Chương 375
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Lúc Hoàng Phủ Tấn rời đi, Lan phi đứng dậy, lo lắng
không thôi, không ngừng gọi hắn lại, trong mắt mang ý rõ ràng, "Hoàng
thượng, ngài muốn đi sao?"
"Ừ."
"Hoàng thượng. . . . . ."
"Trẫm có chuyện, chớ làm phiền trẫm!" Không nhịn được nhíu mày, Hoàng Phủ Tấn không vui hất tay Lan phi ra, sải bước rời đi.
Đi chưa được mấy bước, mắt hắn mành rủ xuống, trong lòng bất đắc dĩ chưa đi được ngay.
Tại sao Thiên Thiên lại không giống những nữ nhân khác trong hậu cung, đối với hắn trăm theo ngàn thuận, thỉnh thoảng mà nghĩ của hắn nhớ tới hắn đây?
Nhưng là. . . . . .
Nếu Thiên Thiên như vậy, hắn còn có thể muốn có nàng không? Hắn còn có thể bất trị mà yêu nàng sao?
Vô lực thở dài, cõi lòng hắn đầy tâm sự hướng ngự thư phòng đi tới.
Thanh Âm cung ——
"Thái Hoàng Thái Hậu."
"A, Nguyệt Khê a." Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở giữa đại sảnh, giương mắt nhìn Nguyệt Khê Thái hậu một cái, miễn cưỡng mở miệng nói.
"Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê muốn cầu ngài một chuyện." Nguyệt Khê tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, do dự mở miệng nói.
Nghe Nguyệt Khê nói như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu mi mắt giương lên, nhìn về phía Nguyệt Khê, một lát sau, bà mới lười biếng mở miệng nói: "Nguyệt Khê, nếu là chuyện mượn binh, ngươi cũng đừng nói nữa, nếu Tấn nhi không cho mượn, Ai gia là tuyệt đối không can thiệp vào việc của nó."
"Nguyệt Khê biết." Nguyệt Khê Thái hậu vô lực gật đầu một cái.Thần thiếp
"A? Vậy ngươi đi cầu Ai gia chuyện gì?" Thái Hoàng Thái Hậu lần nữa giương mắt, hôm nay Nguyệt Khê Thái hậu tựa hồ bình tĩnh hơn thường ngày rất nhiều.
"Thái Hoàng Thái Hậu, ta muốn. . . . . ." Cắn cắn môi dưới, Nguyệt Khê không biết nên mở miệng thế nào, bộ dạng thoạt nhìn tựa hồ vô cùng khó khăn.
Điểm này, Thái Hoàng Thái Hậu cũng chú ý tới.
"Nếu như không phải chuyện mượn binh, có chuyện gì ngươi hãy nói thẳng ra đi." Thái Hoàng Thái Hậu nhìn về phía Nguyệt Khê, mở miệng nói.
"Thái Hoàng Thái Hậu, ta muốn. . . . . . Ta muốn đến hoàng lăng lạy tế tiên hoàng."
"Cái gì?" Thái Hoàng Thái Hậu bị yêu cầu này của Nguyệt Khê làm cho kinh ngạc, bà từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Nguyệt Khê, mở miệng nói: "Ngươi muốn đi lạy tế tiên hoàng?"
"Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê cúi thấp đầu xuống, thần sắc trong mắt mang theo vài phần khó giải thích.
"Ừ."
"Hoàng thượng. . . . . ."
"Trẫm có chuyện, chớ làm phiền trẫm!" Không nhịn được nhíu mày, Hoàng Phủ Tấn không vui hất tay Lan phi ra, sải bước rời đi.
Đi chưa được mấy bước, mắt hắn mành rủ xuống, trong lòng bất đắc dĩ chưa đi được ngay.
Tại sao Thiên Thiên lại không giống những nữ nhân khác trong hậu cung, đối với hắn trăm theo ngàn thuận, thỉnh thoảng mà nghĩ của hắn nhớ tới hắn đây?
Nhưng là. . . . . .
Nếu Thiên Thiên như vậy, hắn còn có thể muốn có nàng không? Hắn còn có thể bất trị mà yêu nàng sao?
Vô lực thở dài, cõi lòng hắn đầy tâm sự hướng ngự thư phòng đi tới.
Thanh Âm cung ——
"Thái Hoàng Thái Hậu."
"A, Nguyệt Khê a." Thái Hoàng Thái Hậu ngồi ở giữa đại sảnh, giương mắt nhìn Nguyệt Khê Thái hậu một cái, miễn cưỡng mở miệng nói.
"Thái Hoàng Thái Hậu, Nguyệt Khê muốn cầu ngài một chuyện." Nguyệt Khê tới trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, do dự mở miệng nói.
Nghe Nguyệt Khê nói như vậy, Thái Hoàng Thái Hậu mi mắt giương lên, nhìn về phía Nguyệt Khê, một lát sau, bà mới lười biếng mở miệng nói: "Nguyệt Khê, nếu là chuyện mượn binh, ngươi cũng đừng nói nữa, nếu Tấn nhi không cho mượn, Ai gia là tuyệt đối không can thiệp vào việc của nó."
"Nguyệt Khê biết." Nguyệt Khê Thái hậu vô lực gật đầu một cái.Thần thiếp
"A? Vậy ngươi đi cầu Ai gia chuyện gì?" Thái Hoàng Thái Hậu lần nữa giương mắt, hôm nay Nguyệt Khê Thái hậu tựa hồ bình tĩnh hơn thường ngày rất nhiều.
"Thái Hoàng Thái Hậu, ta muốn. . . . . ." Cắn cắn môi dưới, Nguyệt Khê không biết nên mở miệng thế nào, bộ dạng thoạt nhìn tựa hồ vô cùng khó khăn.
Điểm này, Thái Hoàng Thái Hậu cũng chú ý tới.
"Nếu như không phải chuyện mượn binh, có chuyện gì ngươi hãy nói thẳng ra đi." Thái Hoàng Thái Hậu nhìn về phía Nguyệt Khê, mở miệng nói.
"Thái Hoàng Thái Hậu, ta muốn. . . . . . Ta muốn đến hoàng lăng lạy tế tiên hoàng."
"Cái gì?" Thái Hoàng Thái Hậu bị yêu cầu này của Nguyệt Khê làm cho kinh ngạc, bà từ chỗ ngồi đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc đi tới trước mặt Nguyệt Khê, mở miệng nói: "Ngươi muốn đi lạy tế tiên hoàng?"
"Đúng vậy, Thái Hoàng Thái Hậu!" Nguyệt Khê cúi thấp đầu xuống, thần sắc trong mắt mang theo vài phần khó giải thích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.