Chương 464
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
"Tiểu thư. . . . . ." Câu nói đùa này của
Tiểu Thiên lại làm cho Đóa Nhi không khống chế được vành mắt mờ sương,
nước mắt cũng không ngừng được nữa rơi ra khỏi hốc mắt.
"Được rồi, nha đầu ngốc, đừng khóc, chờ tiểu thư em thực sự qua đời hãy khóc, giữ lại khi đó từ từ khóc đi." Tiểu Thiên cười vuốt vuốt tóc Đóa Nhi, vành mắt của nàng cũng đỏ, thanh âm mang theo nghẹn ngào.
"Được rồi, nhanh ăn cơm đi, ta sẽ trở lại ngay mà." Không muốn làm cho Đóa Nhi thấy khó chịu trong lòng nàng, nàng không đợi Đóa Nhi mở miệng, liền vòng qua Đóa Nhi đi ra khỏi Vũ Phượng Cung.
Nơi xa trong lương đình, Hoàng Phủ Tấn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhớ lại những bài hát ngây ngô trước kia.
Ngươi hỏi ta yêu ngươi sâu đậm, ta yêu ngươi có mấy phần, tình của ta cũng thật, ta yêu cũng thật, trăng sáng đại biểu lòng của ta.
. . . . . .
Sơn vô lăng, thiên địa hợp, là dám cùng quân tuyệt!
. . . . . .
Mỗi một câu Tiểu Thiên nói với hắn đều không ngừng vang lên trong đầu của hắn, càng như vậy, tim của hắn lại càng đau.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng, mi tâm của nàng lộ ra vẻ xấu xa, vẻ mặt chân chó mỗi khi nàng lại làm sai chuyện gì, còn có dáng vẻ những lúc nàng thấp giọng khóc sụt sùi, bất kể là dáng vẻ nào của Niếp Tiểu Thiên, đều làm hắn yêu thích không thể buông tay.
Đoạn tuyệt tình yêu?
Bảo hắn làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn nàng?
Nhưng—— không gây thương tổn được nàng, thì làm sao có thể cứu nàng.
"Thiên Thiên, thật xin lỗi!" Hoàng Phủ Tấn đè ép thanh âm, nước mắt tuyệt vọng kia lần nữa đã tuôn ra khỏi hốc mắt.
Phục vụ Thái Hoàng Thái Hậu xong, Lạc Thủy từ Thanh Âm cung ra ngoài, nghĩ tới thừa dịp hiện tại đến thăm Tiểu Thiên một chút, gần đây trôi qua khó chịu nhất đúng là Thiên Thiên cùng hoàng thượng.
Thái Hoàng Thái Hậu lo lắng cho hai người bọn họ đến mức đã ngã bệnh, cũng rất ít đến gặp Thiên Thiên.
Nửa tháng? Tại sao lại để cho nàng cảm thấy khủng bố như vậy.
Tình yêu của Thiên Thiên cùng hoàng thượng sao lại phải khổ cực như vậy, thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ, nhưng ông trời già vẫn tàn nhẫn đưa bọn họ tách ra như vậy.
Lạc Thủy một mình lẳng lặng cúi đầu đếm bước bên trong ngự hoa viên, vừa đi chưa được mấy bước, liền thấy được bóng lưng mang theo vẻ tuyệt vọng cô tịch trong lương đình đằng xa.
"Hoàng thượng?" Thấy bóng lưng Hoàng Phủ Tấn kia hơi có chút run rẩy, trong lòng Lạc Thủy liền nhói lại đau đớn , nàng biết hoàng thượng trong khoảng thời gian này khẳng định cũng không dễ chịu, mắt thấy cuộc sống của Thiên Thiên cách thời gian độc phát càng ngày càng gần, nhưng hắn cũng bất lực không thể làm gì được.
Nàng biết, nội tâm của hắn nhất định rất tự trách!
Dưới chân không khống chế được đi về hướng đình nghỉ mát .
"Được rồi, nha đầu ngốc, đừng khóc, chờ tiểu thư em thực sự qua đời hãy khóc, giữ lại khi đó từ từ khóc đi." Tiểu Thiên cười vuốt vuốt tóc Đóa Nhi, vành mắt của nàng cũng đỏ, thanh âm mang theo nghẹn ngào.
"Được rồi, nhanh ăn cơm đi, ta sẽ trở lại ngay mà." Không muốn làm cho Đóa Nhi thấy khó chịu trong lòng nàng, nàng không đợi Đóa Nhi mở miệng, liền vòng qua Đóa Nhi đi ra khỏi Vũ Phượng Cung.
Nơi xa trong lương đình, Hoàng Phủ Tấn lẳng lặng ngồi ở chỗ đó, nhớ lại những bài hát ngây ngô trước kia.
Ngươi hỏi ta yêu ngươi sâu đậm, ta yêu ngươi có mấy phần, tình của ta cũng thật, ta yêu cũng thật, trăng sáng đại biểu lòng của ta.
. . . . . .
Sơn vô lăng, thiên địa hợp, là dám cùng quân tuyệt!
. . . . . .
Mỗi một câu Tiểu Thiên nói với hắn đều không ngừng vang lên trong đầu của hắn, càng như vậy, tim của hắn lại càng đau.
Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của nàng, mi tâm của nàng lộ ra vẻ xấu xa, vẻ mặt chân chó mỗi khi nàng lại làm sai chuyện gì, còn có dáng vẻ những lúc nàng thấp giọng khóc sụt sùi, bất kể là dáng vẻ nào của Niếp Tiểu Thiên, đều làm hắn yêu thích không thể buông tay.
Đoạn tuyệt tình yêu?
Bảo hắn làm sao có thể nhẫn tâm thương tổn nàng?
Nhưng—— không gây thương tổn được nàng, thì làm sao có thể cứu nàng.
"Thiên Thiên, thật xin lỗi!" Hoàng Phủ Tấn đè ép thanh âm, nước mắt tuyệt vọng kia lần nữa đã tuôn ra khỏi hốc mắt.
Phục vụ Thái Hoàng Thái Hậu xong, Lạc Thủy từ Thanh Âm cung ra ngoài, nghĩ tới thừa dịp hiện tại đến thăm Tiểu Thiên một chút, gần đây trôi qua khó chịu nhất đúng là Thiên Thiên cùng hoàng thượng.
Thái Hoàng Thái Hậu lo lắng cho hai người bọn họ đến mức đã ngã bệnh, cũng rất ít đến gặp Thiên Thiên.
Nửa tháng? Tại sao lại để cho nàng cảm thấy khủng bố như vậy.
Tình yêu của Thiên Thiên cùng hoàng thượng sao lại phải khổ cực như vậy, thật vất vả mới có thể ở cùng một chỗ, nhưng ông trời già vẫn tàn nhẫn đưa bọn họ tách ra như vậy.
Lạc Thủy một mình lẳng lặng cúi đầu đếm bước bên trong ngự hoa viên, vừa đi chưa được mấy bước, liền thấy được bóng lưng mang theo vẻ tuyệt vọng cô tịch trong lương đình đằng xa.
"Hoàng thượng?" Thấy bóng lưng Hoàng Phủ Tấn kia hơi có chút run rẩy, trong lòng Lạc Thủy liền nhói lại đau đớn , nàng biết hoàng thượng trong khoảng thời gian này khẳng định cũng không dễ chịu, mắt thấy cuộc sống của Thiên Thiên cách thời gian độc phát càng ngày càng gần, nhưng hắn cũng bất lực không thể làm gì được.
Nàng biết, nội tâm của hắn nhất định rất tự trách!
Dưới chân không khống chế được đi về hướng đình nghỉ mát .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.