Chương 303
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Một lần lại một lần đổi lại khăn lông trên tay,
nàng cảm giác được mồ hôi lạnh trên trán Hoàng Phủ Tấn càng ngày càng
nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi, tay trong lúc lơ đãng đụng phải
trán của hắn, mới phát hiện cái trán hắn nóng như lửa.
"Phát sốt rồi?" Tiểu Thiên bỗng giật mình, hướng ngoài cửa hô lên, "Đóa Nhi, Đóa Nhi!"
"Tiểu thư, ngài tìm nô tỳ?" Ngoài cửa, Đóa Nhi nhanh chóng vọt vào.
"Nhanh đi truyền thái y, hoàng thượng phát sốt rồi."
"A? A, a, nô tỳ lập tức đi ngay!"
"Hoàng thượng, sao ngươi lại phát sốt rồi?" Tiểu Thiên hướng về phía Hoàng Phủ Tấn đang ngủ mê man, nhẹ giọng kêu.
"Ách. . . . . ." Trên giường Hoàng Phủ Tấn chợt ngồi dậy, lại một lần nữa ói đầy đất, bởi vì trong dạ dày cũng không có bao nhiêu thức ăn, bây giờ Hoàng Phủ Tấn gần như là ở vào trạng thái vô lực.
"Hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Thiên đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng Hoàng Phủ Tấn, cau mày.
Sau khi ói xong, ý thức Hoàng Phủ Tấn mới từ từ khôi phục, rượu cũng tỉnh khá tốt, hắn mở to mắt, đối mặt với ánh mắt mang theo vài phần đau lòng của Tiểu Thiên.
"Niếp Tiểu Thiên?" Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, ngay sau đó trầm giọng mở miệng nói: "Sao ngươi ở chỗ này?"
Hôm nay một màn kia ở Thanh Âm cung lại một lần nữa hiện lên ở trong đầu hắn, để cho tâm của hắn chìm xuống .
Điểm này, Tiểu Thiên cũng chú ý tới, thật ra thì nàng rất rõ ràng, hoàng đế thiếu niên này, chỗ sâu nhất đáy lòng hắn, còn rất quan tâm việc mẫu hậu rời hắn đi mười năm. Chẳng qua là, hắn không dám biểu lộ ra, hắn sợ, sợ bị cự tuyệt, cho nên chỉ có dùng vẻ lãnh mạc vô tình ngụy trang chính mình.
"Hoàng thượng, ngươi đang bị sốt, nằm xuống trước đi." Tiểu Thiên không trả lời vấn đề Hoàng Phủ Tấn hỏi.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy trong mắt Tiểu Thiên có vẻ mặt này, là một loại đau lòng.
Nàng tại sao lại muốn ở trước mặt hắn hiện ra vẻ mặt như vậy? Là đồng tình sao? Là đồng tình hắn bị mẹ ruột vứt bỏ mười năm, là người đáng thương sao?
"Niếp Tiểu Thiên, đừng ở trước mặt trẫm bày ra vẻ mặt như thế, trẫm không cần một nữ nhân như ngươi tới đồng tình!" Hoàng Phủ Tấn mặt đen lại, đi xuống giường, mới vừa đi mấy bước, trước mắt liền tối sầm, hắn theo bản năng dừng bước.
Vỗ vỗ trán, cảm giác người không thăng bằng khiến hắn khó chịu nhíu mày.
"Phát sốt rồi?" Tiểu Thiên bỗng giật mình, hướng ngoài cửa hô lên, "Đóa Nhi, Đóa Nhi!"
"Tiểu thư, ngài tìm nô tỳ?" Ngoài cửa, Đóa Nhi nhanh chóng vọt vào.
"Nhanh đi truyền thái y, hoàng thượng phát sốt rồi."
"A? A, a, nô tỳ lập tức đi ngay!"
"Hoàng thượng, sao ngươi lại phát sốt rồi?" Tiểu Thiên hướng về phía Hoàng Phủ Tấn đang ngủ mê man, nhẹ giọng kêu.
"Ách. . . . . ." Trên giường Hoàng Phủ Tấn chợt ngồi dậy, lại một lần nữa ói đầy đất, bởi vì trong dạ dày cũng không có bao nhiêu thức ăn, bây giờ Hoàng Phủ Tấn gần như là ở vào trạng thái vô lực.
"Hoàng thượng, ngươi làm sao vậy?" Tiểu Thiên đưa tay vỗ nhè nhẹ lưng Hoàng Phủ Tấn, cau mày.
Sau khi ói xong, ý thức Hoàng Phủ Tấn mới từ từ khôi phục, rượu cũng tỉnh khá tốt, hắn mở to mắt, đối mặt với ánh mắt mang theo vài phần đau lòng của Tiểu Thiên.
"Niếp Tiểu Thiên?" Hoàng Phủ Tấn hơi sững sờ, ngay sau đó trầm giọng mở miệng nói: "Sao ngươi ở chỗ này?"
Hôm nay một màn kia ở Thanh Âm cung lại một lần nữa hiện lên ở trong đầu hắn, để cho tâm của hắn chìm xuống .
Điểm này, Tiểu Thiên cũng chú ý tới, thật ra thì nàng rất rõ ràng, hoàng đế thiếu niên này, chỗ sâu nhất đáy lòng hắn, còn rất quan tâm việc mẫu hậu rời hắn đi mười năm. Chẳng qua là, hắn không dám biểu lộ ra, hắn sợ, sợ bị cự tuyệt, cho nên chỉ có dùng vẻ lãnh mạc vô tình ngụy trang chính mình.
"Hoàng thượng, ngươi đang bị sốt, nằm xuống trước đi." Tiểu Thiên không trả lời vấn đề Hoàng Phủ Tấn hỏi.
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên, đây là lần đầu tiên hắn thấy trong mắt Tiểu Thiên có vẻ mặt này, là một loại đau lòng.
Nàng tại sao lại muốn ở trước mặt hắn hiện ra vẻ mặt như vậy? Là đồng tình sao? Là đồng tình hắn bị mẹ ruột vứt bỏ mười năm, là người đáng thương sao?
"Niếp Tiểu Thiên, đừng ở trước mặt trẫm bày ra vẻ mặt như thế, trẫm không cần một nữ nhân như ngươi tới đồng tình!" Hoàng Phủ Tấn mặt đen lại, đi xuống giường, mới vừa đi mấy bước, trước mắt liền tối sầm, hắn theo bản năng dừng bước.
Vỗ vỗ trán, cảm giác người không thăng bằng khiến hắn khó chịu nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.