Chương 307
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng?" Tiểu Thiên
bởi vì động tác của Hoàng Phủ Tấn mà lại lần nữa ngây ngẩn cả người. Mặc dù nói
mình cùng Hoàng Phủ Tấn "tiếp xúc thân mật" như vậy đã không phải là
lần đầu tiên, nhưng hôm nay như thế lại làm cho nàng có cảm giác khẩn trương
đồng thời mang theo nhịp tim không rõ.
"Thiên Thiên. . . . . ." mặt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy nhu tình mà vươn tay. Tiểu Thiên bởi vì khẩn trương mà gương mặt đã phiếm hồng, bất chợt, nụ hôn của hắn chiếm lấy môi đỏ của nàng.
Không giống chút nào như mấy lần trước, Hoàng Phủ Tấn lần này hôn nàng rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, lại còn mang theo một chút nỗi lòng không muốn xa rời ở trong đó.
Hắn dùng đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, Tiểu Thiên bởi vì có chút khẩn trương nên đôi môi khẽ run, lướt qua nàng mang theo hương vị ngọt ngào cùng mềm mại.
Mà Tiểu Thiên, đã sớm bị Hoàng Phủ Tấn hù dọa, hôn nàng như vậy làm cho ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần. Nếu là trước kia, nàng đã sớm hung hăng đem hắn đẩy ra, sau đó chỉ vào chóp mũi hắn mắng hắn cầm thú, còn hận không đem được hắn hung hăng đánh một trận ném ra ngoài.
Nhưng lúc này đây, nàng lại không có làm gì. Chỉ vì ở trong mắt nàng thấy được Hoàng Phủ Tấn quen thuộc có một chút đau đớn. Đau đớn như vậy làm nàng không nhẫn tâm đem hắn đẩy ra, nỗi đau này cũng làm cho lòng của nàng vô cùng đau đớn.
Nhắm mắt lại, mắt của nàng ngấn vài giọt lệ, đúng là Hoàng Phủ Tấn đang đau lòng, một nam nhân một mực làm bộ lãnh khốc, thật ra khi yếu ớt lại làm cho người khác thấy đau lòng.
Nàng cố gắng đáp ứng nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn, nhưng tâm lại nhói lên một cảm giác đau .
Tay không tự chủ được chạm dần vào bả vai Hoàng Phủ Tấn, nàng cảm nhận được trong nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn có chút đau đớn. Càng làm cho nàng lưu tâm, mà ở khóe miệng nàng lại nếm được vị mặn nhàn nhạt .
Lòng của nàng hạ xuống, mở mắt ra, trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng có lệ quang.
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Tấn buông nàng ra, để cho nàng có một thời gian thở dốc .
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Tiểu Thiên đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt Hoàng Phủ Tấn, lòng của nàng nhói lên.
"Thiên Thiên, trẫm phát hiện hoàng hậu của trẫm khi làm thê tử thật đúng là có vẻ ngoài của một thê tử tốt." Bỏ qua đau đớn trong lòng, khóe miệng Hoàng Phủ Tấn nâng lên một nụ cười có vẻ ôn nhu, đưa tay cầm tay nhỏ bé của Tiểu Thiên đang đặt trên vai hắn, trong hai tròng mắt hắn thâm thúy mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Khụ. . . . . ." Trong lúc bất chợt, cổ họng của hắn đột nhiên không thoải mái, làm cho hắn khó khăn ho khan.
"Hoàng thượng, ngươi sao rồi?" Hoàng Phủ Tấn mới vừa rồi như vậy đối vớ nàng đã để cho nàng thấy sửng sốt, nàng đưa tay vuốt vuốt lưng Hoàng Phủ Tấn, nhíu mày.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngừng ho khan lại.
"Thiên Thiên. . . . . ." mặt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy nhu tình mà vươn tay. Tiểu Thiên bởi vì khẩn trương mà gương mặt đã phiếm hồng, bất chợt, nụ hôn của hắn chiếm lấy môi đỏ của nàng.
Không giống chút nào như mấy lần trước, Hoàng Phủ Tấn lần này hôn nàng rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, lại còn mang theo một chút nỗi lòng không muốn xa rời ở trong đó.
Hắn dùng đầu lưỡi tiến vào trong miệng nàng, Tiểu Thiên bởi vì có chút khẩn trương nên đôi môi khẽ run, lướt qua nàng mang theo hương vị ngọt ngào cùng mềm mại.
Mà Tiểu Thiên, đã sớm bị Hoàng Phủ Tấn hù dọa, hôn nàng như vậy làm cho ngây ngẩn cả người, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần. Nếu là trước kia, nàng đã sớm hung hăng đem hắn đẩy ra, sau đó chỉ vào chóp mũi hắn mắng hắn cầm thú, còn hận không đem được hắn hung hăng đánh một trận ném ra ngoài.
Nhưng lúc này đây, nàng lại không có làm gì. Chỉ vì ở trong mắt nàng thấy được Hoàng Phủ Tấn quen thuộc có một chút đau đớn. Đau đớn như vậy làm nàng không nhẫn tâm đem hắn đẩy ra, nỗi đau này cũng làm cho lòng của nàng vô cùng đau đớn.
Nhắm mắt lại, mắt của nàng ngấn vài giọt lệ, đúng là Hoàng Phủ Tấn đang đau lòng, một nam nhân một mực làm bộ lãnh khốc, thật ra khi yếu ớt lại làm cho người khác thấy đau lòng.
Nàng cố gắng đáp ứng nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn, nhưng tâm lại nhói lên một cảm giác đau .
Tay không tự chủ được chạm dần vào bả vai Hoàng Phủ Tấn, nàng cảm nhận được trong nụ hôn của Hoàng Phủ Tấn có chút đau đớn. Càng làm cho nàng lưu tâm, mà ở khóe miệng nàng lại nếm được vị mặn nhàn nhạt .
Lòng của nàng hạ xuống, mở mắt ra, trong mắt Hoàng Phủ Tấn rõ ràng có lệ quang.
Đúng lúc này, Hoàng Phủ Tấn buông nàng ra, để cho nàng có một thời gian thở dốc .
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Tiểu Thiên đưa tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt Hoàng Phủ Tấn, lòng của nàng nhói lên.
"Thiên Thiên, trẫm phát hiện hoàng hậu của trẫm khi làm thê tử thật đúng là có vẻ ngoài của một thê tử tốt." Bỏ qua đau đớn trong lòng, khóe miệng Hoàng Phủ Tấn nâng lên một nụ cười có vẻ ôn nhu, đưa tay cầm tay nhỏ bé của Tiểu Thiên đang đặt trên vai hắn, trong hai tròng mắt hắn thâm thúy mang theo nụ cười nhàn nhạt.
"Khụ. . . . . ." Trong lúc bất chợt, cổ họng của hắn đột nhiên không thoải mái, làm cho hắn khó khăn ho khan.
"Hoàng thượng, ngươi sao rồi?" Hoàng Phủ Tấn mới vừa rồi như vậy đối vớ nàng đã để cho nàng thấy sửng sốt, nàng đưa tay vuốt vuốt lưng Hoàng Phủ Tấn, nhíu mày.
Một lúc lâu sau, hắn mới ngừng ho khan lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.