Chương 398
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Trong lúc bọn thị vệ dọn dẹp lực lượng còn lại, Như
Mộng tựa như phát điên từ nơi nào đó vọt ra, thoạt nhìn dường như mất đi một
phần lý trí, Lan Di đi phía sau nàng muốn kéo nàng lại cũng không được.
“Không được, ta nhất định phải giết Hoàng Phủ Tấn, nhất định phải giết hắn mới được, Lan Di, ta van cầu ngươi đừng có kéo ta, Lan Di!” Như Mộng nổi điên nắm lấy cánh tay Lan Di, trong mắt mang theo nỗi tuyệt vọng.
“Mạn Yên, ngươi bình tĩnh một chút đi........”
“Lan Di, đây là cơ hội duy nhất để ta giết Hoàng Phủ Tấn, ta.....Ta.........” Có lẽ bị kích động quá độ, có lẽ cảm xúc đè nén trong lòng đã lâu nay được bộc lộ quá nhanh, nàng vẫn chưa nói hết lời, liền ở trước mặt Lan Di hôn mê bất tỉnh!
“Mạn Yên?” Đoạn Ngự hơi sững sờ, đột nhiên cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, hắn nhìn Như Mộng ngất xỉu trong ngực Lan Di, trầm mặc một lúc lâu, tựa như đang nhớ lại cái gì, đột nhiên, hắn chợt ngẩng đầu lên,kinh hô một tiếng: “Mạn Yên! Nàng là Mạn Yên!”
“Lời nói vừa dứt, hắn vọt tới bên cạnh Lan di, ôm lấy Như Mộng từ tay nàng, đem Như Mộng bế lên, xoay người nói với Lam thống lĩnh: “Lam thống lĩnh, bên này giao cho ngươi!”
“Dạ, tướng gia!” Lam thống lĩnh thấy bộ dáng khẩn trương của Đoạn Ngự khi ôm Như Mộng, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không dám hỏi gì.
Sau khi thông báo xong, hắn liền ôm lấy Như Mộng, lật người nhảy lên lưng ngựa, phi như bay về hướng biên giới Kim Lăng.
Lan Di nhìn Đoạn Ngự cùng Như Mộng đang dần khuất khỏi tầm mắt của mình, trong mắt của bà ta xuất hiên một tia vui mừng, “Xem ra Đoạn Ngự cũng không hoàn toàn quên mất tiểu thư.”
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Đoạn Ngự đối với Như Mộng, trong mắt Lan Di lóe lên một tia thoải mái, rút chủy thủ ra, chuẩn bị hướng ngực đâm tới, lại bị Lam thống lĩnh bay tới đá rớt trên mặt đất, đang lúc bà ta kinh ngạc tột độ, Lam thống lĩnh đã xuất hiện trước mặt bà ta, bình thản nói: “Không có sự đồng ý của Tướng gia, chỉ sợ ngươi vẫn không thể chết! Đi theo chúng ta!”
Vân Tiêu cung—
“Nương nương xin yên tâm, hoàng thượng hồng phúc tề thiên, may nhờ mũi tên đi trệch trái tim mấy phân, hoàng thượng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua vết thương của hoàng thượng rất nghiêm trọng nên thần không thể biết được hoàng thượng tỉnh lại lúc nào, cho nên......”
“Không được, ta nhất định phải giết Hoàng Phủ Tấn, nhất định phải giết hắn mới được, Lan Di, ta van cầu ngươi đừng có kéo ta, Lan Di!” Như Mộng nổi điên nắm lấy cánh tay Lan Di, trong mắt mang theo nỗi tuyệt vọng.
“Mạn Yên, ngươi bình tĩnh một chút đi........”
“Lan Di, đây là cơ hội duy nhất để ta giết Hoàng Phủ Tấn, ta.....Ta.........” Có lẽ bị kích động quá độ, có lẽ cảm xúc đè nén trong lòng đã lâu nay được bộc lộ quá nhanh, nàng vẫn chưa nói hết lời, liền ở trước mặt Lan Di hôn mê bất tỉnh!
“Mạn Yên?” Đoạn Ngự hơi sững sờ, đột nhiên cảm thấy cái tên này hết sức quen thuộc, hắn nhìn Như Mộng ngất xỉu trong ngực Lan Di, trầm mặc một lúc lâu, tựa như đang nhớ lại cái gì, đột nhiên, hắn chợt ngẩng đầu lên,kinh hô một tiếng: “Mạn Yên! Nàng là Mạn Yên!”
“Lời nói vừa dứt, hắn vọt tới bên cạnh Lan di, ôm lấy Như Mộng từ tay nàng, đem Như Mộng bế lên, xoay người nói với Lam thống lĩnh: “Lam thống lĩnh, bên này giao cho ngươi!”
“Dạ, tướng gia!” Lam thống lĩnh thấy bộ dáng khẩn trương của Đoạn Ngự khi ôm Như Mộng, mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không dám hỏi gì.
Sau khi thông báo xong, hắn liền ôm lấy Như Mộng, lật người nhảy lên lưng ngựa, phi như bay về hướng biên giới Kim Lăng.
Lan Di nhìn Đoạn Ngự cùng Như Mộng đang dần khuất khỏi tầm mắt của mình, trong mắt của bà ta xuất hiên một tia vui mừng, “Xem ra Đoạn Ngự cũng không hoàn toàn quên mất tiểu thư.”
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Đoạn Ngự đối với Như Mộng, trong mắt Lan Di lóe lên một tia thoải mái, rút chủy thủ ra, chuẩn bị hướng ngực đâm tới, lại bị Lam thống lĩnh bay tới đá rớt trên mặt đất, đang lúc bà ta kinh ngạc tột độ, Lam thống lĩnh đã xuất hiện trước mặt bà ta, bình thản nói: “Không có sự đồng ý của Tướng gia, chỉ sợ ngươi vẫn không thể chết! Đi theo chúng ta!”
Vân Tiêu cung—
“Nương nương xin yên tâm, hoàng thượng hồng phúc tề thiên, may nhờ mũi tên đi trệch trái tim mấy phân, hoàng thượng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chẳng qua vết thương của hoàng thượng rất nghiêm trọng nên thần không thể biết được hoàng thượng tỉnh lại lúc nào, cho nên......”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.