Chương 215
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
“Hận?” Tiểu Thiên hơi sửng sờ, Niếp Vân Hạc đối với
nàng mà nói bất quá chỉ là một người xa lạ, là người xa lạ mà thôi, nàng không
có quá quen với hắn thì làm sao mà hận hắn, nàng chẳng qua là ghét cái loại
người kia mà thôi.
Lắc đầu một cái, nàng cười nhạt, “Không hận, chẳng qua là cùng ông ta không phải thân cho lắm! Sống chết của ông ta không liên quan gì đến ta.” Điểm này, nàng ngược lại nói đúng, đối với người cùng nàng không liên quan, nàng không có cần thiết tốn công sức vì bọn họ làm cái gì.
Chẳng qua là, những lời này của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn hiểu thành một loại ý tứ khác, hắn thật cho rằng Tiểu Thiên là hận Niếp Vân Hạc, hận ông ta bất công đối với hai mẹ con nàng.
“Nếu như Trẫm muốn tịch thu tài sản cả nhà ông ta và giết kẻ phạm tội?”
“Tùy tiện.” Tiểu Thiên trả lời rất mau, không chút suy nghĩ, mà câu trả lời của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn kinh ngạc không nhỏ.
Lại chỉ thấy Tiểu Thiên chợt giống như là nghĩ đến cái gì đó mở miệng nói: “Tự ta suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không ổn.”
“Nói thế nào?”
“Lão già kia làm không tốt, chịu tội cũng phải đi, tại sao những người trong Thượng Thư phủ phải chịu tội cùng ông ta? Nếu ngươi thật muốn giết, liền giết một mình hắn là được, dù sao thứ người như thế ở lại trên đời cũng là lãng phí lương thực, a, đúng rồi, nếu ông ta nhất định tìm người chôn theo, vậy tìm tiểu thiếp cùng con gái của bà ta là được, dù sao lão già kia thương bà ta như thế, đoán chừng nếu là ông ta ra đi, cũng không yên tâm để cho hai mẹ con bà ấy lưu lại trên đời này, không bằng cùng đi theo ông ta.” Lời nói này củaTiểu Thiên có chút độc ác, không có một tia trắc ẩn nào, Hoàng Phủ Tấn không hề nghe trong lời nói của nàng có chút gì là giải thích, thậm chí là Tiểu Thiên đã làm ra một phán quyết sinh tử đối với phụ thân.
Hoàng Phủ Tấn sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thật ra thì, hắn hỏi nàng, chẳng qua trong lúc hứng thú nhất thời muốn hiểu thêm một chút về vị thê tử luôn cùng hắn đối đầu này mà thôi, không nghĩ tới chỉ ngắn ngủi mấy câu nói, lại khiến hắn không nghĩ tới, bất quá chỉ mấy câu nói ngắn ngủn, lại để nàng biểu lộ hoàn toàn như vậy.
Nàng lạnh lùng như vậy thế nhưng để cho hắn dâng lên nhàn nhạt đau lòng.
“Niếp Tiểu Thiên, nhưng ông ta là phụ thân ngươi.” Hoàng Phủ Tấn chưa từ bỏ ý định mở miệng nói.
“Ta nói ông ta không phải.” Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng nói, hôn quân này lại đang nghĩ gì a, rõ ràng muốn giết lão đầu kia, nàng lại cũng không hề ngăn cản a. Nhưng hiện tại lại giống như hắn không muốn giết, mà là nàng đang ép hắn phải giết vậy.
Lắc đầu một cái, nàng cười nhạt, “Không hận, chẳng qua là cùng ông ta không phải thân cho lắm! Sống chết của ông ta không liên quan gì đến ta.” Điểm này, nàng ngược lại nói đúng, đối với người cùng nàng không liên quan, nàng không có cần thiết tốn công sức vì bọn họ làm cái gì.
Chẳng qua là, những lời này của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn hiểu thành một loại ý tứ khác, hắn thật cho rằng Tiểu Thiên là hận Niếp Vân Hạc, hận ông ta bất công đối với hai mẹ con nàng.
“Nếu như Trẫm muốn tịch thu tài sản cả nhà ông ta và giết kẻ phạm tội?”
“Tùy tiện.” Tiểu Thiên trả lời rất mau, không chút suy nghĩ, mà câu trả lời của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn kinh ngạc không nhỏ.
Lại chỉ thấy Tiểu Thiên chợt giống như là nghĩ đến cái gì đó mở miệng nói: “Tự ta suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không ổn.”
“Nói thế nào?”
“Lão già kia làm không tốt, chịu tội cũng phải đi, tại sao những người trong Thượng Thư phủ phải chịu tội cùng ông ta? Nếu ngươi thật muốn giết, liền giết một mình hắn là được, dù sao thứ người như thế ở lại trên đời cũng là lãng phí lương thực, a, đúng rồi, nếu ông ta nhất định tìm người chôn theo, vậy tìm tiểu thiếp cùng con gái của bà ta là được, dù sao lão già kia thương bà ta như thế, đoán chừng nếu là ông ta ra đi, cũng không yên tâm để cho hai mẹ con bà ấy lưu lại trên đời này, không bằng cùng đi theo ông ta.” Lời nói này củaTiểu Thiên có chút độc ác, không có một tia trắc ẩn nào, Hoàng Phủ Tấn không hề nghe trong lời nói của nàng có chút gì là giải thích, thậm chí là Tiểu Thiên đã làm ra một phán quyết sinh tử đối với phụ thân.
Hoàng Phủ Tấn sửng sốt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Thật ra thì, hắn hỏi nàng, chẳng qua trong lúc hứng thú nhất thời muốn hiểu thêm một chút về vị thê tử luôn cùng hắn đối đầu này mà thôi, không nghĩ tới chỉ ngắn ngủi mấy câu nói, lại khiến hắn không nghĩ tới, bất quá chỉ mấy câu nói ngắn ngủn, lại để nàng biểu lộ hoàn toàn như vậy.
Nàng lạnh lùng như vậy thế nhưng để cho hắn dâng lên nhàn nhạt đau lòng.
“Niếp Tiểu Thiên, nhưng ông ta là phụ thân ngươi.” Hoàng Phủ Tấn chưa từ bỏ ý định mở miệng nói.
“Ta nói ông ta không phải.” Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng nói, hôn quân này lại đang nghĩ gì a, rõ ràng muốn giết lão đầu kia, nàng lại cũng không hề ngăn cản a. Nhưng hiện tại lại giống như hắn không muốn giết, mà là nàng đang ép hắn phải giết vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.