Chương 115
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
“Ngươi còn không đứng lên sao?” Thu hồi ý cười
trong mắt trước hình ảnh miêu tả sinh động kia, Hoàng Phủ Tấn thản nhiên mở
miệng nói.
“Sao?” Tiểu Thiên cúi đầu nhìn mình, mới ý thức được mình vẫn quỳ rạp trên mặt đất. Thật sự là mất mặt quá lớn, sống đến từng tuổi này còn bị vướng cánh cửa đến quỳ rạp trên mặt đất.
“Nga.” Chống hai tay, nàng từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé dính đầy bụi, dưới chân mới vừa đứng vững, chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa đi đến bậc thang bên cạnh, lại bị vướng phải cái Long bào vừa rộng vừa dày kia không cẩn thận giẫm phải, thân mình ngã về phía trước, lại một lần nữa ngã sấp xuống , lúc này đây thảm hại hơn, trực tiếp từ trên bậc thang té xuống.
“Ai u uy! ! !”
Lại làm sao vậy?
Nghe thanh âm thế, Hoàng Phủ Tấn cau mày, đi tới cửa, phát hiện nữ nhân chết tiệt kia đem hắn tức chết đi được, lại không hề có hình tượng ngã lăn dưới bậc thang, tư thế thật sự là. . . . . .
Khóe miệng của Hoàng Phủ Tấn hơi hơi run rẩy , nhưng đúng là vẫn còn không cười phá lên.
Hắn đứng ở cửa, nhìn thấy nàng, trong mắt mang theo ẩn ẩn ý cười.
” Quần áo nhà các ngươi không có việc gì làm dài như vậy làm gì?” Tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, Tiểu Thiên quay đầu hét lên với Hoàng Phủ Tấn đang đứng ở cạnh cửa.
Dọa người quá mà, làm trò té ngã này trước mặt hôn quân cùng tiểu thiếp của hắn té ngã hai lần, lúc này đây còn từ trên bậc thang ngã xuống, tư thế ngã xuống lần này thật sự là. . . . . . Quá mất mặt.
Nhưng. . . . . . Tại sao nàng lại không đứng dậy được? Tay chân đều đau quá nga, cố gắng như thế nào cũng không đứng dậy nổi.
“Niếp Tiểu Thiên, bản thân mình ánh mắt không tốt, đừng trách cánh cửa hay quần áo!” Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, bản lãnh la hét của nữ nhân này thật đúng la quá cao mà.
“Ngươi. . . . . .” Tiểu Thiên đang muốn đứng dậy, nhưng cổ tay mắt, cá chân đều đau đến nàng nhe răng trợn mắt, chút cũng không thể nhúc nhích.
Trên trán vào lúc này bởi vì đau đớn mà đổ mồ hôi lạnh, nàng quỳ rạp trên mặt đất, không thể đứng dậy.
Ra khỏi nhà không xem ngày lành không thắp hương, một ngày té hai lần, tay chân còn bị trật nữa.
Cao ngạo cùng tự tôn làm cho nàng không muốn xin sự giúp đỡ của Hoàng Phủ Tấn, chỉ quỳ rạp trên mặt đất, tư thế thật sự là khó coi tới cực điểm, hơn nữa nếu nàng vẫn nằm úp sấp ở Lan Uyển qua một đêm, nhất định sẽ bị đông chết, không đông chết cũng bị lạnh chỉ còn nửa cái mạng .
“Sao?” Tiểu Thiên cúi đầu nhìn mình, mới ý thức được mình vẫn quỳ rạp trên mặt đất. Thật sự là mất mặt quá lớn, sống đến từng tuổi này còn bị vướng cánh cửa đến quỳ rạp trên mặt đất.
“Nga.” Chống hai tay, nàng từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ bé dính đầy bụi, dưới chân mới vừa đứng vững, chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa đi đến bậc thang bên cạnh, lại bị vướng phải cái Long bào vừa rộng vừa dày kia không cẩn thận giẫm phải, thân mình ngã về phía trước, lại một lần nữa ngã sấp xuống , lúc này đây thảm hại hơn, trực tiếp từ trên bậc thang té xuống.
“Ai u uy! ! !”
Lại làm sao vậy?
Nghe thanh âm thế, Hoàng Phủ Tấn cau mày, đi tới cửa, phát hiện nữ nhân chết tiệt kia đem hắn tức chết đi được, lại không hề có hình tượng ngã lăn dưới bậc thang, tư thế thật sự là. . . . . .
Khóe miệng của Hoàng Phủ Tấn hơi hơi run rẩy , nhưng đúng là vẫn còn không cười phá lên.
Hắn đứng ở cửa, nhìn thấy nàng, trong mắt mang theo ẩn ẩn ý cười.
” Quần áo nhà các ngươi không có việc gì làm dài như vậy làm gì?” Tiếp tục quỳ rạp trên mặt đất, Tiểu Thiên quay đầu hét lên với Hoàng Phủ Tấn đang đứng ở cạnh cửa.
Dọa người quá mà, làm trò té ngã này trước mặt hôn quân cùng tiểu thiếp của hắn té ngã hai lần, lúc này đây còn từ trên bậc thang ngã xuống, tư thế ngã xuống lần này thật sự là. . . . . . Quá mất mặt.
Nhưng. . . . . . Tại sao nàng lại không đứng dậy được? Tay chân đều đau quá nga, cố gắng như thế nào cũng không đứng dậy nổi.
“Niếp Tiểu Thiên, bản thân mình ánh mắt không tốt, đừng trách cánh cửa hay quần áo!” Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, bản lãnh la hét của nữ nhân này thật đúng la quá cao mà.
“Ngươi. . . . . .” Tiểu Thiên đang muốn đứng dậy, nhưng cổ tay mắt, cá chân đều đau đến nàng nhe răng trợn mắt, chút cũng không thể nhúc nhích.
Trên trán vào lúc này bởi vì đau đớn mà đổ mồ hôi lạnh, nàng quỳ rạp trên mặt đất, không thể đứng dậy.
Ra khỏi nhà không xem ngày lành không thắp hương, một ngày té hai lần, tay chân còn bị trật nữa.
Cao ngạo cùng tự tôn làm cho nàng không muốn xin sự giúp đỡ của Hoàng Phủ Tấn, chỉ quỳ rạp trên mặt đất, tư thế thật sự là khó coi tới cực điểm, hơn nữa nếu nàng vẫn nằm úp sấp ở Lan Uyển qua một đêm, nhất định sẽ bị đông chết, không đông chết cũng bị lạnh chỉ còn nửa cái mạng .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.