Chương 287
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Tầm Hoan Lâu ——
“Nhanh lên một chút, Hoàng thượng có ý chỉ, từ hôm nay, mọi kinh doanh của Tầm Hoan Lâu đều phải dừng lại. Tất cả mọi người ra ngoài cho Bổn quan, trễ nải Bổn quan sẽ bắt người!” Kinh Điềm Doãn dẫn đầu đoàn binh lính, quan phục màu đỏ như lửa xuất hiện ở trong Tầm Hoan Lâu. Lần này Hoàng thượng tự mình hạ lệnh đóng cửa lâu, hắn nhất định phải đem chuyện này làm cho thật chu đáo, lưu lại cho Hoàng thượng một ấn tượng tốt.
Trong Tầm Hoan Lâu có chút ít khách làng chơi nghe thấy nói Hoàng thượng ra lệnh, còn nữa, không đi sẽ bắt người, bọn họ đương nhiên là chen lấn xô đẩy mà xông ra bên ngoài, sợ mình động tác chậm chạp sẽ là kẻ bị bắt lại a.
Không bao lâu, trong Tầm Hoan Lâu chỉ còn lại các cô nương.
“Quý công công, hiện tại nên làm cái gì đây?” La Túc nghiêng người ở trước mặt Phúc Quý mở miệng hỏi.
“La đại nhân, ngài có thấy Hoàng hậu nương nương không?” Phúc Quý một mực muốn tìm bóng dáng của Tiểu Thiên, vị Hoàng hậu nương nương này thật đúng là làm cho người ta tâm tình bất an a, làm Hoàng thượng giận đến tím mặt hạ lệnh đóng cửa kỹ viện.
“Không có, Quý công công, nương nương thật ự ở chỗ này sao?” La Túc có chút không thể tin được, nương nương là mẫu nghi một nước, còn là thiên kim của Thượng Thư, làm sao có thể tới kỹ viện đây.
“Ai~~~ nương nương tới nơi này không chỉ là một lần.” Phúc Quý bất đắc dĩ thở dài, mỗi lần nương nương tới kỹ viện, sẽ luôn bị Hoàng thượng bắt được, xem ra vận khí của nàng cũng thật là không tốt .
Trong lúc Phúc Quý đang cảm thấy đang không biết nên làm như thế nào, lại có thanh âm không vui của Tiểu Thiên vang lên ở cầu thang trên lầu, “Là ai càn rỡ như vậy, muốn phong bế lâu này?”
Nghe thấy thanh âm của Tiểu Thiên, Phúc Quý cùng La Túc đồng thời ngẩng đầu lên.
“Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương!”
“Vi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương!”
Phúc Quý và La Túc cùng lúc hành lễ.
“A? Hoàng hậu nương nương ở chỗ này sao? Vị cô nương kia là Hoàng hậu nương nương ư?”
Thấy Phúc Quý và La Túc, hai người đối với Tiểu Thiên hành lễ như vậy, hiện trường lại xôn xao một mảnh.
“Phúc Quý?” Nhìn thấy Phúc Quý, Tiểu Thiên kinh ngạc không ít, Ông trời của con ơi, đừng nói với nàng, chuyện phong lâu này, người đứng đằng sau chính là hôn quân nha.
Tiểu tử kia, mấy ngày không thấy hắn có động tĩnh gì, nàng mới đến Tầm Hoan Lâu, hắn liền lại có phản ứng a.
“Nhanh lên một chút, Hoàng thượng có ý chỉ, từ hôm nay, mọi kinh doanh của Tầm Hoan Lâu đều phải dừng lại. Tất cả mọi người ra ngoài cho Bổn quan, trễ nải Bổn quan sẽ bắt người!” Kinh Điềm Doãn dẫn đầu đoàn binh lính, quan phục màu đỏ như lửa xuất hiện ở trong Tầm Hoan Lâu. Lần này Hoàng thượng tự mình hạ lệnh đóng cửa lâu, hắn nhất định phải đem chuyện này làm cho thật chu đáo, lưu lại cho Hoàng thượng một ấn tượng tốt.
Trong Tầm Hoan Lâu có chút ít khách làng chơi nghe thấy nói Hoàng thượng ra lệnh, còn nữa, không đi sẽ bắt người, bọn họ đương nhiên là chen lấn xô đẩy mà xông ra bên ngoài, sợ mình động tác chậm chạp sẽ là kẻ bị bắt lại a.
Không bao lâu, trong Tầm Hoan Lâu chỉ còn lại các cô nương.
“Quý công công, hiện tại nên làm cái gì đây?” La Túc nghiêng người ở trước mặt Phúc Quý mở miệng hỏi.
“La đại nhân, ngài có thấy Hoàng hậu nương nương không?” Phúc Quý một mực muốn tìm bóng dáng của Tiểu Thiên, vị Hoàng hậu nương nương này thật đúng là làm cho người ta tâm tình bất an a, làm Hoàng thượng giận đến tím mặt hạ lệnh đóng cửa kỹ viện.
“Không có, Quý công công, nương nương thật ự ở chỗ này sao?” La Túc có chút không thể tin được, nương nương là mẫu nghi một nước, còn là thiên kim của Thượng Thư, làm sao có thể tới kỹ viện đây.
“Ai~~~ nương nương tới nơi này không chỉ là một lần.” Phúc Quý bất đắc dĩ thở dài, mỗi lần nương nương tới kỹ viện, sẽ luôn bị Hoàng thượng bắt được, xem ra vận khí của nàng cũng thật là không tốt .
Trong lúc Phúc Quý đang cảm thấy đang không biết nên làm như thế nào, lại có thanh âm không vui của Tiểu Thiên vang lên ở cầu thang trên lầu, “Là ai càn rỡ như vậy, muốn phong bế lâu này?”
Nghe thấy thanh âm của Tiểu Thiên, Phúc Quý cùng La Túc đồng thời ngẩng đầu lên.
“Nô tài thỉnh an Hoàng hậu nương nương!”
“Vi thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương!”
Phúc Quý và La Túc cùng lúc hành lễ.
“A? Hoàng hậu nương nương ở chỗ này sao? Vị cô nương kia là Hoàng hậu nương nương ư?”
Thấy Phúc Quý và La Túc, hai người đối với Tiểu Thiên hành lễ như vậy, hiện trường lại xôn xao một mảnh.
“Phúc Quý?” Nhìn thấy Phúc Quý, Tiểu Thiên kinh ngạc không ít, Ông trời của con ơi, đừng nói với nàng, chuyện phong lâu này, người đứng đằng sau chính là hôn quân nha.
Tiểu tử kia, mấy ngày không thấy hắn có động tĩnh gì, nàng mới đến Tầm Hoan Lâu, hắn liền lại có phản ứng a.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.