Chương 454
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Bên trong ngự thư phòng ——
“Tấn!” Đoạn Ngự xuất hiện ở cửa ngự thư phòng, thấy Hoàng Phủ Tấn đang ngẩn người ngồi trước bàn sách, ánh mắt ngây ngốc, sắc mặt so với trước khó coi hơn rất nhiều, cũng vô cùng tiều tụy, mấy ngày không gặp, sao hắn lại thành bộ dạng như này.
Trong mắt Đoạn Ngự thoàng qua tia áy náy, trong khoảng thời gian này, vì Mạn Yên, hắn vẫn không có vào cung, cho dù trong thời gian người này hôn mê, đây cũng là lần đầu tiên hắn vào cung.
Hoàng Phủ Tấn nghe được thanh âm của hắn, cũng không có bao nhiêu phản ứng, chẳng qua là nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngươi đã đến rồi”
“Tấn, ngươi gần đây như thế nào?” Đoạn Ngự đi lên trước, lần đầu tiên, đối thoại giữ hai huynh đệ lại trở nên trầm trọng như vậy.
Lời này của Đoạn Ngự làm Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, hắn thấy hốc mắt Hoàng Phủ Tân ửng đỏ, đột nhiên, từ Long tọa đứng lên, tựa như điên hướng phía Đoạn Ngự mà rống lên, nước mắt mới đó mà mà đã tuôn ra, trong mắt hắn tràn đầy thần sắc thống khổ, “Trẫm không có sao, mà là Thiên Thiên của trẫm sắp chết, ngươi biết không? Nàng sắp chết!!!!!” Vừa nói đến đây, nước mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm ứ đọng, khiến cho trong mắt Đoạn Ngự lúc này không nhịn được mù quáng.
"Tấn. . . . . ."
“Bọn họ muốn đối phó trẫm, có thể giết trẫm, tại sao lại muốn làm tổn thương Thiên Thiên, tại sao lại làm nàng chịu khổ như vậy!!!!” Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo đau lòng lòng cùng tự trách, nếu như không phải vì hắn, Thiên Thiên làm sao chỉ còn có nửa tháng để sống.
Ngày đó thái y tới nói cho hắn biết điều ấy khiến cho toàn bộ thế giới của hắn đánh hỏng, hắn thật muốn tin theo lời của Thiên Thiên mà nói…, cho là nàng thật còn sống rất rất nhiều năm, có thể cho hắn thật nhiều thời gian đi tìm Ám Dạ, hắn ước mơ cuộc sống của bọn họ sau này, ước mơ thời điểm mà hắn làm phụ hoàng, nhưng hết thẩy, chỉ sau nửa tháng đều triệt để bị phá vỡ, Thiên Thiên của hắn rất nhanh thôi sẽ mất mạng, hắn còn làm hoàng đế cái gì, phụ hoàng cái gì nữa chứ! Hắn ngay cả nữ nhân mình yêu mến cũng không cứu được, thì còn tư cách gì mà cai trị thiên hạ này.
Mấy ngày nay khi ở trước mặt Thiên Thiên, hắn vẫn giả bộ cao hứng, giả bộ như cái gì cũng không biết, nhìn nàng ở trước mặt hắn khó khăn mà làm bộ dạng vui cười, cho dù trong lòng hắn đau khổ vạn phần, cũng không dám trước mặt nàng mà biểu hiện ra, bởi hắn không muốn làm cho nàng vì hắn mà lo lắng.
Hắn nhìn ra được mỗi lần nàng không thấy gì lại giả bộ cố trấn định, giống như một người bình thường, mỗi lần nàng theo bản năng mà nắm tay của hắn thì tay nàng lại đổ mồ hôi lạnh, điều đó đủ nói cho hắn biết, độc trên người nàng lúc này lại phát tác.
“Tấn!” Đoạn Ngự xuất hiện ở cửa ngự thư phòng, thấy Hoàng Phủ Tấn đang ngẩn người ngồi trước bàn sách, ánh mắt ngây ngốc, sắc mặt so với trước khó coi hơn rất nhiều, cũng vô cùng tiều tụy, mấy ngày không gặp, sao hắn lại thành bộ dạng như này.
Trong mắt Đoạn Ngự thoàng qua tia áy náy, trong khoảng thời gian này, vì Mạn Yên, hắn vẫn không có vào cung, cho dù trong thời gian người này hôn mê, đây cũng là lần đầu tiên hắn vào cung.
Hoàng Phủ Tấn nghe được thanh âm của hắn, cũng không có bao nhiêu phản ứng, chẳng qua là nhàn nhạt mở miệng nói: “Ngươi đã đến rồi”
“Tấn, ngươi gần đây như thế nào?” Đoạn Ngự đi lên trước, lần đầu tiên, đối thoại giữ hai huynh đệ lại trở nên trầm trọng như vậy.
Lời này của Đoạn Ngự làm Hoàng Phủ Tấn ngẩng đầu lên, hắn thấy hốc mắt Hoàng Phủ Tân ửng đỏ, đột nhiên, từ Long tọa đứng lên, tựa như điên hướng phía Đoạn Ngự mà rống lên, nước mắt mới đó mà mà đã tuôn ra, trong mắt hắn tràn đầy thần sắc thống khổ, “Trẫm không có sao, mà là Thiên Thiên của trẫm sắp chết, ngươi biết không? Nàng sắp chết!!!!!” Vừa nói đến đây, nước mắt Hoàng Phủ Tấn càng thêm ứ đọng, khiến cho trong mắt Đoạn Ngự lúc này không nhịn được mù quáng.
"Tấn. . . . . ."
“Bọn họ muốn đối phó trẫm, có thể giết trẫm, tại sao lại muốn làm tổn thương Thiên Thiên, tại sao lại làm nàng chịu khổ như vậy!!!!” Ánh mắt Hoàng Phủ Tấn mang theo đau lòng lòng cùng tự trách, nếu như không phải vì hắn, Thiên Thiên làm sao chỉ còn có nửa tháng để sống.
Ngày đó thái y tới nói cho hắn biết điều ấy khiến cho toàn bộ thế giới của hắn đánh hỏng, hắn thật muốn tin theo lời của Thiên Thiên mà nói…, cho là nàng thật còn sống rất rất nhiều năm, có thể cho hắn thật nhiều thời gian đi tìm Ám Dạ, hắn ước mơ cuộc sống của bọn họ sau này, ước mơ thời điểm mà hắn làm phụ hoàng, nhưng hết thẩy, chỉ sau nửa tháng đều triệt để bị phá vỡ, Thiên Thiên của hắn rất nhanh thôi sẽ mất mạng, hắn còn làm hoàng đế cái gì, phụ hoàng cái gì nữa chứ! Hắn ngay cả nữ nhân mình yêu mến cũng không cứu được, thì còn tư cách gì mà cai trị thiên hạ này.
Mấy ngày nay khi ở trước mặt Thiên Thiên, hắn vẫn giả bộ cao hứng, giả bộ như cái gì cũng không biết, nhìn nàng ở trước mặt hắn khó khăn mà làm bộ dạng vui cười, cho dù trong lòng hắn đau khổ vạn phần, cũng không dám trước mặt nàng mà biểu hiện ra, bởi hắn không muốn làm cho nàng vì hắn mà lo lắng.
Hắn nhìn ra được mỗi lần nàng không thấy gì lại giả bộ cố trấn định, giống như một người bình thường, mỗi lần nàng theo bản năng mà nắm tay của hắn thì tay nàng lại đổ mồ hôi lạnh, điều đó đủ nói cho hắn biết, độc trên người nàng lúc này lại phát tác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.