Chương 472
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Phúc Quý vội muốn chết, Đóa Nhi khóc thành như vậy, có
khi nào là hoàng hậu nương nương đã. . . . . .
Phúc Quý không dám nghĩ tới, chỉ thúc giục Đóa Nhi, "Đóa Nhi, ngươi đừng khóc, nương nương thế nào?"
Phúc Quý gấp đến độ dậm chân, nếu Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện..., hoàng thượng sẽ thế nào a…….
"Quý. . . . . . Quý công công, ta. . . . . . Tiểu thư, nàng. . . . . . không thấy nàng! oa a~~~" vừa nói, Đóa Nhi vừa khóc lần nữa.
"Cái. . . . . . Cái gì? Không thấy nương nương?" Phúc Quý mặt trắng bệch trong nháy mắt. Lần này nguy rồi, nương nương không phải vì không muốn liên lụy đến hoàng thượng, cứ như vậy mà đi chứ.
Nguy rồi, nguy rồi!
"Nô tỳ đã tìm cả ngự hoa viên cũng không có, làm sao bây giờ, Quý công công, không thấy tiểu thư. . . . . ." Đóa Nhi càng khóc càng thương tâm.
"Ngươi đừng nóng vội, không chừng Hoàng hậu nương nương chỉ muốn yên tĩnh ở một nơi nào đó, ngươi ra cửa hậu cung hỏi mấy tên thị vệ kia, ta sẽ bẩm báo hoàng thượng ngay bây giờ!"
Bỏ lại một câu nói như vậy, Phúc Quý bước nhanh về Vân Tiêu cung.
Ông trời phù hộ, nương nương ngàn vạn đừng xảy ra chuyện nữa a. Hoàng thượng sẽ không chịu nổi .
Vân Tiêu cung ——
"Cái gì! Không thấy Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn giật bắn cả long y, trong mắt xuất hiện thần sắc kinh khủng cực độ.
Hắn bất chợt nghĩ đến điều gì đó.
Hắn ở trước mặt nàng làm bộ như một nam nhân phụ lòng , chỉ là để cho nàng đối với hắn hoàn toàn chết tâm, cho dù sau này nàng hết hi vọng nơi hắn, cũng là để ức chế độc tố trong nàng, bình yên vô sự ở bên cạnh hắn, cho đến lúc hắn có thể tìm được Ám Dạ mới thôi.
Hắn vẫn chủ quan chỉ nghĩ tới việc làm tổn thương Thiên Thiên, nhưng không lo lắng nàng sẽ nghĩ ra sao, sẽ làm gì.
Sao hắn lại quên mất, trước mặt nàng hắn nói nàng là gánh nặng, ngại nàng khiến cho hắn phiền toái, sao lại có thể không nghĩ tới những suy tư trong lòng nàng, hiện tại nàng đã cho hắn thấy nàng không phải gánh nặng, nàng đã rời đi.
Căn cứ vào những tính cách của Thiên Thiên mà hắn hiểu, nàng quả thật có thể làm như vậy!
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tấn nhói cả trái tim, sợ hãi bao phủ toàn thân hắn. Là hắn không suy tính chu toàn, chỉ nghĩ làm nàng tổn thương là đủ, sao hắn lại đần như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới việc này.
Phúc Quý không dám nghĩ tới, chỉ thúc giục Đóa Nhi, "Đóa Nhi, ngươi đừng khóc, nương nương thế nào?"
Phúc Quý gấp đến độ dậm chân, nếu Hoàng hậu nương nương xảy ra chuyện..., hoàng thượng sẽ thế nào a…….
"Quý. . . . . . Quý công công, ta. . . . . . Tiểu thư, nàng. . . . . . không thấy nàng! oa a~~~" vừa nói, Đóa Nhi vừa khóc lần nữa.
"Cái. . . . . . Cái gì? Không thấy nương nương?" Phúc Quý mặt trắng bệch trong nháy mắt. Lần này nguy rồi, nương nương không phải vì không muốn liên lụy đến hoàng thượng, cứ như vậy mà đi chứ.
Nguy rồi, nguy rồi!
"Nô tỳ đã tìm cả ngự hoa viên cũng không có, làm sao bây giờ, Quý công công, không thấy tiểu thư. . . . . ." Đóa Nhi càng khóc càng thương tâm.
"Ngươi đừng nóng vội, không chừng Hoàng hậu nương nương chỉ muốn yên tĩnh ở một nơi nào đó, ngươi ra cửa hậu cung hỏi mấy tên thị vệ kia, ta sẽ bẩm báo hoàng thượng ngay bây giờ!"
Bỏ lại một câu nói như vậy, Phúc Quý bước nhanh về Vân Tiêu cung.
Ông trời phù hộ, nương nương ngàn vạn đừng xảy ra chuyện nữa a. Hoàng thượng sẽ không chịu nổi .
Vân Tiêu cung ——
"Cái gì! Không thấy Thiên Thiên!" Hoàng Phủ Tấn giật bắn cả long y, trong mắt xuất hiện thần sắc kinh khủng cực độ.
Hắn bất chợt nghĩ đến điều gì đó.
Hắn ở trước mặt nàng làm bộ như một nam nhân phụ lòng , chỉ là để cho nàng đối với hắn hoàn toàn chết tâm, cho dù sau này nàng hết hi vọng nơi hắn, cũng là để ức chế độc tố trong nàng, bình yên vô sự ở bên cạnh hắn, cho đến lúc hắn có thể tìm được Ám Dạ mới thôi.
Hắn vẫn chủ quan chỉ nghĩ tới việc làm tổn thương Thiên Thiên, nhưng không lo lắng nàng sẽ nghĩ ra sao, sẽ làm gì.
Sao hắn lại quên mất, trước mặt nàng hắn nói nàng là gánh nặng, ngại nàng khiến cho hắn phiền toái, sao lại có thể không nghĩ tới những suy tư trong lòng nàng, hiện tại nàng đã cho hắn thấy nàng không phải gánh nặng, nàng đã rời đi.
Căn cứ vào những tính cách của Thiên Thiên mà hắn hiểu, nàng quả thật có thể làm như vậy!
Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Tấn nhói cả trái tim, sợ hãi bao phủ toàn thân hắn. Là hắn không suy tính chu toàn, chỉ nghĩ làm nàng tổn thương là đủ, sao hắn lại đần như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.