Chương 493
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
"Sao. . . . . . Làm sao có thể, ta làm sao có thể
trong lòng nhung nhớ một người đàn ông." Mất tự nhiên quay đầu đi chỗ
khác, Tiểu Thiên không muốn cho Ám Dạ thấy nước mắt nàng lúc này sắp xông ra ở
hốc mắt.
Một nam nhân nàng yêu rất sâu đậm?
Nàng tại sao không thể quên hắn được! Tại sao?
Minh Hoa chi độc, phải tránh động tình?
Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy rất châm chọc, nàng sắp đến lúc chết mới biết mình mến yêu cái tên nam nhân một mực lừa gạt nàng, đợi đến lúc nàng hoàn toàn tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng, lại nói cho nàng biết Minh Hoa chi độc muốn giải phải tránh động tình?
Nếu như nàng sớm biết Minh Hoa phải đoạn tình giới ái mới có thể chữa, nàng có thể hay không thật sẽ không yêu người nam nhân kia, mà người nam nhân kia nếu biết muốn giải Minh Hoa chi độc thì bản thân sẽ phải đoạn tình giới ái, có thể hay không hắn lại để cho mình tìm được một cái cớ hoa tâm hoàn mỹ.
Quyết không thể động tình? Ha ha ~~~ quyết không thể động tình?
Nước mắt Tiểu Thiên còn chưa phải nuốt xuống đã tuôn ra đầy hốc mắt.
"Thiên Thiên!" Ám Dạ vơn tay, đem bả vai Tiểu Thiên quay tới đối diện mình, nhìn bộ dạng nàng lệ rơi đầy mặt, hắn hơi sững sờ, trong lòng không khỏi chùng xuống, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Hắn dám khẳng định, trong lòng Tiểu Thiên nàng nhất định yêu một người nam nhân, nếu không, Minh Hoa chi độc trên người nàng không thể nào khó khăn giải hết như vậy.
Bởi vì thêm một lần nàng động tình, độc tố sẽ gặp gia tăng thêm một mức, làm độc trong thân thể nàng cứ như vậy không hết. Hắn mỗi lần chỉ giúp nàng bớt đi mấy phần độc tố, cứ tích lũy như vậy, độc trên người Tiểu Thiên không có cách nào giải trừ hoàn toàn. Trừ phi, hắn ta dùng một phương pháp cực đoan nhất để xử lí, mới có thể giải được độc trên người nàng.
Nhưng mà, hắn lại hi vọng nàng sẽ không có động tình nữa, chẳng qua là —— để cho một người không động tình, sợ rằng là rất khó làm được đi, nhất là đối với một người mình yêu mến.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ám Dạ mang theo một chút gì đó chua xót.
"Thiên Thiên, nhớ, không thể suy nghĩ đến chuyện tình cảm nữa, ít nhất phải giải hết chất độc này trước, ngươi không thể động tình!" Ám Dạ nói xong những lời này không có một chút nắm chắc, chuyện như trong lời nói ấy, sao nói là không nghĩ là có thể không nghĩ được đây.
Tình cảm là thứ duy nhất trên cái thế giới này không có cách nào người ta có thể khống chế được.
"Ta. . . . . . Ta không có. . . . . ." Tiểu Thiên rất trái lương tâm nói xong những lời này, nếu thật không động tình, vì sao lòng của nàng đến bây giờ còn đau như vậy?
Một nam nhân nàng yêu rất sâu đậm?
Nàng tại sao không thể quên hắn được! Tại sao?
Minh Hoa chi độc, phải tránh động tình?
Tiểu Thiên đột nhiên cảm thấy rất châm chọc, nàng sắp đến lúc chết mới biết mình mến yêu cái tên nam nhân một mực lừa gạt nàng, đợi đến lúc nàng hoàn toàn tuyệt vọng đến tan nát cõi lòng, lại nói cho nàng biết Minh Hoa chi độc muốn giải phải tránh động tình?
Nếu như nàng sớm biết Minh Hoa phải đoạn tình giới ái mới có thể chữa, nàng có thể hay không thật sẽ không yêu người nam nhân kia, mà người nam nhân kia nếu biết muốn giải Minh Hoa chi độc thì bản thân sẽ phải đoạn tình giới ái, có thể hay không hắn lại để cho mình tìm được một cái cớ hoa tâm hoàn mỹ.
Quyết không thể động tình? Ha ha ~~~ quyết không thể động tình?
Nước mắt Tiểu Thiên còn chưa phải nuốt xuống đã tuôn ra đầy hốc mắt.
"Thiên Thiên!" Ám Dạ vơn tay, đem bả vai Tiểu Thiên quay tới đối diện mình, nhìn bộ dạng nàng lệ rơi đầy mặt, hắn hơi sững sờ, trong lòng không khỏi chùng xuống, nhưng cũng không nói thêm cái gì.
Hắn dám khẳng định, trong lòng Tiểu Thiên nàng nhất định yêu một người nam nhân, nếu không, Minh Hoa chi độc trên người nàng không thể nào khó khăn giải hết như vậy.
Bởi vì thêm một lần nàng động tình, độc tố sẽ gặp gia tăng thêm một mức, làm độc trong thân thể nàng cứ như vậy không hết. Hắn mỗi lần chỉ giúp nàng bớt đi mấy phần độc tố, cứ tích lũy như vậy, độc trên người Tiểu Thiên không có cách nào giải trừ hoàn toàn. Trừ phi, hắn ta dùng một phương pháp cực đoan nhất để xử lí, mới có thể giải được độc trên người nàng.
Nhưng mà, hắn lại hi vọng nàng sẽ không có động tình nữa, chẳng qua là —— để cho một người không động tình, sợ rằng là rất khó làm được đi, nhất là đối với một người mình yêu mến.
Nghĩ tới đây, trong lòng Ám Dạ mang theo một chút gì đó chua xót.
"Thiên Thiên, nhớ, không thể suy nghĩ đến chuyện tình cảm nữa, ít nhất phải giải hết chất độc này trước, ngươi không thể động tình!" Ám Dạ nói xong những lời này không có một chút nắm chắc, chuyện như trong lời nói ấy, sao nói là không nghĩ là có thể không nghĩ được đây.
Tình cảm là thứ duy nhất trên cái thế giới này không có cách nào người ta có thể khống chế được.
"Ta. . . . . . Ta không có. . . . . ." Tiểu Thiên rất trái lương tâm nói xong những lời này, nếu thật không động tình, vì sao lòng của nàng đến bây giờ còn đau như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.