Chương 244
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Tiểu Thiên bởi vì những lời này của hắn mà ngẩng đầu
lên, nàng nhìn thấy trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng khinh bỉ cùng giễu cợt,
lòng của nàng hung hăng tức giận.
Cắn môi dưới, nàng cố gắng để cho mình thoạt nhìn không sao, ngay cả dáng vẻ, nhưng , nước mắt ở trong hốc mắt kìm nén không để trào ra.
Hít sâu một hơi, nàng bình tĩnh nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, mở miệng nói: “Ta ngày ngày luôn nghĩ tới có thể cùng người ta yêu bên nhau, ta còn xứng làm hoàng hậu của ngươi sao?” Lời này của Tiểu Thiên rõ ràng mang theo mùi vị giận dỗi, “Không phải là ta hào phóng, mà là ta cảm thấy ta nên thức thời một chút nhường lại ngôi hoàng hậu này, tặng một nữ nhân tốt cho hoàng thượng, về phần ta. . . . . .” Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn lần nữa, lạnh lùng cười một tiếng, “Là muốn cùng người yêu bên nhau, còn cô đơn chờ đợi là chuyện của ta.”
Nói xong, nàng vòng qua Hoàng Phủ Tấn, chuẩn bị rời đi, hiện tại hai người đứng tư thế tạo cho nàng có cảm giác bị áp bách.
Huống chi, câu nói mới vừa rồi Hoàng Phủ Tấn, làm cho lòng nàng không có kịp sự chuẩn bị!
Hôn quân đáng chết này, trong tiềm thức của hắn , hoàn toàn nghĩ nàng muốn cùng ở người khác, nếu như vậy, nàng, ngôi vị hoàng hậu này còn có ý nghĩa gì nữa.
“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn đưa tay, dùng sức giữ nàng lại, bởi lửa giận trong lòng khó có thể áp chế mà gia tăng, Tiểu Thiên đau đến mức nhíu mày, nhưng nàng vì trong lòng tức giận, mà quật cường không chịu mở miệng.
Hoàng Phủ Tấn trên tay một dùng sức, đem nàng hướng bên cạnh mình lôi tới, tay bóp chặt cằm nàng, hốc mắt bởi vì tức giận mà phiếm hồng.
“Ngươi rất cô đơn phải không?” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng cười một tiếng, tay nâng cằm nàng, một cái tay khác vòng ở hông của nàng, để cho nàng một chút phản kháng cũng không có.
“Hoàng Phủ Tấn, ngươi định làm gì?” Bị Hoàng Phủ Tấn ôm vào trong ngực, Tiểu Thiên không vui nhíu mày.
“Trẫm muốn làm gì?” Hoàng Phủ Tấn tay ôm Tiểu Thiên ngang hông mỉm cười nói, để cho nàng cùng mình càng gần sát, hai người chóp mũi khoảng cách không tới một tấc, chỉ cần hai người hơi động, sẽ đụng phải, hơi thở nóng giữa hai chóp mũi .
“Ngươi không phải là rất cô đơn sao? Trẫm đáp ứng ngươi, như thế nào?” Hoàng Phủ Tấn trong mắt lạnh đi, dùng phương thức trừng phạt bá đạo hôn lên môi nàng, đôi môi lạnh như băng, giống như chưa từng có cảm giác ấm áp.
Cắn môi dưới, nàng cố gắng để cho mình thoạt nhìn không sao, ngay cả dáng vẻ, nhưng , nước mắt ở trong hốc mắt kìm nén không để trào ra.
Hít sâu một hơi, nàng bình tĩnh nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, mở miệng nói: “Ta ngày ngày luôn nghĩ tới có thể cùng người ta yêu bên nhau, ta còn xứng làm hoàng hậu của ngươi sao?” Lời này của Tiểu Thiên rõ ràng mang theo mùi vị giận dỗi, “Không phải là ta hào phóng, mà là ta cảm thấy ta nên thức thời một chút nhường lại ngôi hoàng hậu này, tặng một nữ nhân tốt cho hoàng thượng, về phần ta. . . . . .” Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn lần nữa, lạnh lùng cười một tiếng, “Là muốn cùng người yêu bên nhau, còn cô đơn chờ đợi là chuyện của ta.”
Nói xong, nàng vòng qua Hoàng Phủ Tấn, chuẩn bị rời đi, hiện tại hai người đứng tư thế tạo cho nàng có cảm giác bị áp bách.
Huống chi, câu nói mới vừa rồi Hoàng Phủ Tấn, làm cho lòng nàng không có kịp sự chuẩn bị!
Hôn quân đáng chết này, trong tiềm thức của hắn , hoàn toàn nghĩ nàng muốn cùng ở người khác, nếu như vậy, nàng, ngôi vị hoàng hậu này còn có ý nghĩa gì nữa.
“Niếp Tiểu Thiên!” Hoàng Phủ Tấn đưa tay, dùng sức giữ nàng lại, bởi lửa giận trong lòng khó có thể áp chế mà gia tăng, Tiểu Thiên đau đến mức nhíu mày, nhưng nàng vì trong lòng tức giận, mà quật cường không chịu mở miệng.
Hoàng Phủ Tấn trên tay một dùng sức, đem nàng hướng bên cạnh mình lôi tới, tay bóp chặt cằm nàng, hốc mắt bởi vì tức giận mà phiếm hồng.
“Ngươi rất cô đơn phải không?” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng cười một tiếng, tay nâng cằm nàng, một cái tay khác vòng ở hông của nàng, để cho nàng một chút phản kháng cũng không có.
“Hoàng Phủ Tấn, ngươi định làm gì?” Bị Hoàng Phủ Tấn ôm vào trong ngực, Tiểu Thiên không vui nhíu mày.
“Trẫm muốn làm gì?” Hoàng Phủ Tấn tay ôm Tiểu Thiên ngang hông mỉm cười nói, để cho nàng cùng mình càng gần sát, hai người chóp mũi khoảng cách không tới một tấc, chỉ cần hai người hơi động, sẽ đụng phải, hơi thở nóng giữa hai chóp mũi .
“Ngươi không phải là rất cô đơn sao? Trẫm đáp ứng ngươi, như thế nào?” Hoàng Phủ Tấn trong mắt lạnh đi, dùng phương thức trừng phạt bá đạo hôn lên môi nàng, đôi môi lạnh như băng, giống như chưa từng có cảm giác ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.