Chương 481
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
"Nể tình ngươi vừa rồi mới khen ta rất tuấn tú,
nên ta quyết định cứu ngươi." Ám Dạ cười nhẹ nhìn về phía Tiểu Thiên, tiếp
tục nói: "Hơn nữa ngươi nói kiếp sau mới gặp lại, đối với ta mà nói thời
gian quá dài rồi, ta không chờ được." Vừa nói, kéo cổ tay Tiểu Thiên qua,
xem lại mạch của nàng lần nữa.
Tiểu Thiên phát hiện, mỗi lần Ám Dạ bắt mạch, vẻ mặt cũng sẽ rất nghiêm túc, thật sự khác hẳn với vẻ cà lơ phất phơ kia.
"Ngươi cứ tại đây giải độc cho ta như vậy?" Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng hỏi.
Câu hỏi của Tiểu Thiên làm cho Ám Dạ mỉm cười mở to mắt, ngay sau đó miễn cưỡng mở miệng nói: "Chỉ cần biết giải độc, ở nơi nào có gì khác biệt sao?"
‘Thật là một tiểu tử cuồng vọng.’ Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ, ở trong lòng tăng thêm một câu.
Chẳng qua chỉ mới khoảng hai mươi tuổi mà thôi, lại có thể phách lối thành như vậy, nhưng ai bảo hắn lại có tư cách để phách lối cơ chứ, trên giang hồ nhiều người muốn tìm hắn như vậy, hắn còn có thể giống như chim không tổ, người không nhà, ngay cả hoàng đế hạ hoàng bảng, treo giải thưởng ngàn vàng, hắn cũng có thể chẳng quan tâm.
Nói, dù sao nàng cũng là bác sĩ, nhưng nàng cũng không có bãn lãnh đến như vậy.
Nếu không phải cái mạng nhỏ của mình lúc này cần hắn cứu giúp, thực sự nàng rất muốn túm hắn lại đánh một trận!
"Cô nương, lần sau có muốn đánh giá ta ở trong lòng, vẻ mặt có thể thân thiện hơn một chút không?" Xem mạch xong, Ám Dạ đem tay Tiểu Thiên buông lỏng ra, đột nhiên thốt lên những lời này, làm Tiểu Thiên cảm thấy không được tự nhiên.
Lại bị hắn đã nhận ra.
"Khụ khụ. . . . . ." Chột dạ che miệng ho nhẹ mấy tiếng, mắt Tiểu Thiên lóe lên, mở miệng hỏi: "Như thế nào, còn cứu được không?"
Vấn đề này nàng hỏi hơi nhiều.
"Cô nương, câu hỏi mà cô nương vừa hỏi, là đang hoài nghi y thuật của ta, chưa từng có ai vào lúc ta đang chữa bệnh, hỏi ta vấn đề như vậy." Ám Dạ miễn cưỡng giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, bình thản mở miệng nói, nhưng khẩu khí của hắn lại mang theo tràn đầy tự phụ, những lời này nếu thốt lên từ miệng của người khác, sẽ làm cho người ta có cảm giác khoác lác, tự phụ đến mức làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Nhưng thốt ra từ trong miệng Ám Dạ, lại làm cho người cảm giác được là hắn nói thật, Ám Dạ quả thật có bãn lãnh để nói lên những lời như thế.
Thở dài ở trong lòng, nàng nhìn Ám Dạ, đổi loại phương thức khác, "Vậy xin hỏi ta còn có thể sống được bao lâu?"
Tiểu Thiên phát hiện, mỗi lần Ám Dạ bắt mạch, vẻ mặt cũng sẽ rất nghiêm túc, thật sự khác hẳn với vẻ cà lơ phất phơ kia.
"Ngươi cứ tại đây giải độc cho ta như vậy?" Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng hỏi.
Câu hỏi của Tiểu Thiên làm cho Ám Dạ mỉm cười mở to mắt, ngay sau đó miễn cưỡng mở miệng nói: "Chỉ cần biết giải độc, ở nơi nào có gì khác biệt sao?"
‘Thật là một tiểu tử cuồng vọng.’ Tiểu Thiên nhìn Ám Dạ, ở trong lòng tăng thêm một câu.
Chẳng qua chỉ mới khoảng hai mươi tuổi mà thôi, lại có thể phách lối thành như vậy, nhưng ai bảo hắn lại có tư cách để phách lối cơ chứ, trên giang hồ nhiều người muốn tìm hắn như vậy, hắn còn có thể giống như chim không tổ, người không nhà, ngay cả hoàng đế hạ hoàng bảng, treo giải thưởng ngàn vàng, hắn cũng có thể chẳng quan tâm.
Nói, dù sao nàng cũng là bác sĩ, nhưng nàng cũng không có bãn lãnh đến như vậy.
Nếu không phải cái mạng nhỏ của mình lúc này cần hắn cứu giúp, thực sự nàng rất muốn túm hắn lại đánh một trận!
"Cô nương, lần sau có muốn đánh giá ta ở trong lòng, vẻ mặt có thể thân thiện hơn một chút không?" Xem mạch xong, Ám Dạ đem tay Tiểu Thiên buông lỏng ra, đột nhiên thốt lên những lời này, làm Tiểu Thiên cảm thấy không được tự nhiên.
Lại bị hắn đã nhận ra.
"Khụ khụ. . . . . ." Chột dạ che miệng ho nhẹ mấy tiếng, mắt Tiểu Thiên lóe lên, mở miệng hỏi: "Như thế nào, còn cứu được không?"
Vấn đề này nàng hỏi hơi nhiều.
"Cô nương, câu hỏi mà cô nương vừa hỏi, là đang hoài nghi y thuật của ta, chưa từng có ai vào lúc ta đang chữa bệnh, hỏi ta vấn đề như vậy." Ám Dạ miễn cưỡng giương mắt nhìn về phía Tiểu Thiên, bình thản mở miệng nói, nhưng khẩu khí của hắn lại mang theo tràn đầy tự phụ, những lời này nếu thốt lên từ miệng của người khác, sẽ làm cho người ta có cảm giác khoác lác, tự phụ đến mức làm cho người ta cảm thấy buồn cười. Nhưng thốt ra từ trong miệng Ám Dạ, lại làm cho người cảm giác được là hắn nói thật, Ám Dạ quả thật có bãn lãnh để nói lên những lời như thế.
Thở dài ở trong lòng, nàng nhìn Ám Dạ, đổi loại phương thức khác, "Vậy xin hỏi ta còn có thể sống được bao lâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.