Chương 124
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Hừ? Hắn hừ cái gì mà hừ? Sao lại đưa sắc mặt đen kịt
đó cho nàng xem làm gì? Nếu thấy nàng không vừa mắt, hắn có thể chạy trở về Vân
Tiêu cung đi a, hoặc là chạy trở về tiểu thiếp nào đấy của hắn, hắn không có
việc gì ở nàng trước mặt hừ cái gì mà hừ?
Được, cả thiên hạ này đều là địa bàn của hắn, nàng không chọc hắn, nàng không thể trêu vào hắn, nàng biết .
Nàng đã nhịn muốn hết nổi rồi, nàng đi được chứ? Dù sao, tóm lại, nói ngắn gọn, nàng chính là không muốn nhìn thấy mặt tên hôn quân này.
Mạnh mẽ đứng bật dậy, sớm đã quên trên chân của mình bị bó thành cái bánh chưng, nàng chân trước vừa bước, liền đau đến giật bắn người, thân thể khẽ lảo đảo ngã về phía trước, mắt thấy chính mình săp sửa hôn lên mặt đất.
555~~~ Đừng, đừng ngã a, hôm nay nàng đã ngã hai lần , không cần thảm vô nhân đạo như vậy, đừng để nàng phải té lần thứ ba, huống hồ, tay của nàng vẫn chưa hết bị trật khớp, nếu té ngã, không phải càng bị nặng hơn sao?
555~~~ Đừng, đừng ngã xuống, đừng a ~~~
Tiểu Thiên hò hét ở trong lòng, ánh mắt sớm đã nhắm không dám liếc mắt nhìn trên mặt đất một cái, dù sao té là chắc chắn rồi.
Đúng lúc này, nàng cảm giác được có một bàn tay to mạnh mẽ đem nàng chặn ngang bế đứng lên, nàng theo bản năng ôm chặt cánh tay kia, gắt gao không dám buông ra.
Chậm rãi mở mắt ra da, “Di? Không té?” Khóe miệng Tiểu Thiên cong lên, dường như đã quên mình không ngã xuống là nhờ nguyên nhân gì.
Thẳng đến đau nhức trên cổ tay làm cho nàng phục hồi tinh thần lại.
“Đau quá nga.” Cổ tay bị trật khớp sử dụng lực quá mạnh làm nàng lại một lần nữa đau đến nhíu mày.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi có thể có đầu óc một chút hay không?” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn mang theo tức giận vang lên ở trên đầu nàng, nữ nhân này, chân đã té thành như vậy , nàng còn dám đi, nàng muốn gãy luôn mới chịu hay sao?
“Còn khôngphải đều tại ngươi sao?” Vô tội ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên nhìn thẳng vào hai tròng mắt hừng hực lửa giận của Hoàng Phủ Tấn, làm cho nàng kinh ngạc chính là, nàng thế nhưng ở hắn trong mắt thấy được nhè nhẹ lo lắng, lo lắng trong mắt cẩu hoàng đế là bởi vì nàng sao?
Ảo giác? nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác!
Ở trong lòng Tiểu Thiên hoàn toàn khẳng định điểm này.
“Trách trẫm?” Hoàng Phủ Tấn trầm mặt xuống, “Trẫm bảo ngươi lê cái chân gãy này đi sao?” Nữ nhân chết tiệt này, hắn ở trên người nàng hoàn toàn không nhìn thấy có ưu điểm gì, nhưng mồm miệng nhanh nhảu cáo trạng buộc tội hắn thì đã gặp qua mấy trăm lần .
Được, cả thiên hạ này đều là địa bàn của hắn, nàng không chọc hắn, nàng không thể trêu vào hắn, nàng biết .
Nàng đã nhịn muốn hết nổi rồi, nàng đi được chứ? Dù sao, tóm lại, nói ngắn gọn, nàng chính là không muốn nhìn thấy mặt tên hôn quân này.
Mạnh mẽ đứng bật dậy, sớm đã quên trên chân của mình bị bó thành cái bánh chưng, nàng chân trước vừa bước, liền đau đến giật bắn người, thân thể khẽ lảo đảo ngã về phía trước, mắt thấy chính mình săp sửa hôn lên mặt đất.
555~~~ Đừng, đừng ngã a, hôm nay nàng đã ngã hai lần , không cần thảm vô nhân đạo như vậy, đừng để nàng phải té lần thứ ba, huống hồ, tay của nàng vẫn chưa hết bị trật khớp, nếu té ngã, không phải càng bị nặng hơn sao?
555~~~ Đừng, đừng ngã xuống, đừng a ~~~
Tiểu Thiên hò hét ở trong lòng, ánh mắt sớm đã nhắm không dám liếc mắt nhìn trên mặt đất một cái, dù sao té là chắc chắn rồi.
Đúng lúc này, nàng cảm giác được có một bàn tay to mạnh mẽ đem nàng chặn ngang bế đứng lên, nàng theo bản năng ôm chặt cánh tay kia, gắt gao không dám buông ra.
Chậm rãi mở mắt ra da, “Di? Không té?” Khóe miệng Tiểu Thiên cong lên, dường như đã quên mình không ngã xuống là nhờ nguyên nhân gì.
Thẳng đến đau nhức trên cổ tay làm cho nàng phục hồi tinh thần lại.
“Đau quá nga.” Cổ tay bị trật khớp sử dụng lực quá mạnh làm nàng lại một lần nữa đau đến nhíu mày.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi có thể có đầu óc một chút hay không?” Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn mang theo tức giận vang lên ở trên đầu nàng, nữ nhân này, chân đã té thành như vậy , nàng còn dám đi, nàng muốn gãy luôn mới chịu hay sao?
“Còn khôngphải đều tại ngươi sao?” Vô tội ngẩng đầu lên, Tiểu Thiên nhìn thẳng vào hai tròng mắt hừng hực lửa giận của Hoàng Phủ Tấn, làm cho nàng kinh ngạc chính là, nàng thế nhưng ở hắn trong mắt thấy được nhè nhẹ lo lắng, lo lắng trong mắt cẩu hoàng đế là bởi vì nàng sao?
Ảo giác? nhất định là ảo giác, nhất định là ảo giác!
Ở trong lòng Tiểu Thiên hoàn toàn khẳng định điểm này.
“Trách trẫm?” Hoàng Phủ Tấn trầm mặt xuống, “Trẫm bảo ngươi lê cái chân gãy này đi sao?” Nữ nhân chết tiệt này, hắn ở trên người nàng hoàn toàn không nhìn thấy có ưu điểm gì, nhưng mồm miệng nhanh nhảu cáo trạng buộc tội hắn thì đã gặp qua mấy trăm lần .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.