Chương 439
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
"Hoàng thượng, thái y tới!" Phúc Quý ở ngoài
cửa nhẹ nói nói.
"Đi vào nhanh lên một chút!" Hoàng Phủ Tấn buông lỏngTiểu Thiên ra, sợ hãi trong mắt càng thêm rõ ràng.
Cửa được Phúc Quý nhẹ nhàng đẩy ra, Hoàng Phủ Tấn đem tay Tiểu Thiên nắm thật chặt, thái y đi một bước, sợ hãi trong lòng Hoàng Phủ Tấn liền tăng thêm một tầng, mà Tiểu Thiên nhìn thái y đi về hướng mình, giống như là Tử Thần đến gần tuyên bố sinh tử của nàng.
"Thần tham kiến hoàng thượng, nương nương!"
"Đừng nói nhảm nữa, mau xem cho hoàng hậu một chút!" Hoàng Phủ Tấn một tay lôi thái y dậy.
"Dạ, hoàng thượng!"
Thái y run rẩy đi tới trước mặt Tiểu Thiên, mỗi một lần hắn xem bệnh cho Tiểu Thiên, luôn là rất khẩn trương, chỉ cần nương nương xảy ra chuyện gì, hoàng thượng luôn rất khẩn trương, hắn thật rất sợ sau khi chẩn bệnh cho nương nương, nói không chừng hoàng thượng trong cơn tức giận đem đầu hắn hái xuống.
"Nương nương, xin cho thần xem mạch!" Thái y khó xử nhìn Tiểu Thiên, ám ách mở miệng nói.
"A, được." Tiểu Thiên gật đầu một cái, nhưng tay lại từ đầu đến cuối không dám vươn đi ra, hiện tại nàng rốt cuộc biết mình trước kia xem bệnh cho bệnh nhân, cái gì gọi là giấu bệnh sợ thầy, rốt cục nàng cũng cảm nhận được.
Nhiều lần khi nàng theo chân bọn họ tuyên bố bệnh của bọn họ, bọn họ cũng sẽ sợ hãi giống như là gần tử vong, giống nàng bây giờ.
"Thiên Thiên?" Hoàng Phủ Tấn thấy Tiểu Thiên chậm chạp không dám đưa tay, liền mở miệng kêu, thật ra thì, đâu chỉ là Tiểu Thiên, ngay cả chính hắn cũng sợ hãi đem Tiểu Thiên giao cho thái y, hắn sợ thật sẽ bị ngự y tra ra bệnh gì.
"A, a, được. . . . . ." Khẽ cắn răng, nàng đưa tay đưa cho thái y.
Đưa tay đặt lên mạch tượng, thái y giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trầm mặc một lúc lâu.
Nhìn thái y không ngừng nhíu chân mày, nhịp tim Tiểu Thiên đập thật nhanh.
Trước đây nàng đã đủ xui xẻo rồi, chẩn ra cái bệnh dạ dày quái laj gì đó, loại "Chuyện tốt" này đã bị nàng đụng phải, cũng đủ khiến nàng xui xẻo cả đời, nhưng lần này ngàn vạn lần đừng chẩn ra bệnh di truyền, nếu không sẽ làm nàng thật sự muốn chết.
Tiểu Thiên hoảng sợ nhìn thái y.
Đang lúc nàng âm thầm cầu nguyện, trong mắt thái y xuất hiện vẻ kinh ngạc khó có thể ức chế, không dám tin nhìn chằm chằm Tiểu Thiên, "Nương. . . . . . Nương nương, ngài. . . . . ."
Thái y không dám nói những lời này ra khỏi miệng, nhưng vẻ mặt hắn như thế đã để cho trái tim của Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn nhắc tới cổ họng!
"Đi vào nhanh lên một chút!" Hoàng Phủ Tấn buông lỏngTiểu Thiên ra, sợ hãi trong mắt càng thêm rõ ràng.
Cửa được Phúc Quý nhẹ nhàng đẩy ra, Hoàng Phủ Tấn đem tay Tiểu Thiên nắm thật chặt, thái y đi một bước, sợ hãi trong lòng Hoàng Phủ Tấn liền tăng thêm một tầng, mà Tiểu Thiên nhìn thái y đi về hướng mình, giống như là Tử Thần đến gần tuyên bố sinh tử của nàng.
"Thần tham kiến hoàng thượng, nương nương!"
"Đừng nói nhảm nữa, mau xem cho hoàng hậu một chút!" Hoàng Phủ Tấn một tay lôi thái y dậy.
"Dạ, hoàng thượng!"
Thái y run rẩy đi tới trước mặt Tiểu Thiên, mỗi một lần hắn xem bệnh cho Tiểu Thiên, luôn là rất khẩn trương, chỉ cần nương nương xảy ra chuyện gì, hoàng thượng luôn rất khẩn trương, hắn thật rất sợ sau khi chẩn bệnh cho nương nương, nói không chừng hoàng thượng trong cơn tức giận đem đầu hắn hái xuống.
"Nương nương, xin cho thần xem mạch!" Thái y khó xử nhìn Tiểu Thiên, ám ách mở miệng nói.
"A, được." Tiểu Thiên gật đầu một cái, nhưng tay lại từ đầu đến cuối không dám vươn đi ra, hiện tại nàng rốt cuộc biết mình trước kia xem bệnh cho bệnh nhân, cái gì gọi là giấu bệnh sợ thầy, rốt cục nàng cũng cảm nhận được.
Nhiều lần khi nàng theo chân bọn họ tuyên bố bệnh của bọn họ, bọn họ cũng sẽ sợ hãi giống như là gần tử vong, giống nàng bây giờ.
"Thiên Thiên?" Hoàng Phủ Tấn thấy Tiểu Thiên chậm chạp không dám đưa tay, liền mở miệng kêu, thật ra thì, đâu chỉ là Tiểu Thiên, ngay cả chính hắn cũng sợ hãi đem Tiểu Thiên giao cho thái y, hắn sợ thật sẽ bị ngự y tra ra bệnh gì.
"A, a, được. . . . . ." Khẽ cắn răng, nàng đưa tay đưa cho thái y.
Đưa tay đặt lên mạch tượng, thái y giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, trầm mặc một lúc lâu.
Nhìn thái y không ngừng nhíu chân mày, nhịp tim Tiểu Thiên đập thật nhanh.
Trước đây nàng đã đủ xui xẻo rồi, chẩn ra cái bệnh dạ dày quái laj gì đó, loại "Chuyện tốt" này đã bị nàng đụng phải, cũng đủ khiến nàng xui xẻo cả đời, nhưng lần này ngàn vạn lần đừng chẩn ra bệnh di truyền, nếu không sẽ làm nàng thật sự muốn chết.
Tiểu Thiên hoảng sợ nhìn thái y.
Đang lúc nàng âm thầm cầu nguyện, trong mắt thái y xuất hiện vẻ kinh ngạc khó có thể ức chế, không dám tin nhìn chằm chằm Tiểu Thiên, "Nương. . . . . . Nương nương, ngài. . . . . ."
Thái y không dám nói những lời này ra khỏi miệng, nhưng vẻ mặt hắn như thế đã để cho trái tim của Tiểu Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn nhắc tới cổ họng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.