hẹn trước vừa vặn kém đúng năm phút, xe của Đoàn Diệc Phong đúng giờ xuất hiện trên đường cái. Diệp Phàm vui vẻ trong lòng, đôi mắt to tròn lấp lánh. Cô bỗng chỉ trên mặt đất nói lớn: “Ôi trời, dì Vương, gà của dì!”
“Hả? Gà của dì làm sao? Gà của dì làm sao?” Dì Vương đang chìm đắm trong hồi ức mối tình đầu mới giật mình tỉnh dậy, liền ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát gà của mình. Ơ? Rất hiền lành à, còn có thể gáy nữa! “Tiểu Phàm à, gà của dì…” Dì Vương ngẩng đầu lên, cái bóng của Diệp Phàm cũng không còn?
“Cô bé này cầm tinh con thỏ sao?” Dì Vương lầm bầm một câu, ôm gà của dì đi mất.
Trong xe của Đoàn Diệc Phong, Diệp Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa thở hổn hển, vừa suy nghĩ: Hờ, cuối cùng cũng cắt đuôi được. Má ơi, quá nguy hiểm…
Lúc cô đang trong tâm trạng trút được gánh nặng giữa ranh giới sống chết cận kề, bỗng dưng cảm nhận được một ánh mắt không bình thường. Hình như có người đang nhìn mình thì phải?
Ngước mắt, Đoàn Diệc Phong đang nhìn cô cười. Ánh mắt đó khiến trái tim người ta như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
“Mai mấy giờ đi ạ?”
Diệp Phàm đối với năm chữ mà mình đã cố gắng nhấn ra rất thỏa mãn, đang định ấn nút gửi đi thì chợt nhìn thoáng qua đồng hồ bên góc trái trên màn hình điện thoại, đã mười hai giờ rồi.
Đã trễ thế này rồi, hẳn là anh đã ngủ rồi?
Diệp Phàm có hơi do dự, nhưng nhìn năm chữ mà mình mất gần một tiếng đồng hồ mới đánh xong thì có chút không cam lòng. Cô suy nghĩ một lát, cuối cùng cô cắn răng: “Cùng lắm thì ngày mai anh có nhắc đến, cô sẽ đổ lỗi cho mạng điện thoại dỏm, gửi có cái tin nhắn mà hơn ba tiếng mới tới nơi. Nghĩ như thế, Diệp Phàm nhấn nút gửi tin.
Tin nhắn đã gửi đi khoảng chừng hai mươi phút, lúc Diệp Phàm cũng cho rằng có lẽ Đoàn Diệc Phong đã đi ngủ rồi, thì điện thoại bỗng nhiên rung một cái. Lúc này đồng hồ trên màn hình điện thoại hiển thị mười hai giờ rưỡi. Chẳng nhẽ vào giờ này mà anh chưa ngủ hay sao?
Diệp Phàm hít sâu một cái, ôm tâm tình vừa khẩn trương vừa hăng hái, cẩn thận nhất nhấn nút mở tin nhắn. Cảm giác này giống như đang trải qua buổi rửa tội quan trọng. Nhưng thực tế, cô chẳng qua là đang nhận một tin nhắn mà thôi.
Tin nhắn này quả thực là của Đoàn Diệc Phong trả lời lại: “Chín giờ tôi đến đón dưới lầu nhà em được không? Cậu nhóc kia yêu cái giường lắm.”
Diệp Phàm vô ý thức liền tưởng tượng ra bộ dạng cậu nhóc tiểu Dự kia yêu cái giường thế nào, nhịn không được bật cười. Rồi cô lại không dằn được nội tâm kích động, nhắn trả lời: “Đúng vậy, cậu bé rất yêu cái giường, đến lúc đi học cũng khó kìm được cậu bé.” Viết xong, định gửi đi thì cô lại thấy như vậy dường như không thể kéo dài câu chuyện được. Cô liền thêm một câu tựa như vu vơ: “Đã trễ thế này, anh còn chưa ngủ sao?”
Lúc này, tin nhắn được trả lời lại rất nhanh, chỉ đơn giản vài chữ: “Ừ, công việc vẫn chưa xong.”
Giờ này rồi mà chưa làm xong việc? Diệp Phàm hơi lo lắng thay anh, rồi lo sợ biểu hiện quan tâm quá mức. Cô suy nghĩ một lúc lâu, mới nhắn lại: “Ngày mai phải đi ra ngoài, công việc để lúc khác, anh nên ngủ sớm đi nha.”
Nhấn gửi tin xong, Diệp Phàm mới cảm thấy bản thân có phần đường đột. Người ta đến giờ này vẫn còn làm việc, đương nhiên là công việc quan trọng rồi. Sao mình lại ngốc thế?
Lòng hơi thấp thỏm, đôi mắt nhìn màn hình điện thoại đăm đăm. Trời gian dường như trôi rất chậm. Cuối cùng, tin nhắn của anh cũng đến: “Cảm ơn, em cũng nên đi ngủ sớm đi. Con gái thức khuya không tốt đâu.”
Thế này là anh đang quan tâm cô sao? Phụ nữ một khi đã chìm đắm trong tình yêu, dù là yêu công khai hay là đơn phương, thì lúc nào cũng sẽ nhạy cảm muốn chết với nhất cử nhất động của đối phương. Diệp Phàm cũng không ngoại lệ.
“Vâng, đúng ạ. Chúc ngủ ngon!”
“Ngủ ngon.”
Buổi tối hôm nay, lúc tin nhắn này xuất hiện trên màn hình điện thoại, lòng Diệp Phàm có sự ngọt ngào lẫn mất mát khó nói thành lời. Cái cảm giác chua chua ngọt ngọt xen lẫn này náo loạn trong lòng, thì sao mà ngủ được? Mắt cô dán vào điện thoại, đờ đẫn một lúc lâu. Lại nghĩ làm như vậy thì không cách nào hồi phục tinh thần cô lúc này, cô cứ ôm gối ôm chốc lát lại lăn qua lăn lại trên giường. Mãi đến khi mẹ cô ở phòng sát vách phải gõ lên tường la lớn: “Làm gì đó? Không đi ngủ đi!” Cô mới thôi không lăn nữa, ôm gối, cười ngốc nghếch.
Một đêm này, Diệp Phàm thậm chí không biết bản thân mình đã ngủ như thế nào, chỉ cảm thấy mơ mơ màng màng. Chuông báo thức của điện thoại vừa vang lên, cô thò tay cầm lấy nhìn đồng hồ, thoáng cái muốn nhảy dựng lên khỏi giường.
Chuyện tiếp theo đương nhiên rất bận rộn vội vội vàng vàng. Mẹ cô ngáp dài một cái rồi kéo cửa phòng ra thành một khe hở, ánh mắt lờ mờ nhìn ra ngoài phòng. Bà thấy con gái đang ra ra vào vào phòng khách vẫn còn mờ tối. Đồng hồ treo tường trong phòng khách chỉ mới bốn giờ rưỡi sáng.
“Chắc là đang nằm mơ à…” Mẹ cô nói thầm một câu, đóng cửa phòng lại, tiếp tục đi ngủ.
Nếu mẹ cô biết tất cả những thứ bà thấy không phải nằm mơ, phỏng chừng bà sẽ đi mua con gà về cúng bái ngay lập tức. Một giờ sáng mới ngủ, bốn giờ sáng dậy, đây không phải là trúng tà thì là gì nữa? Không chỉ trúng tà, mà là trúng tà rất nặng nữa cơ!
Diệp Phàm vẫn bận bịu từ lúc sáng sớm, nhưng tổng kết cũng chỉ có 3 chuyện, đó là trang điểm, trang điểm, và trang điểm.
Cái này thật sự khiến người ta đau đầu, trang điểm quá đậm e rằng Đoàn Diệc Phong không thích, còn trang điểm quá nhạt thì lại sợ trông quá xấu. Váy áo mới mua ngày hôm qua hình như làm sao cũng không hợp với dây chuyền. Đổi cái này rồi lại đổi cái kia, thật không biết làm thế nào. Còn tóc nữa, rốt cuộc là cột lên hay thả xuống sẽ đẹp hơn đây?...
Đã là phụ nữ, một khi đã rơi vào tình yêu, cho dù có tính cách quyết đoán cũng trở nên đầy do dự. Một chuyện trước đây chỉ cần mười phút đã giải quyết xong, hôm nay cô lại mất đến mấy tiếng đồng hồ. Ngay cả màu sơn môi cũng làm cô chọn một lúc lâu.
Thế nhưng, cảm giác của tình yêu có thể biến tất cả những điều đó thành niềm vui, cho dù nó có là hành vi khô khan vô vị cỡ nào đi nữa.
Cuối cùng, sau khi chọn màu và sơn xong móng tay, đồng hồ đã chỉ tám giờ rưỡi. Mẹ cô từ phòng đi ra, thấy con gái lại càng giật mình sững sờ.
“Mới sáng sớm, con trang điểm thế này, muốn đi đâu à?”
“Giờ mà còn sớm ạ?” Diệp Phàm chỉ đồng hồ trên tường, “Mẹ ơi, tám giờ rưỡi rồi đấy, mẹ mới chịu dậy. Không phải con nói mẹ đâu nha. Chậc, quá sa đọa rồi!”
Mẹ cô bị những lời của con gái làm cho choáng váng, thoáng cái không biết đáp thế nào. Đợi đến khi bà lấy lại tinh thần, Diệp Phàm đã cầm túi vội vã chạy ra khỏi nhà rồi.
Khi nghe tiếng cửa mở, mẹ cô mới tỉnh ngộ, đập bàn la lớn: “Con bé xấu xa kia, không nể mặt mà lại dám nói mẹ ngươi thức dậy trễ. Con không tự nghĩ lại xem trước đây con mấy giờ mới chịu rời giường!” Ơ, không đúng. Suy cho cùng trọng điểm vấn đề không phải là thức dậy mấy giờ à? Mẹ cô suy nghĩ cả buổi, vẫn không nghĩ ra được, vò đầu một chập, thấp giọng than vãn: “Ây da, không được rồi. Chắc là chưa tỉnh ngủ, ngủ thêm một lát nữa vậy…”
Diệp Phàm hối hận mình đã xuống lầu sớm hơn nửa tiếng, đứng chờ ở cổng khu nhà. Nhất thời cô đã trở thành tiêu điểm của các cô các dì các bác đi chợ sớm trong tiểu khu.
“Ơ kìa, đây không phải là Phàm Phàm nhà ông Diệp sao? Ăn mặt đẹp thế này, định đi đâu sao?” Dì Vương nổi tiếng nhiều chuyện nhất tiểu khu đang mang theo một con gà lên tiếng hỏi thăm. Thấy Diệp Phàm đứng ở trước cửa tiểu khu, lại buông con gà trong tay ra, bắt đầu trò chuyện cuộc sống hằng ngày với Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng hơi muốn khóc 囧,mặt đông cứng, cố cười nói: “Ha ha, con có hẹn đi chơi với bạn.”
“Đi chơi với bạn mà ăn mặc đẹp như vậy sao ta? Là bạn trai đúng không?” Dì Vương tò mò hỏi.
Diệp Phàm cười gượng: “Bạn bình thường, bạn bình thường thôi ạ…” Chuyện này mà để dì Vương biết, thì chẳng khác nào toàn bộ khu nhà này đều biết, không nguy hiểm sao?
“Thôi đi, bạn trai bạn gái đều bắt đầu từ bạn bè bình thường đó nha! Cô gái nhỏ có gì phải xấu hổ chứ? Ở cái tuổi này nên nói chuyện yêu đương rồi, bằng tuổi dì lúc đó…” Dì Vương bắt đầu thao thao bất tuyệt kể về tình sử của dì.
Lúc này Diệp Phàm quả thực muốn khóc 囧 mà, cũng muốn đập đầu vô miếng đậu hũ chết quách cho rồi. Cô lo một mặt rằng chút nữa dì Vương mà thấy Đoàn Diệc Phong, thì sẽ phát sinh lời đồn thổi như thế nào đâu, rồi còn truyền đến tai mẹ cô nữa chứ. Mặt khác cô lo lắng nhìn trên đường, hi vọng chiếc Land Rover màu bạc mau chóng xuất hiện.
Tám giờ năm mươi lăm phút, trước thời gian hẹn trước vừa vặn kém đúng năm phút, xe của Đoàn Diệc Phong đúng giờ xuất hiện trên đường cái. Diệp Phàm vui vẻ trong lòng, đôi mắt to tròn lấp lánh. Cô bỗng chỉ trên mặt đất nói lớn: “Ôi trời, dì Vương, gà của dì!”
“Hả? Gà của dì làm sao? Gà của dì làm sao?” Dì Vương đang chìm đắm trong hồi ức mối tình đầu mới giật mình tỉnh dậy, liền ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát gà của mình. Ơ? Rất hiền lành à, còn có thể gáy nữa! “Tiểu Phàm à, gà của dì…” Dì Vương ngẩng đầu lên, cái bóng của Diệp Phàm cũng không còn?
“Cô bé này cầm tinh con thỏ sao?” Dì Vương lầm bầm một câu, ôm gà của dì đi mất.
Trong xe của Đoàn Diệc Phong, Diệp Phàm mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vừa thở hổn hển, vừa suy nghĩ: Hờ, cuối cùng cũng cắt đuôi được. Má ơi, quá nguy hiểm…
Lúc cô đang trong tâm trạng trút được gánh nặng giữa ranh giới sống chết cận kề, bỗng dưng cảm nhận được một ánh mắt không bình thường. Hình như có người đang nhìn mình thì phải?
Ngước mắt, Đoàn Diệc Phong đang nhìn cô cười. Ánh mắt đó khiến trái tim người ta như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.