Chương 3
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
“ Niếp Tiểu Thiên, không nhịn được nữa hả, ngươi
không phải rất có khí phách sao? Mới nhẫn nại trong chốc lát, bây giờ đã kêu
rên đau đớn rồi”. Trên đầu Tiểu Thiên vang lên một thanh âm lạnh lùng như băng.
Đang đắm chìm trong đau đớn, nàng không chú ý tới xung quanh có chút gì đó
không thích hợp.
“ Ngươi bị bệnh hả, lúc nào cũng nói chuyện khí phách hả, khí phách có thể làm cơm ăn sao? A, ~~~đau quá a, đánh nhẹ nhẹ chút” Tiểu Thiên nắm lấy hai bên ghế dài, bởi vì bị thị vệ đè xuống, nàng không cách nbào nhúc nhích được, nhưng cái thói quen nói chuyện ăn miếng trả miếng không nhịn được nên tiếp tục mở miệng nói: “ Nói thì thật dễ dàng, cái mông bị đánh là của ta chứ không phải là của ngươi, ngươi nếu như heo bị ấn xuống như heo rồi đánh thử xem, ô oa~~~Người nào cầm đại bản xuống tay nặng như vậy, không phải kêu ngươi nhẹ tay rồi sao”.
Nàng vô cùng xót thương cho cái mông của nàng đó nha, nơi này rốt cuộc là cái địa phương chỗ quỷ quái nào vậy?.
Ô~~~Sân thật ra rất lớn nha, hẳn là của một nhà có tiền, nhưng mà chính là sao lại có cảm giác rất cổ điển, nhìn lại…Còn có mấy người kia nữa, không có việc gì lại đi mặc mấy cái trang phục kia đứng làm trò gì ? Những người này thật sự kỳ quái.
Hả, phi, phi, phi. Bây giờ mông của nàng đang bị đánh a, nàng lại còn nhìn ngó sân nhà người ta có lớn hay không, cổ điển hay không cổ điển, người có kỳ quái hay không để làm gì.
“Mấy tên chó má chết tiệt kia, tốt nhất đừng để cho lão nương còn sống mà bò ra khỏi đây, nếu không ta nhất định hủy đi khớp xương đầu của ngươi!!! Má ơi~~~cái mông của ta”..
Tiểu Thiên kêu gào hò hét làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, kể cả chủ nhân của âm thanh lạnh lùng lúc trước, Hoàng Phủ Tấn.
Nàng… Nàng vốn là Hoàng hậu nương nương?
Bên cạnh bọn hạ nhân, chỉ sợ cũng có mình Hoàng Phủ Tấn là bình tĩnh như vậy .
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên đang bị đặt trên cái ghế dài khóc lóc, kêu trời gọi đất, nữ nhân này là bị đánh rồi đâm ra choáng váng hay sao?
Dám chửi hắn có bệnh? Có dũng khí đem hắn so với heo? Miệng lưỡi đầy lời thô tục, không phải nói cái mông, thì cũng chính là xưng lão nương? Nàng từ nơi nào học được nhiều lời thô tục như vậy.
“Tất cả các người, mấy người chết hết rồi hả, không thấy ta đang bị người ta đánh sao, còn đứng bất động ở đó, không mau lại đây cản bọn họ lại.” Ngay lúc Hoàng Phủ Tấn sững sờ không nói nên lời, Tiểu Thiên lại một lần nữa làm cho mọi người kinh ngạc đến mở tròn hai mắt.
Thế giới đã thay đổi rồi sao, lòng người sao lại nhạt như nước ốc vậy, tại sao nhân tính bây giờ trở nên yếu ớt như vậy, chứng kiến người khác bị đánh cũng không tiến lên giúp đỡ. Cứu tôi với 555~~~~
Mà ở đây, những người khác đều vì những lời nàng nói mà không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng đã hạ lệnh, ai dám tiến lên ngăn cản thị vệ đang thi hành lệnh a? Hoàng hậu nương nương thật là bị đánh đến ngốc rồi sao? Chẳng những bị đánh choáng váng, ngay cả lá gan cũng bị đánh cho lớn lên, có dũng khí ở trước mặt Hoàng thượng hô to gọi nhỏ, nói ra những lời thô tục như vậy.
Hoàng hậu nương nương?
Tiểu Thiên nói cũng không nói lên lời, ngay lúc nàng cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng đối với nhân tính cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, cây gậy đang đánh vào mông lúc này đột nhiên ngừng lại.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ba mươi đại bản đã hành hình xong.” Khép híp hai mắt lại, ngay lúc Tiểu Thiên vì mình bị đánh mà trầm mặc, thì bên cạnh lại truyền đến một câu nói làm cho nàng đang nằm trên ghế phải nhảy dựng lên.
Hoàng… Hoàng hậu nương nương?
Chắc là không phải đang nói nàng chứ? Tiểu Thiên ngẩng phắt đầu mạnh nâng lên, ngay tới lúc này nàng mới tự mình nhìn thật rõ cảnh vật xung quanh, không chỉ là những đại viện mang đậm hơi hướng cổ đại, trước mặt còn có một đám nam nữ ăn mặc cổ trang như trên TV.
Sao… Chuyện gì đang xảy ra? Đang quay phim sao?
Ý thức được điểm này, Tiểu Thiên bắt đầu nhìn xung quanh, tìm camera.
Không đúng, cũng không phải đang đóng phim. Nàng rõ ràng đang theo cha chơi đùa ở núi Tình Nhân mà, sau đó cảm giác linh hồn như thoát ra khỏi cơ thể, ngay sau đó nàng liền mất đi tri giác, vừa tỉnh thì thấy mông của mình đang bị đánh.
Cô nương này, có chân mệnh hoàng hậu đó nha?
Trong đầu đột nhiên hiện lên những lời mà kì quái lão bà kỳ quái lúc trước đụng phải trên đường từng nói, sắc mặt Tiểu Thiên đột nhiên tái mét.
Không… Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, nàng xuyên qua như trong tiểu thuyết viết, nàng thực xui xẻo xuyên qua như vậy sao? Mà còn là xuyên qua trở thành hoàng hậu nữa?
Nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ.
Tiểu Thiên tự an ủi chính mình, nhắm chặt hai mắt một hồi lâu rồi chầm chậm mở ra, nhưng cảnh tượng trước mặt lạị một lần nữa khiến cho nàng thất vọng. NND Con mẹ nó, đứng ở đằng trước vẫn là đám cổ nhân như vậy.
Quên cái mông đang đau đớn, Tiểu Thiên giương mắt, nhìn thị vệ đang đứng bên cạnh, vô cùng cẩn thận mà mở miệng nói: “Ngươi vừa mới gọi Hoàng hậu nương nương phải không… Sẽ không phải là đang gọi ta chứ ?’’
Không biết tại sao Tiểu Thiên tự nhiên lại hỏi như vậy, tất cả những người có mặt ở đây bao gồm Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
Xem vẻ mặt của nàng, dường như rất hoài nghi thân phận chính mình bây giờ .
Tiện nữ nhân này lại đang làm cái trò quỷ gì vậy? Hoàng Phủ Tấn hai mắt lạnh xuống, không nói gì, chỉ là nhìn xem Tiểu Thiên tiếp theo muốn làm cái gì. Mới vừa rồi hết thảy đã làm cho hắn chấn kinh lắm rồi, chỉ trong thời điểm gậy ngừng lại, Niếp Tiểu Thiên dường như thay đổi thành một người khác, nữ nhân này đang giả bộ cái gì?
“ Ngươi bị bệnh hả, lúc nào cũng nói chuyện khí phách hả, khí phách có thể làm cơm ăn sao? A, ~~~đau quá a, đánh nhẹ nhẹ chút” Tiểu Thiên nắm lấy hai bên ghế dài, bởi vì bị thị vệ đè xuống, nàng không cách nbào nhúc nhích được, nhưng cái thói quen nói chuyện ăn miếng trả miếng không nhịn được nên tiếp tục mở miệng nói: “ Nói thì thật dễ dàng, cái mông bị đánh là của ta chứ không phải là của ngươi, ngươi nếu như heo bị ấn xuống như heo rồi đánh thử xem, ô oa~~~Người nào cầm đại bản xuống tay nặng như vậy, không phải kêu ngươi nhẹ tay rồi sao”.
Nàng vô cùng xót thương cho cái mông của nàng đó nha, nơi này rốt cuộc là cái địa phương chỗ quỷ quái nào vậy?.
Ô~~~Sân thật ra rất lớn nha, hẳn là của một nhà có tiền, nhưng mà chính là sao lại có cảm giác rất cổ điển, nhìn lại…Còn có mấy người kia nữa, không có việc gì lại đi mặc mấy cái trang phục kia đứng làm trò gì ? Những người này thật sự kỳ quái.
Hả, phi, phi, phi. Bây giờ mông của nàng đang bị đánh a, nàng lại còn nhìn ngó sân nhà người ta có lớn hay không, cổ điển hay không cổ điển, người có kỳ quái hay không để làm gì.
“Mấy tên chó má chết tiệt kia, tốt nhất đừng để cho lão nương còn sống mà bò ra khỏi đây, nếu không ta nhất định hủy đi khớp xương đầu của ngươi!!! Má ơi~~~cái mông của ta”..
Tiểu Thiên kêu gào hò hét làm cho tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người, kể cả chủ nhân của âm thanh lạnh lùng lúc trước, Hoàng Phủ Tấn.
Nàng… Nàng vốn là Hoàng hậu nương nương?
Bên cạnh bọn hạ nhân, chỉ sợ cũng có mình Hoàng Phủ Tấn là bình tĩnh như vậy .
Hoàng Phủ Tấn nhìn Tiểu Thiên đang bị đặt trên cái ghế dài khóc lóc, kêu trời gọi đất, nữ nhân này là bị đánh rồi đâm ra choáng váng hay sao?
Dám chửi hắn có bệnh? Có dũng khí đem hắn so với heo? Miệng lưỡi đầy lời thô tục, không phải nói cái mông, thì cũng chính là xưng lão nương? Nàng từ nơi nào học được nhiều lời thô tục như vậy.
“Tất cả các người, mấy người chết hết rồi hả, không thấy ta đang bị người ta đánh sao, còn đứng bất động ở đó, không mau lại đây cản bọn họ lại.” Ngay lúc Hoàng Phủ Tấn sững sờ không nói nên lời, Tiểu Thiên lại một lần nữa làm cho mọi người kinh ngạc đến mở tròn hai mắt.
Thế giới đã thay đổi rồi sao, lòng người sao lại nhạt như nước ốc vậy, tại sao nhân tính bây giờ trở nên yếu ớt như vậy, chứng kiến người khác bị đánh cũng không tiến lên giúp đỡ. Cứu tôi với 555~~~~
Mà ở đây, những người khác đều vì những lời nàng nói mà không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Hoàng thượng đã hạ lệnh, ai dám tiến lên ngăn cản thị vệ đang thi hành lệnh a? Hoàng hậu nương nương thật là bị đánh đến ngốc rồi sao? Chẳng những bị đánh choáng váng, ngay cả lá gan cũng bị đánh cho lớn lên, có dũng khí ở trước mặt Hoàng thượng hô to gọi nhỏ, nói ra những lời thô tục như vậy.
Hoàng hậu nương nương?
Tiểu Thiên nói cũng không nói lên lời, ngay lúc nàng cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng đối với nhân tính cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, cây gậy đang đánh vào mông lúc này đột nhiên ngừng lại.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương ba mươi đại bản đã hành hình xong.” Khép híp hai mắt lại, ngay lúc Tiểu Thiên vì mình bị đánh mà trầm mặc, thì bên cạnh lại truyền đến một câu nói làm cho nàng đang nằm trên ghế phải nhảy dựng lên.
Hoàng… Hoàng hậu nương nương?
Chắc là không phải đang nói nàng chứ? Tiểu Thiên ngẩng phắt đầu mạnh nâng lên, ngay tới lúc này nàng mới tự mình nhìn thật rõ cảnh vật xung quanh, không chỉ là những đại viện mang đậm hơi hướng cổ đại, trước mặt còn có một đám nam nữ ăn mặc cổ trang như trên TV.
Sao… Chuyện gì đang xảy ra? Đang quay phim sao?
Ý thức được điểm này, Tiểu Thiên bắt đầu nhìn xung quanh, tìm camera.
Không đúng, cũng không phải đang đóng phim. Nàng rõ ràng đang theo cha chơi đùa ở núi Tình Nhân mà, sau đó cảm giác linh hồn như thoát ra khỏi cơ thể, ngay sau đó nàng liền mất đi tri giác, vừa tỉnh thì thấy mông của mình đang bị đánh.
Cô nương này, có chân mệnh hoàng hậu đó nha?
Trong đầu đột nhiên hiện lên những lời mà kì quái lão bà kỳ quái lúc trước đụng phải trên đường từng nói, sắc mặt Tiểu Thiên đột nhiên tái mét.
Không… Sẽ không xui xẻo như vậy chứ, nàng xuyên qua như trong tiểu thuyết viết, nàng thực xui xẻo xuyên qua như vậy sao? Mà còn là xuyên qua trở thành hoàng hậu nữa?
Nằm mơ, nhất định là đang nằm mơ.
Tiểu Thiên tự an ủi chính mình, nhắm chặt hai mắt một hồi lâu rồi chầm chậm mở ra, nhưng cảnh tượng trước mặt lạị một lần nữa khiến cho nàng thất vọng. NND Con mẹ nó, đứng ở đằng trước vẫn là đám cổ nhân như vậy.
Quên cái mông đang đau đớn, Tiểu Thiên giương mắt, nhìn thị vệ đang đứng bên cạnh, vô cùng cẩn thận mà mở miệng nói: “Ngươi vừa mới gọi Hoàng hậu nương nương phải không… Sẽ không phải là đang gọi ta chứ ?’’
Không biết tại sao Tiểu Thiên tự nhiên lại hỏi như vậy, tất cả những người có mặt ở đây bao gồm Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.
Xem vẻ mặt của nàng, dường như rất hoài nghi thân phận chính mình bây giờ .
Tiện nữ nhân này lại đang làm cái trò quỷ gì vậy? Hoàng Phủ Tấn hai mắt lạnh xuống, không nói gì, chỉ là nhìn xem Tiểu Thiên tiếp theo muốn làm cái gì. Mới vừa rồi hết thảy đã làm cho hắn chấn kinh lắm rồi, chỉ trong thời điểm gậy ngừng lại, Niếp Tiểu Thiên dường như thay đổi thành một người khác, nữ nhân này đang giả bộ cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.