Chương 470
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Từ những điều trong lời nói của Hoàng Phủ Tấn, Lạc
Thủy cũng nghe ra chút đầu mối.
Nàng cũng hiểu, tại sao hoàng thượng lại phải làm tổn thương Thiên Thiên, đại khái là có liên quan tới độc dược trên người nàng ấy.
Đứng ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn, Lạc Thủy lấy khăn lụa trong tay ra, băng bó tay cho Hoàng Phủ Tấn, nàng cẩn thận mở miệng hỏi: "Hoàng thượng, người không lo lắng Thiên Thiên hận người cả đời sao?"
Lời của Lạc Thủy khiến Hoàng Phủ Tấn cứng người, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, Lạc Thủy thấy được nỗi thống khổ không che giấu trong mắt hắn, nhưng phảng phất mơ hồ vài phần thoải mái, "Nếu như phương pháp này có thể để cho nàng bình yên vô sự mà sống, thì cứ để cho nàng hận trẫm đi, chỉ cần Thiên Thiên bình an sống ở bên trẫm, cho dù nàng muốn hận trẫm cả đời, trẫm cũng không trách!"
Lạc Thủy nghe những lời này của Hoàng Phủ Tấn liền nhận thấy chúng mang theo bất đắc dĩ, mang theo kiên định, mang theo mùi vị nồng đậm của tình yêu.
Thiên Thiên, ngươi cũng đã biết, hoàng thượng cả đời này sẽ không yêu nữ nhân khác.
Lạc Thủy nhìn hướng Tiểu Thiên dời đi, thở dài.
Nàng lần nữa nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, nam nhân trước mắt này, nàng yêu đã nhiều năm như vậy, hắn tất cả đều để cho nàng phải đau lòng, nhưng nàng cũng hiểu, đời này, nàng sẽ không thể có được một chút tình cảm của hắn.
Nhưng nàng còn thấy đau lòng cho hắn, nam nhân si tình như vậy, sợ rằng cõi đời này không có mấy người. Để nữ nhân mình yêu bên cạnh, lại muốn nàng cả đời hận mình, chỉ để hi vọng nàng có thể bình an .
Hoàng Phủ Tấn đứng lên, khôi phục bộ dạng thường ngày, đi ra đình nghỉ mát, hướng phía Vân Tiêu cung.
Hắn sẽ không bước vào Vũ Phượng Cung nữa, hắn cần “vô tình” hơn nữa.
Vũ Phượng Cung ——
Đóa Nhi lo lắng đi qua đi lại ở cửa, tầm mắt thỉnh thoảng chuyển ra bên ngoài, mỗi lần thấy cửa không một bóng người, nàng gấp đến độ dậm chân, "Nguy rồi, tiểu thư thế nào vẫn chưa về?"
Do dự thật lâu, Đóa Nhi cuối cùng không nhịn được đi ra ngoài, độc trên người tiểu thư không biết lúc nào sẽ phát tác, sắc mặt của tiểu thư hôm nay không được tốt, nàng lo lắng tiểu thư sẽ xảy ra chuyện!
Vân Tiêu cung ——
"Hoàng thượng, ngài trở lại." Phúc Quý thấy Hoàng Phủ Tấn vành mắt đỏ ngầu, mặt mệt mỏi từ ngoài trở lại, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng cũng biết không an ủi được hoàng thượng, hắn trong đau khổ nhưng không ai có thể hiểu.
Nàng cũng hiểu, tại sao hoàng thượng lại phải làm tổn thương Thiên Thiên, đại khái là có liên quan tới độc dược trên người nàng ấy.
Đứng ở trước mặt Hoàng Phủ Tấn, Lạc Thủy lấy khăn lụa trong tay ra, băng bó tay cho Hoàng Phủ Tấn, nàng cẩn thận mở miệng hỏi: "Hoàng thượng, người không lo lắng Thiên Thiên hận người cả đời sao?"
Lời của Lạc Thủy khiến Hoàng Phủ Tấn cứng người, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, Lạc Thủy thấy được nỗi thống khổ không che giấu trong mắt hắn, nhưng phảng phất mơ hồ vài phần thoải mái, "Nếu như phương pháp này có thể để cho nàng bình yên vô sự mà sống, thì cứ để cho nàng hận trẫm đi, chỉ cần Thiên Thiên bình an sống ở bên trẫm, cho dù nàng muốn hận trẫm cả đời, trẫm cũng không trách!"
Lạc Thủy nghe những lời này của Hoàng Phủ Tấn liền nhận thấy chúng mang theo bất đắc dĩ, mang theo kiên định, mang theo mùi vị nồng đậm của tình yêu.
Thiên Thiên, ngươi cũng đã biết, hoàng thượng cả đời này sẽ không yêu nữ nhân khác.
Lạc Thủy nhìn hướng Tiểu Thiên dời đi, thở dài.
Nàng lần nữa nhìn về phía Hoàng Phủ Tấn, nam nhân trước mắt này, nàng yêu đã nhiều năm như vậy, hắn tất cả đều để cho nàng phải đau lòng, nhưng nàng cũng hiểu, đời này, nàng sẽ không thể có được một chút tình cảm của hắn.
Nhưng nàng còn thấy đau lòng cho hắn, nam nhân si tình như vậy, sợ rằng cõi đời này không có mấy người. Để nữ nhân mình yêu bên cạnh, lại muốn nàng cả đời hận mình, chỉ để hi vọng nàng có thể bình an .
Hoàng Phủ Tấn đứng lên, khôi phục bộ dạng thường ngày, đi ra đình nghỉ mát, hướng phía Vân Tiêu cung.
Hắn sẽ không bước vào Vũ Phượng Cung nữa, hắn cần “vô tình” hơn nữa.
Vũ Phượng Cung ——
Đóa Nhi lo lắng đi qua đi lại ở cửa, tầm mắt thỉnh thoảng chuyển ra bên ngoài, mỗi lần thấy cửa không một bóng người, nàng gấp đến độ dậm chân, "Nguy rồi, tiểu thư thế nào vẫn chưa về?"
Do dự thật lâu, Đóa Nhi cuối cùng không nhịn được đi ra ngoài, độc trên người tiểu thư không biết lúc nào sẽ phát tác, sắc mặt của tiểu thư hôm nay không được tốt, nàng lo lắng tiểu thư sẽ xảy ra chuyện!
Vân Tiêu cung ——
"Hoàng thượng, ngài trở lại." Phúc Quý thấy Hoàng Phủ Tấn vành mắt đỏ ngầu, mặt mệt mỏi từ ngoài trở lại, trong lòng cũng không chịu nổi, nhưng cũng biết không an ủi được hoàng thượng, hắn trong đau khổ nhưng không ai có thể hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.