Chương 460
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Nước mắt Hoàng Phủ Tấn đã tuôn ra khỏi hốc mắt,
Đoạn Ngự cũng thế.
Nỗi đau trong lòng bọn họ hoặc giả chỉ có chính bọn họ mới biết, nhất là Đoạn Ngự, tự tay giết chết nữ nhân mình yêu thích, nỗi đau trong lòng hắn, sự bất đắc dĩ trong lòng hắn, sẽ không có ai biết.
Cho đến khi Hoàng Phủ Tấn đánh mệt mỏi, khóe miệng Đoạn Ngự đã xuất hiện một chút tia máu nhàn nhạt, hai người đồng thời tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Hắn giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ, "Tấn, ta thà phụ nàng, tuyệt không thể phụ thiên hạ!"
Lúc Đoạn Ngự nói ra những lời này, nước mắt của hắn, tự trách trong mắt hắn, càng thêm không chút kiêng kỵ rơi ra khỏi hốc mắt!
Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . Từng có ta.
Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . . . Từng có ta.
Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . . Từng có quá ta.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Những lời này trước lúc Như Mộng ngã xuống không ngừng vang lên lẩn quẩn ở trong đầu Đoạn Ngự, giống như có muôn ngàn mũi đao nhọn một lần lại một lần đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Ánh mắt tuyệt vọng trước khi nàng ngã xuống, suốt cả đời này của hắn cũng không thể nào quên được.
Mạn Yên, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .
Trừ những lời này, Đoạn Ngự không biết còn có thể nói gì. Là hắn quá ích kỷ, vì thiên hạ này, vì dân chúng Kim Lăng này, hắn quyết không thể để cho Tấn một mình đi theo nàng đến nước Tịch Huyễn chịu chết, hắn chỉ có thể hy sinh nàng, kiếp này, hắn chỉ có thể phụ nàng!
Mạn Yên, nếu như có kiếp sau, nàng ngàn vạn đừng gặp lại ta, bởi vì ta chỉ có thể phụ nàng!
Nước mắt Đoạn Ngự đã tuôn ra khỏi hốc mắt!
Nhìn huynh đệ hai người này, tỉnh táo nhất chỉ có Tiểu Thiên .
Nàng nhấc chân lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Như Mộng, nhìn sắc mặt nàng lúc này tái nhợt, nàng ngồi xổm người xuống, nắm cổ tay Như Mộng lên, một lúc lâu sau, nàng hướng về phía Phúc Quý đang đứng ở cửa hét lên, "Phúc Quý, mau truyền thái y!"
Thanh âm của Tiểu Thiên đem Đoạn Ngự cùng Hoàng Phủ Tấn đồng thời kéo trở lại.
Hoàng Phủ Tấn liên tục không ngừng từ dưới đất bò dậy, đi tới bên cạnh Thiên Thiên, "Thiên Thiên, nàng đến từ lúc nào?"
"Ta. . . . . . Ta vừa tới!" Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, cho hắn một nụ cười bình thản.
Thái y rất nhanh đã chạy tới , thấy tại chỗ một màn kia, bọn họ đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng không kịp hành lễ, liền vội vã cầm máu đang không ngừng tuôn chảy trước ngực Như Mộng.
Nỗi đau trong lòng bọn họ hoặc giả chỉ có chính bọn họ mới biết, nhất là Đoạn Ngự, tự tay giết chết nữ nhân mình yêu thích, nỗi đau trong lòng hắn, sự bất đắc dĩ trong lòng hắn, sẽ không có ai biết.
Cho đến khi Hoàng Phủ Tấn đánh mệt mỏi, khóe miệng Đoạn Ngự đã xuất hiện một chút tia máu nhàn nhạt, hai người đồng thời tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
Hắn giương mắt nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, trong mắt tràn đầy thống khổ cùng bất đắc dĩ, "Tấn, ta thà phụ nàng, tuyệt không thể phụ thiên hạ!"
Lúc Đoạn Ngự nói ra những lời này, nước mắt của hắn, tự trách trong mắt hắn, càng thêm không chút kiêng kỵ rơi ra khỏi hốc mắt!
Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . Từng có ta.
Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . . . Từng có ta.
Ta. . . . . . Ta cho. . . . . . Cho là, ngươi. . . . . . Trong lòng của ngươi từng. . . . Từng có quá ta.
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Những lời này trước lúc Như Mộng ngã xuống không ngừng vang lên lẩn quẩn ở trong đầu Đoạn Ngự, giống như có muôn ngàn mũi đao nhọn một lần lại một lần đâm thẳng vào trái tim của hắn.
Ánh mắt tuyệt vọng trước khi nàng ngã xuống, suốt cả đời này của hắn cũng không thể nào quên được.
Mạn Yên, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . .
Trừ những lời này, Đoạn Ngự không biết còn có thể nói gì. Là hắn quá ích kỷ, vì thiên hạ này, vì dân chúng Kim Lăng này, hắn quyết không thể để cho Tấn một mình đi theo nàng đến nước Tịch Huyễn chịu chết, hắn chỉ có thể hy sinh nàng, kiếp này, hắn chỉ có thể phụ nàng!
Mạn Yên, nếu như có kiếp sau, nàng ngàn vạn đừng gặp lại ta, bởi vì ta chỉ có thể phụ nàng!
Nước mắt Đoạn Ngự đã tuôn ra khỏi hốc mắt!
Nhìn huynh đệ hai người này, tỉnh táo nhất chỉ có Tiểu Thiên .
Nàng nhấc chân lên, chậm rãi đi tới bên cạnh Như Mộng, nhìn sắc mặt nàng lúc này tái nhợt, nàng ngồi xổm người xuống, nắm cổ tay Như Mộng lên, một lúc lâu sau, nàng hướng về phía Phúc Quý đang đứng ở cửa hét lên, "Phúc Quý, mau truyền thái y!"
Thanh âm của Tiểu Thiên đem Đoạn Ngự cùng Hoàng Phủ Tấn đồng thời kéo trở lại.
Hoàng Phủ Tấn liên tục không ngừng từ dưới đất bò dậy, đi tới bên cạnh Thiên Thiên, "Thiên Thiên, nàng đến từ lúc nào?"
"Ta. . . . . . Ta vừa tới!" Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, cho hắn một nụ cười bình thản.
Thái y rất nhanh đã chạy tới , thấy tại chỗ một màn kia, bọn họ đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng không kịp hành lễ, liền vội vã cầm máu đang không ngừng tuôn chảy trước ngực Như Mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.