Chương 209
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
“Nương nương,đến kỹ viện và có phải là dân lành hay
không, không phải là một chuyện.” Đoạn Ngự miễn cưỡng trả lời.
“Không phải là một chuyện?” Tiểu Thiên quát, vẫn là bộ dạng không ủng hộ, “Chẳng lẽ ngươi muốn nói, chờ ngươi đem những thứ xấu xa kia làm xong,truyền bá lại cho dân chúng, sau đó ngươi mới nói ngươi là nhất đẳng lưu manh phải không?”
“Nương nương. . . . . .” Đoạn Ngự thật hối hận, sao hắn đem nàng từ kỹ viện kéo về làm gì, giờ so với bị kéo đến Hình bộ cho phán xử còn phải chịu tội khủng khiếp hơn.
Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng rõ ràng, nữ nhân này, xem ra miệng thúi đúng là không buông tha người.
“Nương nương, thần mặc dù phong lưu, cũng không hạ lưu, sao ngài có thể đem ba chữ lưu manh đặt trên đầu thần đây.” Nhắm mắt, Đoạn Ngự còn muốn biện giải cho mình, mặc dù hắn biết cách này không chắc sẽ hữu dụng.
“Là hai chữ!” Tiểu Thiên tức giận nhắc nhở hắn, dù gì hắn cũng là một Tể tướng, ngay cả số cũng không biết đếm. Tên hôn quân Hoàng Phủ Tấn kia ngu ngốc một mình đã đủ, có Tể tướng còn ngu ngốc như vậy, quả nhiên là hôn quân dùng hôn thần mà.
Tiểu Thiên nhắc nhở khiến Đoạn Ngự thật hận không thể đâm đầu mà chết. Hắn làm Tể tướng nhiều năm như vậy, chắc cả đời này cũng sẽ không uất ức như hôm nay. Chẳng những bị vị Hoàng hậu nương nương này phản bác, một câu nói đều nói không lại, còn mất mặt đến ngay cả hai chữ ba chữ cũng không phân rõ.
“Cám. . . . . . Cám ơn nương nương nhắc nhở.” Đoạn Ngự lau lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn rốt cục cũng biết thời gian đó vì sao Tấn bị chọc tức thành như vậy, thì ra là, vị Hoàng hậu nương nương này thật sự có bản lãnh làm người ta tức chết.
“Không cần, thật ra thì dáng vẻ của ngươi trông cũng giống như người tốt.” Tiểu Thiên nói những lời này rất đúng trọng tâm. Loại cực phẩm yêu nghiệt này, nếu thoạt nhìn cũng không giống như người tốt, ai còn muốn hắn.
Trên trán Đoạn Ngự lại một lần nữa rơi xuống vài cây hắc tuyến, cái gì mà nói hắn thoạt nhìn giống như người tốt, chẳng lẽ trên thực tế hắn không phải là người tốt sao?
“Nương nương, thần thật sự là phong lưu không hạ lưu, ngài nhất định hiểu lầm.” Đoạn Ngự còn chưa chết tâm muốn giải thích, mặc dù, trong lòng hắn đã tức giận muốn ói máu.
Vị hoàng hậu nương nương này ngàn vạn lần nữa cũng không nên nói ra câu nào khiến cho hắn muốn ói máu…, nếu không hắn nhất định sẽ trực tiếp đập đầu chết dưới đất.
“Không phải là một chuyện?” Tiểu Thiên quát, vẫn là bộ dạng không ủng hộ, “Chẳng lẽ ngươi muốn nói, chờ ngươi đem những thứ xấu xa kia làm xong,truyền bá lại cho dân chúng, sau đó ngươi mới nói ngươi là nhất đẳng lưu manh phải không?”
“Nương nương. . . . . .” Đoạn Ngự thật hối hận, sao hắn đem nàng từ kỹ viện kéo về làm gì, giờ so với bị kéo đến Hình bộ cho phán xử còn phải chịu tội khủng khiếp hơn.
Nụ cười trên mặt Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng rõ ràng, nữ nhân này, xem ra miệng thúi đúng là không buông tha người.
“Nương nương, thần mặc dù phong lưu, cũng không hạ lưu, sao ngài có thể đem ba chữ lưu manh đặt trên đầu thần đây.” Nhắm mắt, Đoạn Ngự còn muốn biện giải cho mình, mặc dù hắn biết cách này không chắc sẽ hữu dụng.
“Là hai chữ!” Tiểu Thiên tức giận nhắc nhở hắn, dù gì hắn cũng là một Tể tướng, ngay cả số cũng không biết đếm. Tên hôn quân Hoàng Phủ Tấn kia ngu ngốc một mình đã đủ, có Tể tướng còn ngu ngốc như vậy, quả nhiên là hôn quân dùng hôn thần mà.
Tiểu Thiên nhắc nhở khiến Đoạn Ngự thật hận không thể đâm đầu mà chết. Hắn làm Tể tướng nhiều năm như vậy, chắc cả đời này cũng sẽ không uất ức như hôm nay. Chẳng những bị vị Hoàng hậu nương nương này phản bác, một câu nói đều nói không lại, còn mất mặt đến ngay cả hai chữ ba chữ cũng không phân rõ.
“Cám. . . . . . Cám ơn nương nương nhắc nhở.” Đoạn Ngự lau lau mồ hôi lạnh trên trán. Hắn rốt cục cũng biết thời gian đó vì sao Tấn bị chọc tức thành như vậy, thì ra là, vị Hoàng hậu nương nương này thật sự có bản lãnh làm người ta tức chết.
“Không cần, thật ra thì dáng vẻ của ngươi trông cũng giống như người tốt.” Tiểu Thiên nói những lời này rất đúng trọng tâm. Loại cực phẩm yêu nghiệt này, nếu thoạt nhìn cũng không giống như người tốt, ai còn muốn hắn.
Trên trán Đoạn Ngự lại một lần nữa rơi xuống vài cây hắc tuyến, cái gì mà nói hắn thoạt nhìn giống như người tốt, chẳng lẽ trên thực tế hắn không phải là người tốt sao?
“Nương nương, thần thật sự là phong lưu không hạ lưu, ngài nhất định hiểu lầm.” Đoạn Ngự còn chưa chết tâm muốn giải thích, mặc dù, trong lòng hắn đã tức giận muốn ói máu.
Vị hoàng hậu nương nương này ngàn vạn lần nữa cũng không nên nói ra câu nào khiến cho hắn muốn ói máu…, nếu không hắn nhất định sẽ trực tiếp đập đầu chết dưới đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.