Chương 212
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
“Ặc, vâng, a! Không, không phải vậy!” Tiểu Thiên lập
tức thức thời sửa miệng lại.
Được rồi, nàng thừa nhận, những lời này nàng vừa nói xong thật trái với lương tâm, phải biết, cùng ba trăm nữ nhân kia, còn không gọi là ngựa đực như lời nói…, vậy thì cái gì thích hợp với hắn đây? Nếu là lấy ba trăm để chỉ heo mẹ, cũng cái loại lời nói kia, đoán chừng thịt heo cũng sẽ xuống giá .
Tiểu Thiên nghĩ như vậy, nhịn không được cười phá lên.
“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn phát hiện mình ngay cả họ và tên nàng cũng gọi rõ ràng, thế nhưng một câu cũng không thể nói được.
Nữ nhân đáng chết này, còn dám cười. Nàng rốt cuộc là nghĩ đến chuyện gì buồn cười, khiến cho nàng dám ở ngay trước mặt của hắn quang minh chánh đại bật cười như thế, hắn dùng đầu gối suy nghĩ một chút cũng biết, nhất định cùng hắn có liên quan.
“Không phải là ngươi mới vừa hỏi ta, ta mới giải thích sao?” Tiểu Thiên rất vô tội hồi đáp, nếu không phải là hôn quân ngươi hỏi ta, ta sẽ nhắm mắt giải thích sao? Mình đần không có cách nào hiểu thì cũng coi như xong, nàng có lòng tốt giải thích cho hắn nghe, hắn còn dữ dội với nàng như vậy.
“Ha ha ~~~” Đoạn Ngự vẫn cười không ngừng, mà lại càng cười càng lớn hơn, xong rồi, về sau nếu ở lâu cũng đôi vợ chồng này, Đoạn Ngự hắn nhất định là Tể tướng đầu tiên của Kim Lăng thậm chí là người duy nhất trong lịch sử bị hoàng đế hoàng hậu làm cho chết vì cười .
“Ngươi cười cái gì?” Hoàng Phủ Tấn bị Đoạn Ngự cười làm cho mất tự nhiên, hắn mới vừa hỏi cười đủ chưa? Tiểu tử này lại cười thành như vậy.
“Không có, ha ha ~~~ Không có gì. Ha ha ~~~” Trời ạ, hắn thật muốn cười ngạo nghễ.
“Không có cái gì để cười thì im lặng ngay lập tứccho trẫm, sau đó cút ra khỏi hoàng cung!”
“Thật? Ta thật có thể đi?” Đoạn Ngự lúc này ước gì Hoàng Phủ Tấn có thể đuổi hắn (Đoạn Ngự) ra khỏi cung lâu rồi, nếu là đến bây giờ hắn (HPT) còn không cho hắn (ĐN) đi, hắn thật sẽ bị hai vợ chồng này làm cho chết cười .
“Lập tức cút ra khỏi hoàng cung!”
“Được, ta đi lập tức, đi lập tức!” Vừa dứt lời, thân ảnh Đoạn Ngự đã đến cửa cung .
Oa không nghĩ được! Đoạn Ngự này chẳng lẽ dùng “Lăng Ba Vi Bộ” ? Tốc độ này cũng thật quá nhanh đi.
Bất quá, tám phần là bị bộ dạng bạo quân của hôn quân mặt lạnh này dọa cho sợ .
“Còn ngươi nữa!” Hoàng Phủ Tấn đưa tay thẳng thừng chỉ vào Tiểu Thiên, mở miệng nói: “Cùng trẫm đến Vân Tiêu Cung!”
“Ta đi với ngươi sao?” Vừa dứt lời, nàng đã nhanh chóng cầm chặt vạt áo của mình, khuôn mặt phòng bị nhìn Hoàng Phủ Tấn.
Oa không thể tin được! Hôn quân lại cười rồi! Kỳ tích!
“Niếp Tiểu Thiên, tư tưởng của ngươi có thể không nên xấu xa như thế hay không!” Nhìn Tiểu Thiên nắm chặt vạt áo của mình, vẻ mặt đề phòng hắn tựa như phòng sắc lang, cơn giận của hắn liền không chỗ phát tiết.
“Ta mới không có xấu xa.” Chột dạ cúi đầu. Được rồi, được rồi, nàng thừa nhận nàng nghĩ đến phương diện đó đó, phải biết, Vân Tiêu Cung là tẩm cung của hôn quân, nghĩ đến phương diện đó đó thì cảm thấy có chút kì quái, mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng chẳng lẽ trong đầu ngựa đực của hôn quân này có thể thú tính đại phát đối với nàng làm loạn đây hay không. OK, OK, nàng thừa nhận, nàng quả thật nghĩ đến thật xấu xa rồi, bất quá chủ yếu vẫn là trách hôn quân, ai bảo con người hắn vừa nhìn đến thì đã là làm cho người ta muốn đề phòng.
“Trong cái não heo của ngươi lại đang nghĩ đến cái gì?” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa vang lên, nữ nhân này mỗi lần nói với nàng cái gì đều nghĩ đi đâu!
“Ta. . . . . . Ta đang suy nghĩ, cái đó. . . . . . Hoàng thượng, ngài kêu ta đến Vân Tiêu Cung có chuyện gì không?” Rất nhanh, nàng liền tìm được đề tài.
“Có chuyện!” Không muốn nhiều lời, Hoàng Phủ Tấn đưa tay, kéo Tiểu Thiên qua, bước nhanhvề hướng Vân Tiêu Cung.
“Uy, đừng đi nhanh như vậy mà, chân ta ngắn, theo không kịp bước chân của ngươi.” Thiếu chút nữa bị hôn quân này lôi kéo đi làm cho tắt thở, Tiểu Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói.
Nha, chân của mình dài liền cho rằng chân người khác cũng dài như vậy, đi nhanh như vậy làm gì, được rồi, chân hắn dài, đi nhanh như vậy cũng đúng, nhưng hắn không có việc gì lôi kéo nàng đi cùng làm gì? Hắn đây không phải là nói rõ muốn nàng mệt chết sao?
Lời này của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn dừng bước, trong mắt thoáng qua nụ cười cưng chìu.
Quay đầu nhìn về phía nàng, Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói: “Ngươi không phải nói ngươi dài năm thước sao? Chân còn ngắn sao?”
“Ta. . . . . .” Tiểu Thiên cúi đầu nhìn hai chân mình một chút, hôn quân này rõ ràng chính là cố ý cười nhạo nàng nha, rõ ràng thân cao chưa tới năm thước, hắn cũng không phải là không nhìn ra, biết rõ còn hỏi.
“Cái đó vốn là thân cao.” Chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, lần này, nàng nói rất thành tâm.
“A, vốn là thân cao.” Hoàng Phủ Tấn cười, chẳng những trong mắt có nụ cười, nụ cười ngay khóe miệng cũng rất rõ ràng, cái nụ cười này làm cho Tiểu Thiên trợn tròn mắt.
Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hôn quân cười phúc độ như vậy đi, kỳ tích, đúng là kỳ tích, thì ra là hôn quân này còn có thể cười, nàng vẫn cho là hôn quân trừ vẻ mặt nghiêm khắc ở ngoài vẫn là nghiêm mặt .
Được rồi, nàng thừa nhận, những lời này nàng vừa nói xong thật trái với lương tâm, phải biết, cùng ba trăm nữ nhân kia, còn không gọi là ngựa đực như lời nói…, vậy thì cái gì thích hợp với hắn đây? Nếu là lấy ba trăm để chỉ heo mẹ, cũng cái loại lời nói kia, đoán chừng thịt heo cũng sẽ xuống giá .
Tiểu Thiên nghĩ như vậy, nhịn không được cười phá lên.
“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn phát hiện mình ngay cả họ và tên nàng cũng gọi rõ ràng, thế nhưng một câu cũng không thể nói được.
Nữ nhân đáng chết này, còn dám cười. Nàng rốt cuộc là nghĩ đến chuyện gì buồn cười, khiến cho nàng dám ở ngay trước mặt của hắn quang minh chánh đại bật cười như thế, hắn dùng đầu gối suy nghĩ một chút cũng biết, nhất định cùng hắn có liên quan.
“Không phải là ngươi mới vừa hỏi ta, ta mới giải thích sao?” Tiểu Thiên rất vô tội hồi đáp, nếu không phải là hôn quân ngươi hỏi ta, ta sẽ nhắm mắt giải thích sao? Mình đần không có cách nào hiểu thì cũng coi như xong, nàng có lòng tốt giải thích cho hắn nghe, hắn còn dữ dội với nàng như vậy.
“Ha ha ~~~” Đoạn Ngự vẫn cười không ngừng, mà lại càng cười càng lớn hơn, xong rồi, về sau nếu ở lâu cũng đôi vợ chồng này, Đoạn Ngự hắn nhất định là Tể tướng đầu tiên của Kim Lăng thậm chí là người duy nhất trong lịch sử bị hoàng đế hoàng hậu làm cho chết vì cười .
“Ngươi cười cái gì?” Hoàng Phủ Tấn bị Đoạn Ngự cười làm cho mất tự nhiên, hắn mới vừa hỏi cười đủ chưa? Tiểu tử này lại cười thành như vậy.
“Không có, ha ha ~~~ Không có gì. Ha ha ~~~” Trời ạ, hắn thật muốn cười ngạo nghễ.
“Không có cái gì để cười thì im lặng ngay lập tứccho trẫm, sau đó cút ra khỏi hoàng cung!”
“Thật? Ta thật có thể đi?” Đoạn Ngự lúc này ước gì Hoàng Phủ Tấn có thể đuổi hắn (Đoạn Ngự) ra khỏi cung lâu rồi, nếu là đến bây giờ hắn (HPT) còn không cho hắn (ĐN) đi, hắn thật sẽ bị hai vợ chồng này làm cho chết cười .
“Lập tức cút ra khỏi hoàng cung!”
“Được, ta đi lập tức, đi lập tức!” Vừa dứt lời, thân ảnh Đoạn Ngự đã đến cửa cung .
Oa không nghĩ được! Đoạn Ngự này chẳng lẽ dùng “Lăng Ba Vi Bộ” ? Tốc độ này cũng thật quá nhanh đi.
Bất quá, tám phần là bị bộ dạng bạo quân của hôn quân mặt lạnh này dọa cho sợ .
“Còn ngươi nữa!” Hoàng Phủ Tấn đưa tay thẳng thừng chỉ vào Tiểu Thiên, mở miệng nói: “Cùng trẫm đến Vân Tiêu Cung!”
“Ta đi với ngươi sao?” Vừa dứt lời, nàng đã nhanh chóng cầm chặt vạt áo của mình, khuôn mặt phòng bị nhìn Hoàng Phủ Tấn.
Oa không thể tin được! Hôn quân lại cười rồi! Kỳ tích!
“Niếp Tiểu Thiên, tư tưởng của ngươi có thể không nên xấu xa như thế hay không!” Nhìn Tiểu Thiên nắm chặt vạt áo của mình, vẻ mặt đề phòng hắn tựa như phòng sắc lang, cơn giận của hắn liền không chỗ phát tiết.
“Ta mới không có xấu xa.” Chột dạ cúi đầu. Được rồi, được rồi, nàng thừa nhận nàng nghĩ đến phương diện đó đó, phải biết, Vân Tiêu Cung là tẩm cung của hôn quân, nghĩ đến phương diện đó đó thì cảm thấy có chút kì quái, mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng chẳng lẽ trong đầu ngựa đực của hôn quân này có thể thú tính đại phát đối với nàng làm loạn đây hay không. OK, OK, nàng thừa nhận, nàng quả thật nghĩ đến thật xấu xa rồi, bất quá chủ yếu vẫn là trách hôn quân, ai bảo con người hắn vừa nhìn đến thì đã là làm cho người ta muốn đề phòng.
“Trong cái não heo của ngươi lại đang nghĩ đến cái gì?” Thanh âm Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa vang lên, nữ nhân này mỗi lần nói với nàng cái gì đều nghĩ đi đâu!
“Ta. . . . . . Ta đang suy nghĩ, cái đó. . . . . . Hoàng thượng, ngài kêu ta đến Vân Tiêu Cung có chuyện gì không?” Rất nhanh, nàng liền tìm được đề tài.
“Có chuyện!” Không muốn nhiều lời, Hoàng Phủ Tấn đưa tay, kéo Tiểu Thiên qua, bước nhanhvề hướng Vân Tiêu Cung.
“Uy, đừng đi nhanh như vậy mà, chân ta ngắn, theo không kịp bước chân của ngươi.” Thiếu chút nữa bị hôn quân này lôi kéo đi làm cho tắt thở, Tiểu Thiên cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng nói.
Nha, chân của mình dài liền cho rằng chân người khác cũng dài như vậy, đi nhanh như vậy làm gì, được rồi, chân hắn dài, đi nhanh như vậy cũng đúng, nhưng hắn không có việc gì lôi kéo nàng đi cùng làm gì? Hắn đây không phải là nói rõ muốn nàng mệt chết sao?
Lời này của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn dừng bước, trong mắt thoáng qua nụ cười cưng chìu.
Quay đầu nhìn về phía nàng, Hoàng Phủ Tấn mở miệng nói: “Ngươi không phải nói ngươi dài năm thước sao? Chân còn ngắn sao?”
“Ta. . . . . .” Tiểu Thiên cúi đầu nhìn hai chân mình một chút, hôn quân này rõ ràng chính là cố ý cười nhạo nàng nha, rõ ràng thân cao chưa tới năm thước, hắn cũng không phải là không nhìn ra, biết rõ còn hỏi.
“Cái đó vốn là thân cao.” Chột dạ nuốt một ngụm nước bọt, lần này, nàng nói rất thành tâm.
“A, vốn là thân cao.” Hoàng Phủ Tấn cười, chẳng những trong mắt có nụ cười, nụ cười ngay khóe miệng cũng rất rõ ràng, cái nụ cười này làm cho Tiểu Thiên trợn tròn mắt.
Mẹ ơi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hôn quân cười phúc độ như vậy đi, kỳ tích, đúng là kỳ tích, thì ra là hôn quân này còn có thể cười, nàng vẫn cho là hôn quân trừ vẻ mặt nghiêm khắc ở ngoài vẫn là nghiêm mặt .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.