Chương 183
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Bữa cơm này, ba người cũng đều có tâm sự , Tiểu
Thiên phát hiện, mình đời này ăn cơm cũng không từng trải qua thống khổ như hôm
nay.
Vì yếu thế ở trước mặt hoàng đế, nàng chỉ có thể gắp món ăn trước mắt, chứ không dám lên tiếng gọi Vũ Lạc Thủy giúp nàng gắp món ăn xa hơn một chút đứng lên, vừa nặng lòng không yên.
Đáng chết này hôn quân, hắn tại sao còn chưa đi, ăn cơm lại ăn chậm như vậy.
Tiểu Thiên khó chịu ở trong lòng tăng thêm mấy câu.
Nhìn miếng đùi gà ở đằng xa kia làm cho nàng chảy nước, ánh mắt Tiểu Thiên tràn đầy khát vọng.
Hu ~~~ Nguyệt nhi hôm nay làm sao vậy, sao lại đem đùi gà để xa như thế.
Trước mắt đều là những món ăn mà nàng không thích.
Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đó của Tiểu Thiên là Hoàng Phủ Tấn cũng chú ý tới, thấy nàng nhìn chằm chằm dĩa đùi gà đằng kia mà nhăn nhó mặt mày, khóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch thành nụ cười nhẹ.
Nhìn nàng xới chén cơm, cặp mắt nhìn chằm chằm mấy chiếc đùi gà kia, chảy nước miếng, đoán chừng là muốn ăn, lại không đứng nổi gắp.
Mang theo vài phần bất đắc dĩ, Hoàng Phủ Tấn lắc đầu một cái, đưa tay gắp một cái đùi gà thả vào trong chén Tiểu Thiên.
Giọng nói mang theo vài phần cứng rắn, “Ăn đi.” Hắn chưa từng nghĩ qua, vì sao một người có địa vị cao như hắn lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp như thế.
Mà động tác của hắn khiến cho Vũ Lạc Thủy ngồi bên cạnh Tiểu Thiên phải cụp mi mắt xuống.
Hoàng thượng chưa từng tự mình gắp món ăn đối với vị phi tử nào, cho dù phi tử hắn sủng ái nhất là Lan Phi cũng không hề có đãi ngộ tốt như vậy.
“Cho. . . . . . Cho ta sao?” Cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, Tiểu Thiên đã sớm cao hứng chỉ thiếu nhảy lên ôm hôn quân một chút.
Đùi gà, đùi gà, rốt cục đã tới tay.
Nàng gắp đùi gà lên, đang chuẩn bị cắn xuống, lại nghe thanh âm của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần châm chọc vang lên ở bên tai nàng, “Kiếp sau nếu có đầu thai, xin tay chân dài dài một chút, tiết kiệm người phục vụ ngươi!”
Con bà nó, hôn quân này đang cười nhạo nàng, cười nhạo tay nàng ngắn! Vậy mà vừa rồi nàng mới vừa còn cảm kích hắn nha.
Để đũa xuống, nàng nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Tấn, “Ngươi chê tay ta ngắn?”
“Đã hiểu?” Khóe môi Hoàng Phủ Tấn nhếch lên một nụ cười châm chọc.
“Tên hôn quân này, ngươi chê ta tay ngắn?” Thanh âm Tiểu Thiên cao không nhỏ.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoàng Phủ Tấn miễn cưỡng nhìn Tiểu Thiên, mở miệng nói: “Thân cao không tới thước rưỡi, ngươi cảm thấy có thể dài ở chỗ nào?”
Vì yếu thế ở trước mặt hoàng đế, nàng chỉ có thể gắp món ăn trước mắt, chứ không dám lên tiếng gọi Vũ Lạc Thủy giúp nàng gắp món ăn xa hơn một chút đứng lên, vừa nặng lòng không yên.
Đáng chết này hôn quân, hắn tại sao còn chưa đi, ăn cơm lại ăn chậm như vậy.
Tiểu Thiên khó chịu ở trong lòng tăng thêm mấy câu.
Nhìn miếng đùi gà ở đằng xa kia làm cho nàng chảy nước, ánh mắt Tiểu Thiên tràn đầy khát vọng.
Hu ~~~ Nguyệt nhi hôm nay làm sao vậy, sao lại đem đùi gà để xa như thế.
Trước mắt đều là những món ăn mà nàng không thích.
Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đó của Tiểu Thiên là Hoàng Phủ Tấn cũng chú ý tới, thấy nàng nhìn chằm chằm dĩa đùi gà đằng kia mà nhăn nhó mặt mày, khóe miệng Hoàng Phủ Tấn khẽ nhếch thành nụ cười nhẹ.
Nhìn nàng xới chén cơm, cặp mắt nhìn chằm chằm mấy chiếc đùi gà kia, chảy nước miếng, đoán chừng là muốn ăn, lại không đứng nổi gắp.
Mang theo vài phần bất đắc dĩ, Hoàng Phủ Tấn lắc đầu một cái, đưa tay gắp một cái đùi gà thả vào trong chén Tiểu Thiên.
Giọng nói mang theo vài phần cứng rắn, “Ăn đi.” Hắn chưa từng nghĩ qua, vì sao một người có địa vị cao như hắn lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp như thế.
Mà động tác của hắn khiến cho Vũ Lạc Thủy ngồi bên cạnh Tiểu Thiên phải cụp mi mắt xuống.
Hoàng thượng chưa từng tự mình gắp món ăn đối với vị phi tử nào, cho dù phi tử hắn sủng ái nhất là Lan Phi cũng không hề có đãi ngộ tốt như vậy.
“Cho. . . . . . Cho ta sao?” Cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, Tiểu Thiên đã sớm cao hứng chỉ thiếu nhảy lên ôm hôn quân một chút.
Đùi gà, đùi gà, rốt cục đã tới tay.
Nàng gắp đùi gà lên, đang chuẩn bị cắn xuống, lại nghe thanh âm của Hoàng Phủ Tấn mang theo vài phần châm chọc vang lên ở bên tai nàng, “Kiếp sau nếu có đầu thai, xin tay chân dài dài một chút, tiết kiệm người phục vụ ngươi!”
Con bà nó, hôn quân này đang cười nhạo nàng, cười nhạo tay nàng ngắn! Vậy mà vừa rồi nàng mới vừa còn cảm kích hắn nha.
Để đũa xuống, nàng nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Tấn, “Ngươi chê tay ta ngắn?”
“Đã hiểu?” Khóe môi Hoàng Phủ Tấn nhếch lên một nụ cười châm chọc.
“Tên hôn quân này, ngươi chê ta tay ngắn?” Thanh âm Tiểu Thiên cao không nhỏ.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoàng Phủ Tấn miễn cưỡng nhìn Tiểu Thiên, mở miệng nói: “Thân cao không tới thước rưỡi, ngươi cảm thấy có thể dài ở chỗ nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.