Chương 352
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
"Thái hậu hãy suy nghĩ tốt một chút làm thế nào
mượn được binh của hoàng thượng nha." Lạnh lùng bỏ lại những lời này, nàng
tính né ra chỗ khác, hiện tại nàng không biết đối mặt thế nào với Hoàng Phủ
Tấn. Vừa đi chưa được mấy bước, liền đụng phải Vũ Lạc Thủy từ trong phòng ra
ngoài.
"Thiên Thiên, ngươi đi chỗ nào gấp như vậy a?"
"Không có, không có đi đâu." Nàng lắc đầu một cái, "Lạc Thủy, ta đi vào trước."
"Thiên Thiên, ngươi lại tránh hoàng thượng?" Vũ Lạc Thủy giữ nàng lại, người này thật đúng là. . . . . .
"Không. . . . . . Không phải là." Tiểu Thiên làm khó lắc đầu một cái, Hoàng Phủ Tấn rất nhanh liền tiến vào, nàng thật rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng là lại rất sợ nhìn thấy hắn.
"Thiên Thiên, ở chỗ hoàng tổ mẫu ở nhiều ngày như vậy, còn không trở về sao?" Hoàng Phủ Tấn mang theo thanh âm cưng chìu ở phía sau của nàng vang lên, khiến lưng của Tiểu Thiên thẳng đơ lại.
Nàng không dám quay đầu lại, kể từ sau ngày đó, nàng làm như thế nào tự nhiên ứng đối được với Hoàng Phủ Tấn.
Mà Nguyệt Khê nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn xuất hiện, ánh mắt lần nữa sáng lên, kể từ ngày đó bị hoàng hậu đuổi ra Vũ Phượng Cung, nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi tìm Tấn nhi, nhưng Tấn nhi lại kiên quyết không nhận nàng, nàng biết Tấn nhi cũng rất nhớ mẫu hậu là nàng , chỉ cần hắn có thể để nàng lại gần hắn, nàng nhất định có biện pháp khiến hắn cho mượn binh, chẳng qua là lần này, nàng đã sai lầm rồi.
Từ trên ghế đứng lên, nàng bước nhanh đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, "Tấn. . . . . . Tấn nhi."
Hoàng Phủ Tấn không để ý đến nàng, mà là giơ chân lên, nhảy vào ngưỡng cửa, một cái cũng không có nhìn nàng, liền vòng qua nàng hướng Tiểu Thiên phương hướng đi tới.
"Thiên Thiên. . . . . . ."
"Hoàng thượng, đã lâu không gặp a." Nàng xoay người, giương nụ cười gượng gạo nhìn Hoàng Phủ Tấn.
"Ừ, là đã lâu không gặp." Hoàng Phủ Tấn hai tay vòng ngực nhìn về phía nàng, nhìn nàng bộ dáng bây giờ thật khẩn trương, Hoàng Phủ Tấn trong mắt thoáng qua một tia cười nhạt, "Như thế nào, Hoàng hậu nương nương, lúc nào thì chịu trở về Vũ Phượng Cung đây?"
"Ta. . . . . . Ta đây lúc này đi." Lúng túng nuốt một ngụm nước bọt, nàng chỉ chỉ cửa, nàng hiện tại nếu là đợi ở chỗ này mà nói nữa... thật muốn uất ức mà chế .
"Thiên Thiên, ngươi đi chỗ nào gấp như vậy a?"
"Không có, không có đi đâu." Nàng lắc đầu một cái, "Lạc Thủy, ta đi vào trước."
"Thiên Thiên, ngươi lại tránh hoàng thượng?" Vũ Lạc Thủy giữ nàng lại, người này thật đúng là. . . . . .
"Không. . . . . . Không phải là." Tiểu Thiên làm khó lắc đầu một cái, Hoàng Phủ Tấn rất nhanh liền tiến vào, nàng thật rất muốn nhìn thấy hắn, nhưng là lại rất sợ nhìn thấy hắn.
"Thiên Thiên, ở chỗ hoàng tổ mẫu ở nhiều ngày như vậy, còn không trở về sao?" Hoàng Phủ Tấn mang theo thanh âm cưng chìu ở phía sau của nàng vang lên, khiến lưng của Tiểu Thiên thẳng đơ lại.
Nàng không dám quay đầu lại, kể từ sau ngày đó, nàng làm như thế nào tự nhiên ứng đối được với Hoàng Phủ Tấn.
Mà Nguyệt Khê nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn xuất hiện, ánh mắt lần nữa sáng lên, kể từ ngày đó bị hoàng hậu đuổi ra Vũ Phượng Cung, nàng không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đi tìm Tấn nhi, nhưng Tấn nhi lại kiên quyết không nhận nàng, nàng biết Tấn nhi cũng rất nhớ mẫu hậu là nàng , chỉ cần hắn có thể để nàng lại gần hắn, nàng nhất định có biện pháp khiến hắn cho mượn binh, chẳng qua là lần này, nàng đã sai lầm rồi.
Từ trên ghế đứng lên, nàng bước nhanh đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, "Tấn. . . . . . Tấn nhi."
Hoàng Phủ Tấn không để ý đến nàng, mà là giơ chân lên, nhảy vào ngưỡng cửa, một cái cũng không có nhìn nàng, liền vòng qua nàng hướng Tiểu Thiên phương hướng đi tới.
"Thiên Thiên. . . . . . ."
"Hoàng thượng, đã lâu không gặp a." Nàng xoay người, giương nụ cười gượng gạo nhìn Hoàng Phủ Tấn.
"Ừ, là đã lâu không gặp." Hoàng Phủ Tấn hai tay vòng ngực nhìn về phía nàng, nhìn nàng bộ dáng bây giờ thật khẩn trương, Hoàng Phủ Tấn trong mắt thoáng qua một tia cười nhạt, "Như thế nào, Hoàng hậu nương nương, lúc nào thì chịu trở về Vũ Phượng Cung đây?"
"Ta. . . . . . Ta đây lúc này đi." Lúng túng nuốt một ngụm nước bọt, nàng chỉ chỉ cửa, nàng hiện tại nếu là đợi ở chỗ này mà nói nữa... thật muốn uất ức mà chế .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.