Chương 128
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Còn có tay trái bị trật khớp mà không chịu cho Thái Y
chữa trị nữa, không biết đã đau đến mức nào, chỉ nghĩ đến chuyện này, bước chân
của hắn không tự chủ được lại lần nữa quay lại Vũ Phượng Cung. Gần đây hắn càng
ngày càng không giải thích được, ngay cả chính hắn cũng không biết là nguyên
nhân gì. Đáng chết, hắn lại còn lo lắng cho nàng, cắn răng, chân mày hắn bởi vì
không vui mà nhăn rất chặc.
“Không muốn đâu.” Tiểu Thiên phủ định hoàn toàn lời nói của Hoàng Phủ Tấn…, Cùng lúc đó, thanh âm của nàng cũng đem suy nghĩ của Hoàng Phủ Tấn kéo trở lại.
Thật là buồn cười! Hôn quân này nếu đem vứt nàng đi ra ngoài lần nữa, nàng có thể từ” Nhân sĩ nửa tàn tật ” trực tiếp nhảy đến”Nhân sĩ tàn tật” .
Không được, tính khí tên hôn quân này vốn đã âm tình bất định, nếu ở mãi chỗ này một năm hay nửa năm gì đó, nhất định cái mạng nhỏ của mình không bị hắn lấy thì cũng bị hắn hù chết. Đúng, phải đi về, nhất định phải tìm cách trở lại thế kỷ 21, tiếp tục làm bác sĩ Niếp vạn người kính ngưỡng, Niếp hoa khôi!
“Không muốn thì ngậm miệng cho trẫm!” Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, nhìn trong mắt nàng bất chợt hoảng sợ, bất chợt lại chuyển thành quyết tâm mạnh mẽ hắn không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, chẳng qua là dáng vẻ vô tội bên ngoài của nàng, lại lần nữa thành công để hắn nén tức giận ngược trở về.
“A ~~~” Cúi đầu, nàng rất không tình nguyện đáp một tiếng.
“Đưa tay cho trẫm!” Như cũ là thanh âm lạnh như băng giống như đá.
“A ~~~” Còn lại là khẩu khí rất không tình nguyện này, nhưng nàng vẫn đàng hoàng đem tay phải đưa ra ngoài, trong lòng cứ mãi bồn chồn không yên, nàng cũng không biết hôn quân này muốn tay của nàng làm gì, hắn nhưng ngàn vạn lần đừng mất nhân tính để cho tay phải của nàng cũng phế đi.
Mới vừa nghĩ như vậy, thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lại rống lên một lần nữa, “Cái tay kia! Ngu ngốc!”
Một tiếng hô như tiếng sấm này dọa cho nàng sợ đến mức tay vừa mới vươn ra, thình lình thu ngược trở lại”Nói gì thì nói, lớn tiếng như vậy làm gì?” Tuy là nói như vậy, nhưng nàng vẫn đưa cánh tay còn lại của mình đưa cho hắn, trong miệng còn không nhịn được dặn dò: “Ừ, ngươi phải cẩn thận một chút, tay này mới vừa chuyển trở về, còn không kiên cố, ngươi cũng đừng làm cho nó tiếp tục dọn nhà.”
“Ngươi có thể đem miệng ngậm lại không?” Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, nữ nhân này tại sao lại nhiều lời như vậy.
“Không muốn đâu.” Tiểu Thiên phủ định hoàn toàn lời nói của Hoàng Phủ Tấn…, Cùng lúc đó, thanh âm của nàng cũng đem suy nghĩ của Hoàng Phủ Tấn kéo trở lại.
Thật là buồn cười! Hôn quân này nếu đem vứt nàng đi ra ngoài lần nữa, nàng có thể từ” Nhân sĩ nửa tàn tật ” trực tiếp nhảy đến”Nhân sĩ tàn tật” .
Không được, tính khí tên hôn quân này vốn đã âm tình bất định, nếu ở mãi chỗ này một năm hay nửa năm gì đó, nhất định cái mạng nhỏ của mình không bị hắn lấy thì cũng bị hắn hù chết. Đúng, phải đi về, nhất định phải tìm cách trở lại thế kỷ 21, tiếp tục làm bác sĩ Niếp vạn người kính ngưỡng, Niếp hoa khôi!
“Không muốn thì ngậm miệng cho trẫm!” Hoàng Phủ Tấn liếc nàng một cái, nhìn trong mắt nàng bất chợt hoảng sợ, bất chợt lại chuyển thành quyết tâm mạnh mẽ hắn không biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, chẳng qua là dáng vẻ vô tội bên ngoài của nàng, lại lần nữa thành công để hắn nén tức giận ngược trở về.
“A ~~~” Cúi đầu, nàng rất không tình nguyện đáp một tiếng.
“Đưa tay cho trẫm!” Như cũ là thanh âm lạnh như băng giống như đá.
“A ~~~” Còn lại là khẩu khí rất không tình nguyện này, nhưng nàng vẫn đàng hoàng đem tay phải đưa ra ngoài, trong lòng cứ mãi bồn chồn không yên, nàng cũng không biết hôn quân này muốn tay của nàng làm gì, hắn nhưng ngàn vạn lần đừng mất nhân tính để cho tay phải của nàng cũng phế đi.
Mới vừa nghĩ như vậy, thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lại rống lên một lần nữa, “Cái tay kia! Ngu ngốc!”
Một tiếng hô như tiếng sấm này dọa cho nàng sợ đến mức tay vừa mới vươn ra, thình lình thu ngược trở lại”Nói gì thì nói, lớn tiếng như vậy làm gì?” Tuy là nói như vậy, nhưng nàng vẫn đưa cánh tay còn lại của mình đưa cho hắn, trong miệng còn không nhịn được dặn dò: “Ừ, ngươi phải cẩn thận một chút, tay này mới vừa chuyển trở về, còn không kiên cố, ngươi cũng đừng làm cho nó tiếp tục dọn nhà.”
“Ngươi có thể đem miệng ngậm lại không?” Hoàng Phủ Tấn tức giận liếc nàng một cái, nữ nhân này tại sao lại nhiều lời như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.