Chương 15
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Hoàng Phủ Tấn tầm mắt chuyển hướng bọn họ, ánh mắt
lạnh như băng khiến cho người ta phát run, “ Còn đứng đó làm gì, không mau lại
đây cho Trẫm!”
“Vâng, vâng, Hoàng thượng!” Thái y nơm nớp lo sợ mà đi tới bên giường, kiểm tra thân thể của Thái Hoàng thái hậu, sau khi thái y đến, Tỉêu Thiên bình tĩnh ngồi xuống ghế, hai mắt miễn cưỡng nhìn các ngự y đang rất sợ bị hái đầu..
Chơi với vua như chơi với hổ a! ! ! Tiểu thiên vô lực mà lắc đầu.
“Thái Hoàng thái hậu thế nào rồi?” Một lúc sau, chỉ nghe thấy Hoàng Phủ Tấn thản nhiên mở miệng nói.
“ Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái Hoàng thái hậu chỉ là khí huyết không đủ mới có bị té xỉu, cũng không đáng lo ngại!” Đứng đầu thái y viện kinh sợ mà trả lời.
“Khí huyết không đủ? Cũng không đáng lo ngại?” Hoàng Phủ Tấn hai mắt mị lên, trong mắt mang theo tia nguy hiểm làm cho các thái y tiềm thức mà lui ra phía sau vài bước.
“Lý Tĩnh, Trẫm phong ngươi làm người đứng đầu của thái y viện để làm cái gì? Vốn là cho ngươi nói những lời vô ích đó sao?” Hoàng Phủ Tấn giận dữ, thanh âm vang vọng cả Vân Tiêu cung, đám thái y kia cũng quỳ rạp xuống.
“Hoàng thượng bớt giận!”
“Bớt giận?” Hoàng Phủ Tấn một chưởng đập nát cái ghế bên người, chỉ một thoáng, gỗ vụn cũng bay lên, ” Nội thương của Thái Hoàng thái hậu là như thế nào?”
“Hoàng thượng!” Lý Tĩnh ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Điểm này, Hoàng Phủ Tấn đương nhiên thấy được.
“Các ngươi cảm thấy đầu trên cổ đã ở quá lâu rồi phải không, thật sự nghĩ muốn dời nó đến một địa phương khác?” Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo tia sát khí khó nén.
“Xin Hoàng thượng thứ tội!” Các thái y sợ đến dập đầu cuống quýt, thân thể già nua không ngừng run rẩy .
Lúc này, một thanh âm miễn cưỡng từ bên cạnh Hoàng Phủ Tấn truyền tới, “Ngươi ngoài việc giết người, có thể dùng đầu óc hay không ?”
Thanh âm không biết sợ này phát ra làm cho Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu đi, chỉ thấy Tiểu Thiên gãi gãi lỗ tai, vẻ mặt hèn mọn mà nhìn chính mình.
Đang muốn phát hỏa, chỉ thấy Tiểu Thiên vẫn như trước trưng ra mặt dày, nhìn Thái hoàng thái hậu trên giường liếc mắt một cái, mở miệng nói: “Nội thương của Thái Hoàng thái hậu là do máu bầm trong cơ thể làm tắc mạch máu, đương nhiên sẽ khiến cho khí huyết không đủ rồi, lời thái y vừa nói cũng không có gì sai.”
Lời Tiểu Thiên nói cũng không làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn chuyển biến tốt đẹp, “Niếp Tiểu Thiên, ngươi đang giáo huấn Trẫm?”
“Như vậy sao có thể xem là giáo huấn chứ.” Tiểu Thiên khẽ cong môi, “Ta chỉ là đang cố hết sức để khiến cho ngươi thông minh hơn một chút thôi, rõ ràng cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết đứng một bên mà mắng thái y.” Nói đến đây, Tiểu Thiên khinh thường mà trề trề môi.
“Vâng, vâng, Hoàng thượng!” Thái y nơm nớp lo sợ mà đi tới bên giường, kiểm tra thân thể của Thái Hoàng thái hậu, sau khi thái y đến, Tỉêu Thiên bình tĩnh ngồi xuống ghế, hai mắt miễn cưỡng nhìn các ngự y đang rất sợ bị hái đầu..
Chơi với vua như chơi với hổ a! ! ! Tiểu thiên vô lực mà lắc đầu.
“Thái Hoàng thái hậu thế nào rồi?” Một lúc sau, chỉ nghe thấy Hoàng Phủ Tấn thản nhiên mở miệng nói.
“ Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái Hoàng thái hậu chỉ là khí huyết không đủ mới có bị té xỉu, cũng không đáng lo ngại!” Đứng đầu thái y viện kinh sợ mà trả lời.
“Khí huyết không đủ? Cũng không đáng lo ngại?” Hoàng Phủ Tấn hai mắt mị lên, trong mắt mang theo tia nguy hiểm làm cho các thái y tiềm thức mà lui ra phía sau vài bước.
“Lý Tĩnh, Trẫm phong ngươi làm người đứng đầu của thái y viện để làm cái gì? Vốn là cho ngươi nói những lời vô ích đó sao?” Hoàng Phủ Tấn giận dữ, thanh âm vang vọng cả Vân Tiêu cung, đám thái y kia cũng quỳ rạp xuống.
“Hoàng thượng bớt giận!”
“Bớt giận?” Hoàng Phủ Tấn một chưởng đập nát cái ghế bên người, chỉ một thoáng, gỗ vụn cũng bay lên, ” Nội thương của Thái Hoàng thái hậu là như thế nào?”
“Hoàng thượng!” Lý Tĩnh ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc cùng hoảng sợ.
Điểm này, Hoàng Phủ Tấn đương nhiên thấy được.
“Các ngươi cảm thấy đầu trên cổ đã ở quá lâu rồi phải không, thật sự nghĩ muốn dời nó đến một địa phương khác?” Trong mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo tia sát khí khó nén.
“Xin Hoàng thượng thứ tội!” Các thái y sợ đến dập đầu cuống quýt, thân thể già nua không ngừng run rẩy .
Lúc này, một thanh âm miễn cưỡng từ bên cạnh Hoàng Phủ Tấn truyền tới, “Ngươi ngoài việc giết người, có thể dùng đầu óc hay không ?”
Thanh âm không biết sợ này phát ra làm cho Hoàng Phủ Tấn nghiêng đầu đi, chỉ thấy Tiểu Thiên gãi gãi lỗ tai, vẻ mặt hèn mọn mà nhìn chính mình.
Đang muốn phát hỏa, chỉ thấy Tiểu Thiên vẫn như trước trưng ra mặt dày, nhìn Thái hoàng thái hậu trên giường liếc mắt một cái, mở miệng nói: “Nội thương của Thái Hoàng thái hậu là do máu bầm trong cơ thể làm tắc mạch máu, đương nhiên sẽ khiến cho khí huyết không đủ rồi, lời thái y vừa nói cũng không có gì sai.”
Lời Tiểu Thiên nói cũng không làm cho sắc mặt Hoàng Phủ Tấn chuyển biến tốt đẹp, “Niếp Tiểu Thiên, ngươi đang giáo huấn Trẫm?”
“Như vậy sao có thể xem là giáo huấn chứ.” Tiểu Thiên khẽ cong môi, “Ta chỉ là đang cố hết sức để khiến cho ngươi thông minh hơn một chút thôi, rõ ràng cái gì cũng đều không hiểu, chỉ biết đứng một bên mà mắng thái y.” Nói đến đây, Tiểu Thiên khinh thường mà trề trề môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.