Chương 389
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Edit : Zennie
Tiểu Thiên vẫn lôi kéo Hoàng Phủ Tấn, dựa vào trí nhớ mà tìm đường, mang theo hắn đến Công Tước sơn.
Hiện tại nàng bắt đầu suy nghĩ minh bạch, tại sao ngày đó Nguyệt Nhi mang theo nàng tới Công Tước sơn, lại không bắt nàng, thì ra là mục đích chủ yếu chính là muốn lợi dụng nàng đem Hoàng Phủ Tấn mang tới nơi này.
Nghĩ tới đây, trong lòng của nàng chợt chợt run rẩy, lúc trước thấy tờ giấy kia, nàng quá khẩn trương, thế nhưng ngu ngốc đến mức mang Hoàng Phủ Tấn đến nơi nguy hiểm như vậy.
Nhưng bây giờ tới cũng đã tới, cũng không có biện pháp gì, chỉ hy vọng Hoàng tổ mẫu thật sự ở chỗ này, chẳng qua là chân núi Công Tước Sơn này đề phòng nghiêm ngặt, muốn cứu đi hoàng tổ mẫu sợ rằng không dễ dàng.
"Như Mộng đem Hoàng tổ mẫu mang tới nơi này." Nhìn những cây đuốc kia lượn lờ khói trắng dưới chân núi, Tiểu Thiên trầm thấp giọng mở miệng nói.
Thanh âm của nàng mang theo nhàn nhạt thở khẽ. Mà lời của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn cả kinh nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Như Mộng?
Hoàng Phủ Tấn đột nhiên nghĩ đến điều gì? Trong mắt của hắn thoáng qua tia kinh ngạc. Chẳng lẽ ngày đó nàng nói với hắn chuyện quan trọng thật không phải là để cho hắn lập Như Mộng làm phi? Mà là nàng đã sớm biết thân phận Như Mộng? Nhìn gương mặt Tiểu Thiên, trong lòng của hắn mơ hồ đau nhói, hắn cúi đầu xuống nhìn cổ tay nhỏ bé của nàng đang bọc vài tầng băng gạc, là ngày đó nàng bị thương.
Ngày đó, vốn nên là hắn băng bó cho nàng, nhưng hắn lại. . . . . .
Mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống, trong lòng mang theo cảm xúc hối tiếc nồng đậm.
Hắn tại sao xúc động như vậy không nghe nàng giải thích đã nói muốn buông tay? Tại sao hắn lại không nghe nàng giải thích? Hắn còn cùng Lan Phi vừa cười vừa liếc mắt, nàng ngày đó khổ sở như vậy,cứ như vậy hắn làm nàng đau lòng, hắn lại còn bá đạo hôn nàng, hắn thật đáng chết!
Lần nữa nhìn về phía gò má Tiểu Thiên, trong lòng Hoàng Phủ Tấn chìm xuống, nàng hiện tại cũng rất giận hắn.
"Thiên Thiên, tay của nàng. . . . . ." Hắn vốn là muốn hỏi thương thế trên tay nàng ra sao, lại phát hiện mình tại sao không mở miệng được, mà lời của hắn lại làm cho Tiểu Thiên hiểu thành một tầng ý tứ khác.
Tiểu Thiên thấy hắn nói mà quay quay đầu lại, nhìn hướng tay của mình, mới phát hiện dọc theo con đường này, nàng vẫn lôi kéo Hoàng Phủ Tấn tay không có buông lỏng.
Tiểu Thiên vẫn lôi kéo Hoàng Phủ Tấn, dựa vào trí nhớ mà tìm đường, mang theo hắn đến Công Tước sơn.
Hiện tại nàng bắt đầu suy nghĩ minh bạch, tại sao ngày đó Nguyệt Nhi mang theo nàng tới Công Tước sơn, lại không bắt nàng, thì ra là mục đích chủ yếu chính là muốn lợi dụng nàng đem Hoàng Phủ Tấn mang tới nơi này.
Nghĩ tới đây, trong lòng của nàng chợt chợt run rẩy, lúc trước thấy tờ giấy kia, nàng quá khẩn trương, thế nhưng ngu ngốc đến mức mang Hoàng Phủ Tấn đến nơi nguy hiểm như vậy.
Nhưng bây giờ tới cũng đã tới, cũng không có biện pháp gì, chỉ hy vọng Hoàng tổ mẫu thật sự ở chỗ này, chẳng qua là chân núi Công Tước Sơn này đề phòng nghiêm ngặt, muốn cứu đi hoàng tổ mẫu sợ rằng không dễ dàng.
"Như Mộng đem Hoàng tổ mẫu mang tới nơi này." Nhìn những cây đuốc kia lượn lờ khói trắng dưới chân núi, Tiểu Thiên trầm thấp giọng mở miệng nói.
Thanh âm của nàng mang theo nhàn nhạt thở khẽ. Mà lời của nàng lại làm cho Hoàng Phủ Tấn cả kinh nghiêng đầu nhìn về phía nàng.
Như Mộng?
Hoàng Phủ Tấn đột nhiên nghĩ đến điều gì? Trong mắt của hắn thoáng qua tia kinh ngạc. Chẳng lẽ ngày đó nàng nói với hắn chuyện quan trọng thật không phải là để cho hắn lập Như Mộng làm phi? Mà là nàng đã sớm biết thân phận Như Mộng? Nhìn gương mặt Tiểu Thiên, trong lòng của hắn mơ hồ đau nhói, hắn cúi đầu xuống nhìn cổ tay nhỏ bé của nàng đang bọc vài tầng băng gạc, là ngày đó nàng bị thương.
Ngày đó, vốn nên là hắn băng bó cho nàng, nhưng hắn lại. . . . . .
Mi mắt Hoàng Phủ Tấn rũ xuống, trong lòng mang theo cảm xúc hối tiếc nồng đậm.
Hắn tại sao xúc động như vậy không nghe nàng giải thích đã nói muốn buông tay? Tại sao hắn lại không nghe nàng giải thích? Hắn còn cùng Lan Phi vừa cười vừa liếc mắt, nàng ngày đó khổ sở như vậy,cứ như vậy hắn làm nàng đau lòng, hắn lại còn bá đạo hôn nàng, hắn thật đáng chết!
Lần nữa nhìn về phía gò má Tiểu Thiên, trong lòng Hoàng Phủ Tấn chìm xuống, nàng hiện tại cũng rất giận hắn.
"Thiên Thiên, tay của nàng. . . . . ." Hắn vốn là muốn hỏi thương thế trên tay nàng ra sao, lại phát hiện mình tại sao không mở miệng được, mà lời của hắn lại làm cho Tiểu Thiên hiểu thành một tầng ý tứ khác.
Tiểu Thiên thấy hắn nói mà quay quay đầu lại, nhìn hướng tay của mình, mới phát hiện dọc theo con đường này, nàng vẫn lôi kéo Hoàng Phủ Tấn tay không có buông lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.