Chương 228
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Vừa rồi, lúc đang đau đớn, nàng không chú ý, bây giờ
nhớ tới, những hình ảnh kia không ngừng hiện lên ở trong đầu của nàng khiến
nàng tâm động, hôn quân ôm nàng, lau nước mắt cho nàng, lời nói nhỏ nhẹ an ủi
nàng, tâm tình bất an khi nàng bị cơn đau hành hạ, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như
băng của nàng, cố gắng để cho nàng an tâm, mỗi một màn đều không ngừng tái diễn
thoáng hiện ở trong đầu nàng, để cho trên mặt nàng thoáng qua từng trận đỏ ửng.
“Hồi hoàng thượng, nương nương không phải đau bụng bình thường, ở trong sách thuốc, được gọi là dạ dày gai (Tác giả: PS: đây là tác giả nói đại, các đồng chí đừng coi là thật ), là một loại bệnh chứng cực kỳ hiếm thấy, theo thần hiểu rõ, trong mười vạn người, hoặc giả chỉ có một người có bệnh như vậy.”
“Không phải là xui xẻo như vậy chứ.” Cơn đau đã ngừng, Tiểu Thiên nói chuyện trở nên thoải mái hơn, nghe thái y nói như vậy, nàng không nhịn được mở miệng nói.
Nha Nha, nàng cũng quá xui xẻo đi, xuyên qua đã bị lão cha không thương, lão công không thương, hoàng hậu đã đủ xui xẻo rồi, không nghĩ tới loại bệnh lạ mười vạn phần mới có một này, nàng cũng đụng phải.
“Đúng vậy, nương nương, loại bệnh này là một loại tật bệnh di truyền cực kỳ hiếm thấy.”
“Vậy nói như thế, cha ta cùng mẹ ta cũng có ?”
“Có khả năng này, bất quá cũng có thể chỉ có ngài có, Thượng thư đại nhân cùng phu nhân không nhất định sẽ có.” Thái y trả lời rất chuyên nghiệp.
“Trời ạ, bệnh di truyền này còn là loại bệnh di truyền ẩn tính nữa sao.”
“Di truyền ẩn tính ?” Thái y có chút không biết Tiểu Thiên đang nói cái gì.
“Ai nha, ngươi không hiểu đâu.” Tiểu Thiên hiện tại đoán chừng là buồn bực thật muốn chết, tất cả xui xẻo của cuộc đời nàng nói không chừng đều tập trung ở chỗ này hết rồi.
“Chẳng lẽ loại bệnh này không cách nào trị tận gốc sao?” Hoàng Phủ Tấn nhìn dáng vẻ khổ não trên mặt Tiểu Thiên, hắn không nhịn được mở miệng hỏi.
Nghe Hoàng Phủ Tấn hỏi như thế, thái y nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng, hắn lấy can đảm gật đầu một cái.
“Khởi bẩm hoàng thượng, bệnh này của nương nương nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nương nương chỉ cần để cho mình ăn uống bình thường, là được bình yên vô sự, nhưng một khi dẫn tới dạ dày đau, sẽ đau đến như vạn con kiến ăn mòn, thống khổ không chịu nổi, cho nên nương nương ngàn vạn lần không thể đói bụng.” Vừa nói, thái y theo bản năng nhìn Tiểu Thiên một cái.
“Hồi hoàng thượng, nương nương không phải đau bụng bình thường, ở trong sách thuốc, được gọi là dạ dày gai (Tác giả: PS: đây là tác giả nói đại, các đồng chí đừng coi là thật ), là một loại bệnh chứng cực kỳ hiếm thấy, theo thần hiểu rõ, trong mười vạn người, hoặc giả chỉ có một người có bệnh như vậy.”
“Không phải là xui xẻo như vậy chứ.” Cơn đau đã ngừng, Tiểu Thiên nói chuyện trở nên thoải mái hơn, nghe thái y nói như vậy, nàng không nhịn được mở miệng nói.
Nha Nha, nàng cũng quá xui xẻo đi, xuyên qua đã bị lão cha không thương, lão công không thương, hoàng hậu đã đủ xui xẻo rồi, không nghĩ tới loại bệnh lạ mười vạn phần mới có một này, nàng cũng đụng phải.
“Đúng vậy, nương nương, loại bệnh này là một loại tật bệnh di truyền cực kỳ hiếm thấy.”
“Vậy nói như thế, cha ta cùng mẹ ta cũng có ?”
“Có khả năng này, bất quá cũng có thể chỉ có ngài có, Thượng thư đại nhân cùng phu nhân không nhất định sẽ có.” Thái y trả lời rất chuyên nghiệp.
“Trời ạ, bệnh di truyền này còn là loại bệnh di truyền ẩn tính nữa sao.”
“Di truyền ẩn tính ?” Thái y có chút không biết Tiểu Thiên đang nói cái gì.
“Ai nha, ngươi không hiểu đâu.” Tiểu Thiên hiện tại đoán chừng là buồn bực thật muốn chết, tất cả xui xẻo của cuộc đời nàng nói không chừng đều tập trung ở chỗ này hết rồi.
“Chẳng lẽ loại bệnh này không cách nào trị tận gốc sao?” Hoàng Phủ Tấn nhìn dáng vẻ khổ não trên mặt Tiểu Thiên, hắn không nhịn được mở miệng hỏi.
Nghe Hoàng Phủ Tấn hỏi như thế, thái y nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng, hắn lấy can đảm gật đầu một cái.
“Khởi bẩm hoàng thượng, bệnh này của nương nương nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, nương nương chỉ cần để cho mình ăn uống bình thường, là được bình yên vô sự, nhưng một khi dẫn tới dạ dày đau, sẽ đau đến như vạn con kiến ăn mòn, thống khổ không chịu nổi, cho nên nương nương ngàn vạn lần không thể đói bụng.” Vừa nói, thái y theo bản năng nhìn Tiểu Thiên một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.