Chương 293
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Ở lại làm gì? Hoàng Phủ Tấn nhướng mí mắt, nhìn về
phía Tiểu Thiên, trong lúc nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.
Thật ra thì hắn cũng không hề nghĩ chính mình sẽ dễ dàng bật thốt lên câu nói ấy như vậy.
'Thật đúng là hai vợ chồng ngốc!'
Đoạn Ngự ở trong lòng âm thầm tặng thêm một câu. Hai người kia, một người không hiểu lòng mình, một người không biết người ta đối với mình có lòng, cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ tới lúc nào mới có thể tiến triển đây.
Đoạn Ngự bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Hoàng Phủ Tấn đang sững sờ, Vũ Lạc Thủy từ cửa ngự thư phòng tiến vào sắc mặt mang theo chút nghiêm trọng. Khi nàng đi vào, thấy bên trong có mấy người nữa đang đứng thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó đi lên phía trước.
"Hoàng thượng!" Vũ Lạc Thủy kêu lên một tiếng, bộ dạng muốn nói lại thôi .
"Hoàng tổ mẫu thế nào?" Hoàng Phủ Tấn giương mắt, nhìn thấy trên mặt Vũ Lạc Thủy chau mày ủ dột liền thấy lo lắng.
"Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu không sao." Thấy thần sắc Hoàng Phủ Tấn khẩn trương, Vũ Lạc Thủy lập tức lắc đầu giải thích. Thực ra nàng tới là muốn truyền lại lời nói của Hoàng Thái Hậu mà... với nàng là rất khó a, nàng làm sao mà nói cho Hoàng thượng đây?
"Vậy ngươi tới đây có chuyện gì?" Nghe thấy Thái Hoàng Thái Hậu không có làm sao, trong lòng Hoàng Phủ Tấn thoáng buông lỏng chút. Chẳng qua, Vũ Lạc Thủy vẫn làm hắn cảm thấy tựa như có chuyện gì phát sinh.
"Hoàng thượng, chuyện này. . . . . ." Vũ Lạc Thủy cắn môi dưới, không biết nên mở miệng thế nào, nàng biết nàng mà nói ra nhất định sẽ làm hoàng thượng khiếp sợ, sau đó cực độ tức giận, sau nữa thì. . . . . .
"Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu nàng xin ngài bỏ qua quá khứ!" Cuối cùng, Vũ Lạc Thủy đành đổi loại phương thức biểu đạt.
Nhưng bộ dạng và vẻ mặt nàng vẫn làm Hoàng Phủ Tấn cảm thấy nàng giống như đang che giấu điều gì.
"Lạc Thủy, rốt cuộc là có chuyện gì?" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn chìm xuống .
"Hoàng thượng, cái đó. . . . . ." Vũ Lạc Thủy nhíu mày càng chặt, nàng thật không biết nên nói thế nào mới có thể để cho hoàng thượng nghe lọt tai một chút.
"Lạc Thủy!" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lần này to hơn, nhận ra được sự không thoải mái rõ ràng trên mặt hắn, cũng hơi lộ ra mấy phần lửa giận.
"Hoàng thượng. . . . . ." Đầu Vũ Lạc Thủy cúi xuống càng thêm thấp.
Tiểu Thiên nhìn vẻ mặt Vũ Lạc Thủy, nàng cũng rơi vào trầm tư, Lạc Thủy làm sao vậy, nói còn ấp a ấp úng? Chẳng lẽ. . . . . . Nàng chuẩn bị thổ lộ cùng hôn quân?
Ha ha~~~ Lạc Thủy a, rốt cuộc ngươi cũng quyết định, kiên cường dũng cảm nói ra nhanh một chút a!
Thật ra thì hắn cũng không hề nghĩ chính mình sẽ dễ dàng bật thốt lên câu nói ấy như vậy.
'Thật đúng là hai vợ chồng ngốc!'
Đoạn Ngự ở trong lòng âm thầm tặng thêm một câu. Hai người kia, một người không hiểu lòng mình, một người không biết người ta đối với mình có lòng, cứ tiếp tục như vậy, hai người bọn họ tới lúc nào mới có thể tiến triển đây.
Đoạn Ngự bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Hoàng Phủ Tấn đang sững sờ, Vũ Lạc Thủy từ cửa ngự thư phòng tiến vào sắc mặt mang theo chút nghiêm trọng. Khi nàng đi vào, thấy bên trong có mấy người nữa đang đứng thì hơi ngẩn ra, ngay sau đó đi lên phía trước.
"Hoàng thượng!" Vũ Lạc Thủy kêu lên một tiếng, bộ dạng muốn nói lại thôi .
"Hoàng tổ mẫu thế nào?" Hoàng Phủ Tấn giương mắt, nhìn thấy trên mặt Vũ Lạc Thủy chau mày ủ dột liền thấy lo lắng.
"Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu không sao." Thấy thần sắc Hoàng Phủ Tấn khẩn trương, Vũ Lạc Thủy lập tức lắc đầu giải thích. Thực ra nàng tới là muốn truyền lại lời nói của Hoàng Thái Hậu mà... với nàng là rất khó a, nàng làm sao mà nói cho Hoàng thượng đây?
"Vậy ngươi tới đây có chuyện gì?" Nghe thấy Thái Hoàng Thái Hậu không có làm sao, trong lòng Hoàng Phủ Tấn thoáng buông lỏng chút. Chẳng qua, Vũ Lạc Thủy vẫn làm hắn cảm thấy tựa như có chuyện gì phát sinh.
"Hoàng thượng, chuyện này. . . . . ." Vũ Lạc Thủy cắn môi dưới, không biết nên mở miệng thế nào, nàng biết nàng mà nói ra nhất định sẽ làm hoàng thượng khiếp sợ, sau đó cực độ tức giận, sau nữa thì. . . . . .
"Hoàng thượng, Thái Hoàng Thái Hậu nàng xin ngài bỏ qua quá khứ!" Cuối cùng, Vũ Lạc Thủy đành đổi loại phương thức biểu đạt.
Nhưng bộ dạng và vẻ mặt nàng vẫn làm Hoàng Phủ Tấn cảm thấy nàng giống như đang che giấu điều gì.
"Lạc Thủy, rốt cuộc là có chuyện gì?" Thanh âm Hoàng Phủ Tấn chìm xuống .
"Hoàng thượng, cái đó. . . . . ." Vũ Lạc Thủy nhíu mày càng chặt, nàng thật không biết nên nói thế nào mới có thể để cho hoàng thượng nghe lọt tai một chút.
"Lạc Thủy!" Thanh âm của Hoàng Phủ Tấn lần này to hơn, nhận ra được sự không thoải mái rõ ràng trên mặt hắn, cũng hơi lộ ra mấy phần lửa giận.
"Hoàng thượng. . . . . ." Đầu Vũ Lạc Thủy cúi xuống càng thêm thấp.
Tiểu Thiên nhìn vẻ mặt Vũ Lạc Thủy, nàng cũng rơi vào trầm tư, Lạc Thủy làm sao vậy, nói còn ấp a ấp úng? Chẳng lẽ. . . . . . Nàng chuẩn bị thổ lộ cùng hôn quân?
Ha ha~~~ Lạc Thủy a, rốt cuộc ngươi cũng quyết định, kiên cường dũng cảm nói ra nhanh một chút a!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.