Chương 339
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Hoàng Phủ Tấn xuất hiện khiến Tiểu Thiên kinh ngạc
không thôi, trên tay run lên, không cẩn thận vụn thủy tinh đâm vào ngón tay,
bất thình lình bị đau đến nhíu mày, Tiểu Thiên trên tay đã tuôn ra
một chút máu.
"Thế nào mà còn mạo hiểm như vậy!" Hoàng Phủ Tấn ngồi xổm xuống, khẩu khí mang theo vài phần trách cứ, đưa tay nàng kéo lên, trong mắt hắn mang theo vài phần khẩn trương, "Mau tới đây, trẫm băng bó cho ngươi."
Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn đang khẩn trương, khóe miệng nàng không kìm được nâng lên, bật cười.
Tiếng cười của nàng làm Hoàng Phủ Tấn quay qua nhìn về phía nàng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Như vậy còn cười được?"
"Không có a, ta cao hứng!" Trong mắt của nàng tràn đầy nụ cười, khóe miệng tự tiếu phi tiếu.
Thật ra như vậy cũng tốt vô cùng, nàng chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Hắn làm hoàng đế của hắn, nàng làm hoàng hậu của nàng, hắn tiếp tục có hậu cung ba nghìn, nàng. . . . . .
Nàng rốt cục vẫn không nói được nữa, hắn tiếp tục có hắn hậu cung ba nghìn, nàng. . . . . . Nàng làm thế nào có thể giải thích tâm tình của mình lúc này.
Tấn, nếu ngươi không phải hoàng đế, thật tốt biết bao. Tiểu Thiên mi mắt rũ xuống, ở trong lòng thở dài.
"Khàn ——" suy nghĩ bị đau đớn trên tay kéo trở lại, Tiểu Thiên không nhịn được kêu một tiếng, trên tay của nàng lúc này đã bị Hoàng Phủ Tấn quấn một tầng lụa trắng bố.
"Hoàng thượng, thủ nghệ không tệ nha." Bỏ qua suy nghĩ trong, nàng hướng về phía Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng giương lên.
"Về sau đừng làm việc mạo hiểm như vậy." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, điểm một cái vào trán của nàng, ngay sau đó lại kéo tay nàng, mở miệng hỏi: "Trên tay ngươi thế nào nhiều như vậy vết thương?"
"A? Cái đó. . . . . ." Nàng gãi đầu không biết trả lời thế nào, loại này "chiến tích vẻ vang" này đừng bảo phải nói ra đi, nói ra cũng thấy thật có lỗi với tổ tông. Đây chính là tác phẩm nàng đích thân dùng "giải phẫu" đem vá, nếu như bị Tấn phát hiện long bào thành thế kia, còn không bị hắn cười ngạo mới lạ.
Nghĩ tới đây, mắt nàng len lén liếc Hoàng Phủ Tấn bên cạnh một cái rồi lại quay qua bàn trang điểm để long bào kia, nàng khổ não thở dài.
Vẻ mặt Tiểu Thiên đều bị Hoàng Phủ Tấn thu hết vào mắt, hắn theo tầm mắt nàng nhìn qua, long bào bị Tiểu Thiên đặt trên bàn trang điểm lọt vào tầm mắt.
"Thế nào mà còn mạo hiểm như vậy!" Hoàng Phủ Tấn ngồi xổm xuống, khẩu khí mang theo vài phần trách cứ, đưa tay nàng kéo lên, trong mắt hắn mang theo vài phần khẩn trương, "Mau tới đây, trẫm băng bó cho ngươi."
Tiểu Thiên nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Tấn đang khẩn trương, khóe miệng nàng không kìm được nâng lên, bật cười.
Tiếng cười của nàng làm Hoàng Phủ Tấn quay qua nhìn về phía nàng, bất đắc dĩ lắc đầu một cái, "Như vậy còn cười được?"
"Không có a, ta cao hứng!" Trong mắt của nàng tràn đầy nụ cười, khóe miệng tự tiếu phi tiếu.
Thật ra như vậy cũng tốt vô cùng, nàng chỉ cần như vậy là đủ rồi.
Hắn làm hoàng đế của hắn, nàng làm hoàng hậu của nàng, hắn tiếp tục có hậu cung ba nghìn, nàng. . . . . .
Nàng rốt cục vẫn không nói được nữa, hắn tiếp tục có hắn hậu cung ba nghìn, nàng. . . . . . Nàng làm thế nào có thể giải thích tâm tình của mình lúc này.
Tấn, nếu ngươi không phải hoàng đế, thật tốt biết bao. Tiểu Thiên mi mắt rũ xuống, ở trong lòng thở dài.
"Khàn ——" suy nghĩ bị đau đớn trên tay kéo trở lại, Tiểu Thiên không nhịn được kêu một tiếng, trên tay của nàng lúc này đã bị Hoàng Phủ Tấn quấn một tầng lụa trắng bố.
"Hoàng thượng, thủ nghệ không tệ nha." Bỏ qua suy nghĩ trong, nàng hướng về phía Hoàng Phủ Tấn, khóe miệng giương lên.
"Về sau đừng làm việc mạo hiểm như vậy." Hoàng Phủ Tấn đưa tay, điểm một cái vào trán của nàng, ngay sau đó lại kéo tay nàng, mở miệng hỏi: "Trên tay ngươi thế nào nhiều như vậy vết thương?"
"A? Cái đó. . . . . ." Nàng gãi đầu không biết trả lời thế nào, loại này "chiến tích vẻ vang" này đừng bảo phải nói ra đi, nói ra cũng thấy thật có lỗi với tổ tông. Đây chính là tác phẩm nàng đích thân dùng "giải phẫu" đem vá, nếu như bị Tấn phát hiện long bào thành thế kia, còn không bị hắn cười ngạo mới lạ.
Nghĩ tới đây, mắt nàng len lén liếc Hoàng Phủ Tấn bên cạnh một cái rồi lại quay qua bàn trang điểm để long bào kia, nàng khổ não thở dài.
Vẻ mặt Tiểu Thiên đều bị Hoàng Phủ Tấn thu hết vào mắt, hắn theo tầm mắt nàng nhìn qua, long bào bị Tiểu Thiên đặt trên bàn trang điểm lọt vào tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.