Chương 346
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Tiểu Thiên đi theo Lạc Thủy đến Thanh Âm cung xong vẫn
không dám ra ngoài, vũ Lạc Thủy hỏi nàng nguyên nhân, nàng cũng không còn dám
nói. Thiên Thiên cảm thấy thật có lỗi với Lạc Thủy.
Mà làm nàng thở phào nhẹ nhõm chính là, Hoàng Phủ Tấn thật không có xuất hiện thêm nữa, cũng không có đến tìm hoàng tổ mẫu.
Điểm này để cho Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhỏm đồng thời cũng mang theo nhàn nhạt mất mác, có phải hắn đã quyết định không rồi sao. Người nam nhân nào sẽ ngu như vậy? Vì một thân cây mà buông tha cho cả cánh rừng, huống chi hắn còn không phải là một người nam nhân bình thường, mà là một hoàng đế.
"Thiên Thiên, ngươi mấy ngày nay rốt cuộc là thế nào nha, luôn là núp ở trong phòng không ra, còn đổ thừa cùng ta ngủ." Nhịn vài ngày sau, nàng còn là không nhịn được mở miệng hỏi.
"Vậy ta không muốn ở trong Vũ Phượng cung ngủ, tìm ngươi ngủ chứ sao?" Tiểu Thiên tùy tiện tìm lý do.
"Thiên Thiên, ngươi có phải hay không đang sợ nhìn thấy người nào?" Cuối cùng, Vũ Lạc Thủy ở bên người nàng ngồi xuống, trong lòng đau khổ mở miệng hỏi.
Rất rõ ràng, nàng trong miệng nhắc tới cái này"Người nào" chỉ chính là Hoàng Phủ Tấn.
"A? Không có, không có sợ nhìn thấy người nào a, ta sẽ sợ người nào a, ha ha ~~~" nàng chột dạ gãi đầu cười khan mấy tiếng, không dám nhìn Vũ Lạc Thủy.
"Thiên Thiên, thật ra thì ta hiểu được ngươi rất quan tâm hoàng thượng." Mặc dù những lời này nói xong rất khó khăn, nhưng Vũ Lạc Thủy vẫn là nói ra khỏi miệng, nàng không muốn thừa nhận điểm này, nhưng là có một số việc nàng cũng không muốn trốn tránh nữa, nàng yêu hoàng thượng là sự thật, nhưng là hoàng thượng không thương nàng, chỉ sợ chẳng qua là liếc nhìn nàng một cái cũng không có, nàng không muốn cưỡng cầu cái gì, chỉ cần hoàng thượng ở cạnh tốt là được.
Tiểu Thiên bị Vũ Lạc Thủy những lời này dọa cho sợ đến ngẩng đầu lên nhìn nàng, khẩn trương mở miệng nói: "Lạc Thủy, ngươi đừng hiểu lầm, ta. . . . . . Ta không có. . . . . ."
"Thiên Thiên, ngươi đừng giả bộ với ta nữa, ngươi biết không ngươi thực chất không có khả năng nói dối, chỉ cần có cái gì tâm sự, cũng sẽ hoàn toàn biểu lộ ở trước mặt người khác, ngày đó thấy ngươi ở trong ngự hoa viên khóc đến thương tâm như vậy, nếu như không phải là bởi vì hoàng thượng, còn có ai sẽ làm ngươi khóc thành như vậy?"
"Ta. . . . . ." Lần này, nàng bị Vũ Lạc Thủy phản bác không còn lời nào để nói.
"Thiên Thiên, ngươi. . . . . . Ngươi có phải hay không yêu hoàng thượng?" Vũ Lạc Thủy cố nén trong lòng khổ sở, khó khăn hỏi lên.
Mà làm nàng thở phào nhẹ nhõm chính là, Hoàng Phủ Tấn thật không có xuất hiện thêm nữa, cũng không có đến tìm hoàng tổ mẫu.
Điểm này để cho Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhỏm đồng thời cũng mang theo nhàn nhạt mất mác, có phải hắn đã quyết định không rồi sao. Người nam nhân nào sẽ ngu như vậy? Vì một thân cây mà buông tha cho cả cánh rừng, huống chi hắn còn không phải là một người nam nhân bình thường, mà là một hoàng đế.
"Thiên Thiên, ngươi mấy ngày nay rốt cuộc là thế nào nha, luôn là núp ở trong phòng không ra, còn đổ thừa cùng ta ngủ." Nhịn vài ngày sau, nàng còn là không nhịn được mở miệng hỏi.
"Vậy ta không muốn ở trong Vũ Phượng cung ngủ, tìm ngươi ngủ chứ sao?" Tiểu Thiên tùy tiện tìm lý do.
"Thiên Thiên, ngươi có phải hay không đang sợ nhìn thấy người nào?" Cuối cùng, Vũ Lạc Thủy ở bên người nàng ngồi xuống, trong lòng đau khổ mở miệng hỏi.
Rất rõ ràng, nàng trong miệng nhắc tới cái này"Người nào" chỉ chính là Hoàng Phủ Tấn.
"A? Không có, không có sợ nhìn thấy người nào a, ta sẽ sợ người nào a, ha ha ~~~" nàng chột dạ gãi đầu cười khan mấy tiếng, không dám nhìn Vũ Lạc Thủy.
"Thiên Thiên, thật ra thì ta hiểu được ngươi rất quan tâm hoàng thượng." Mặc dù những lời này nói xong rất khó khăn, nhưng Vũ Lạc Thủy vẫn là nói ra khỏi miệng, nàng không muốn thừa nhận điểm này, nhưng là có một số việc nàng cũng không muốn trốn tránh nữa, nàng yêu hoàng thượng là sự thật, nhưng là hoàng thượng không thương nàng, chỉ sợ chẳng qua là liếc nhìn nàng một cái cũng không có, nàng không muốn cưỡng cầu cái gì, chỉ cần hoàng thượng ở cạnh tốt là được.
Tiểu Thiên bị Vũ Lạc Thủy những lời này dọa cho sợ đến ngẩng đầu lên nhìn nàng, khẩn trương mở miệng nói: "Lạc Thủy, ngươi đừng hiểu lầm, ta. . . . . . Ta không có. . . . . ."
"Thiên Thiên, ngươi đừng giả bộ với ta nữa, ngươi biết không ngươi thực chất không có khả năng nói dối, chỉ cần có cái gì tâm sự, cũng sẽ hoàn toàn biểu lộ ở trước mặt người khác, ngày đó thấy ngươi ở trong ngự hoa viên khóc đến thương tâm như vậy, nếu như không phải là bởi vì hoàng thượng, còn có ai sẽ làm ngươi khóc thành như vậy?"
"Ta. . . . . ." Lần này, nàng bị Vũ Lạc Thủy phản bác không còn lời nào để nói.
"Thiên Thiên, ngươi. . . . . . Ngươi có phải hay không yêu hoàng thượng?" Vũ Lạc Thủy cố nén trong lòng khổ sở, khó khăn hỏi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.