Chương 511
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Tại sao trong lòng nàng càng lúc càng cảm thấy
bất an khiến cho nàng cảm thấy sợ, xóa sạch sợ hãi trong lòng cùng lúc đó là
nếm mùi vị đau lòng.
Tim kia đè nén đau đớn mà không giải thích được, sắc mặt Tiểu Thiên chợt tái nhợt.
Nàng không biết tại sao tối nay nàng lại cảm thấy thấp thỏm lo âu, hơn nữa những bất an này ngày càng dài, ngày càng mãnh liệt.
"Chẳng qua là. . . . . ." Thanh âm của Ám Dạ một lần nữa vang lên, “Tại sao chỉ một Chiêu Lăng Thành nho nhỏ bị cướp, lại kinh động tới hoàng đế, tại sao hoàng đế lại đích thân hỏi tới chuyện này?”
"Cái. . . . . . Cái gì? Hoàng đế?"
Tiểu Thiên vì hai chữ này mà càng thêm khẩn trương, trái tim thiếu chút nữa bật ra ngoài.
Sự bất an mới vừa rồi đã khiến cho Tiểu Thiên sợ đến run cả người, nàng đột nhiên có cảm giác, tối nay đội quan binh dũng mãnh xuất hiện là bởi vì nàng chứ không phải vì Ám Dạ.
Nghĩ tới đây, chân nàng chợt mềm nhũn, cánh tay khẽ nắm lấy tay Ám Dạ, khiến hắn chợt xoay đầu quay lại.
Thấy sắc mặt Tiểu Thiên trắng bệch như tờ giấy, Ám Dạ đưa tay ra vỗ vỗ bả vai nàng, "Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi bị bọn họ bắt đi đâu."
Ám Dạ lầm tưởng rằng Tiểu Thiên vì sợ bị bắt đi ngồi tù nên mới thành ra như vậy.
Nha đầu này, ngay cả chết cũng không sợ, lại sợ bị bắt nhốt vào nha môn.
Ám Dạ không rõ ngọn nguồn, ở trong lòng âm thầm nghĩ.
Chỉ thấy Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Ám Dạ, ôm tia hi vọng cuối cùng, nàng mở miệng nói: "Ám Dạ, vì. . . . . . Tại sao ngươi nói hoàng đế bắt đầu quan tâm tới chuyện này?"
Không hề chú ý tới việc khi Tiểu Thiên nhắc tới hai chữ "Hoàng đế" trong mắt nàng ánh lên tia sợ lo lắng, sợ sệt, Ám Dạ chỉ đến chỗ những quan binh dũng mãnh, mở miệng nói: "Binh lính trong đội quan binh dũng mãnh trừ khi là hoàng đế, nếu không thì không có ai có thể điều động bọn họ."
Câu trả lời của Ám Dạ khiến cho Tiểu Thiên vốn đang mềm nhũn chân tay lại một lần nữa vì thế lảo đảo vài bước.
"Thế nào, Thiên Thiên?" Lần này, rốt cuộc Ám Dạ cũng chú ý tới Tiểu Thiên có cái gì không đúng, trong mắt của hắn thoáng qua một tia nghi ngờ.
"Không có, không có gì." Cố gắng để cho bản thân mình bình thường một chút, Tiểu Thiên miễn cưỡng cố tạo ra vẻ tươi cười, chẳng qua là chút bất an trong lòng vẫn khiến nàng cảm thấy khủng hoảng, nàng cảm thấy sẽ rất nhanh chóng gặp lại Hoàng Phủ Tấn.
Tim kia đè nén đau đớn mà không giải thích được, sắc mặt Tiểu Thiên chợt tái nhợt.
Nàng không biết tại sao tối nay nàng lại cảm thấy thấp thỏm lo âu, hơn nữa những bất an này ngày càng dài, ngày càng mãnh liệt.
"Chẳng qua là. . . . . ." Thanh âm của Ám Dạ một lần nữa vang lên, “Tại sao chỉ một Chiêu Lăng Thành nho nhỏ bị cướp, lại kinh động tới hoàng đế, tại sao hoàng đế lại đích thân hỏi tới chuyện này?”
"Cái. . . . . . Cái gì? Hoàng đế?"
Tiểu Thiên vì hai chữ này mà càng thêm khẩn trương, trái tim thiếu chút nữa bật ra ngoài.
Sự bất an mới vừa rồi đã khiến cho Tiểu Thiên sợ đến run cả người, nàng đột nhiên có cảm giác, tối nay đội quan binh dũng mãnh xuất hiện là bởi vì nàng chứ không phải vì Ám Dạ.
Nghĩ tới đây, chân nàng chợt mềm nhũn, cánh tay khẽ nắm lấy tay Ám Dạ, khiến hắn chợt xoay đầu quay lại.
Thấy sắc mặt Tiểu Thiên trắng bệch như tờ giấy, Ám Dạ đưa tay ra vỗ vỗ bả vai nàng, "Yên tâm đi, ta sẽ không để ngươi bị bọn họ bắt đi đâu."
Ám Dạ lầm tưởng rằng Tiểu Thiên vì sợ bị bắt đi ngồi tù nên mới thành ra như vậy.
Nha đầu này, ngay cả chết cũng không sợ, lại sợ bị bắt nhốt vào nha môn.
Ám Dạ không rõ ngọn nguồn, ở trong lòng âm thầm nghĩ.
Chỉ thấy Tiểu Thiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Ám Dạ, ôm tia hi vọng cuối cùng, nàng mở miệng nói: "Ám Dạ, vì. . . . . . Tại sao ngươi nói hoàng đế bắt đầu quan tâm tới chuyện này?"
Không hề chú ý tới việc khi Tiểu Thiên nhắc tới hai chữ "Hoàng đế" trong mắt nàng ánh lên tia sợ lo lắng, sợ sệt, Ám Dạ chỉ đến chỗ những quan binh dũng mãnh, mở miệng nói: "Binh lính trong đội quan binh dũng mãnh trừ khi là hoàng đế, nếu không thì không có ai có thể điều động bọn họ."
Câu trả lời của Ám Dạ khiến cho Tiểu Thiên vốn đang mềm nhũn chân tay lại một lần nữa vì thế lảo đảo vài bước.
"Thế nào, Thiên Thiên?" Lần này, rốt cuộc Ám Dạ cũng chú ý tới Tiểu Thiên có cái gì không đúng, trong mắt của hắn thoáng qua một tia nghi ngờ.
"Không có, không có gì." Cố gắng để cho bản thân mình bình thường một chút, Tiểu Thiên miễn cưỡng cố tạo ra vẻ tươi cười, chẳng qua là chút bất an trong lòng vẫn khiến nàng cảm thấy khủng hoảng, nàng cảm thấy sẽ rất nhanh chóng gặp lại Hoàng Phủ Tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.