Chương 525
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Ám Dạ cố gắng nặn ra một nụ cười với Hoàng Phủ Tấn,
gật đầu một cái, "Không sai, ta chính là Ám Dạ!"
"Thật. . . . . . Thật tốt quá." Có được lời khẳng định của Ám Dạ, Hoàng Phủ Tấn kích động nước mắt không khống chế được mà tràn ra khỏi hốc mắt, Ám Dạ cũng cảm giác được cánh tay bắt lấy hắn của Hoàng Phủ Tấn không ngừng run rẩy, "Ta. . . . . . Ta van cầu ngươi, cứu Thiên Thiên được không? Ta. . . . . . Ta van cầu ngươi. . . . . ."
Ám Dạ vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà giật mình, mặc dù biết Hoàng Phủ Tấn rất coi trọng Thiên Thiên, cũng rất yêu Thiên Thiên, nhưng hắn không hề nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn - một hoàng đế - sẽ mở miệng cầu xin hắn, rốt cuộc cái dạng tình cảm gì lại khiến hắn từ bỏ vị trí đế vương đi cầu xin một dân thường?
Ám Dạ sửng sốt, đối với tình cảm của Hoàng Phủ Tấn, hắn quả thật không cách nào hiểu được.
Chẳng qua là Thiên Thiên nàng. . . . . .
Tại sao lúc này, đối mặt với chuyện Thiên Thiên sắp sửa trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, tâm trạng hắn lại có gì không yên thế này?
Hắn không nghĩ ra, hiện tại đối với Thiên Thiên, hắn cũng không biết mình rốt cuộc là dạng cảm giác gì, hắn chỉ biết là, trong lòng của mình không bỏ được Thiên Thiên, nhưng hắn cũng hiểu, ở trong lòng Thiên Thiên, hắn vĩnh viễn không thể thay thế được Hoàng Phủ Tấn.
Nhìn bộ mặt cầu xin của Hoàng Phủ Tấn trước mắt, Ám Dạ hít sâu một hơi, gật đầu với Hoàng Phủ Tấn một cái, "Ngươi yên tâm đi, độc trên người Thiên Thiên mặc dù vẫn chưa có giải ra được hết hoàn toàn, nhưng cũng đã không đe dọa đến tính mạng của nàng, cho nên bây giờ nàng sẽ xuất hiện triệu chứng bụng co thắt, là do có bầu kéo theo độc tố trong cơ thể nàng vận chuyển khắp nơi nên mới có thể như vậy, tóm lại. . . . . ." Nói đến đây, hắn cau mày nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, "Tóm lại, ta nhất định đem Thiên Thiên hoàn toàn chữa khỏi giao cho ngươi."
Khi Ám Dạ nói ra những lời này, trong lòng hắn khó nén cảm giác mất mát, giống như là đem bảo vật mình yêu mến giao cho người khác, cho dù hắn biết, nàng không phải thuộc về hắn, trong lòng của hắn vẫn có chút cảm giác bị lấy hết, trống trơn .
Câu trả lời của Ám Dạ đã tạo cho Hoàng Phủ Tấn hi vọng bất ngờ lớn lao, nhìn về phía Ám Dạ, ánh mắt cảm kích, "Cám. . . . . . Cám ơn, cám ơn ngươi!"
"Thật. . . . . . Thật tốt quá." Có được lời khẳng định của Ám Dạ, Hoàng Phủ Tấn kích động nước mắt không khống chế được mà tràn ra khỏi hốc mắt, Ám Dạ cũng cảm giác được cánh tay bắt lấy hắn của Hoàng Phủ Tấn không ngừng run rẩy, "Ta. . . . . . Ta van cầu ngươi, cứu Thiên Thiên được không? Ta. . . . . . Ta van cầu ngươi. . . . . ."
Ám Dạ vì những lời này của Hoàng Phủ Tấn mà giật mình, mặc dù biết Hoàng Phủ Tấn rất coi trọng Thiên Thiên, cũng rất yêu Thiên Thiên, nhưng hắn không hề nghĩ tới Hoàng Phủ Tấn - một hoàng đế - sẽ mở miệng cầu xin hắn, rốt cuộc cái dạng tình cảm gì lại khiến hắn từ bỏ vị trí đế vương đi cầu xin một dân thường?
Ám Dạ sửng sốt, đối với tình cảm của Hoàng Phủ Tấn, hắn quả thật không cách nào hiểu được.
Chẳng qua là Thiên Thiên nàng. . . . . .
Tại sao lúc này, đối mặt với chuyện Thiên Thiên sắp sửa trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Tấn, tâm trạng hắn lại có gì không yên thế này?
Hắn không nghĩ ra, hiện tại đối với Thiên Thiên, hắn cũng không biết mình rốt cuộc là dạng cảm giác gì, hắn chỉ biết là, trong lòng của mình không bỏ được Thiên Thiên, nhưng hắn cũng hiểu, ở trong lòng Thiên Thiên, hắn vĩnh viễn không thể thay thế được Hoàng Phủ Tấn.
Nhìn bộ mặt cầu xin của Hoàng Phủ Tấn trước mắt, Ám Dạ hít sâu một hơi, gật đầu với Hoàng Phủ Tấn một cái, "Ngươi yên tâm đi, độc trên người Thiên Thiên mặc dù vẫn chưa có giải ra được hết hoàn toàn, nhưng cũng đã không đe dọa đến tính mạng của nàng, cho nên bây giờ nàng sẽ xuất hiện triệu chứng bụng co thắt, là do có bầu kéo theo độc tố trong cơ thể nàng vận chuyển khắp nơi nên mới có thể như vậy, tóm lại. . . . . ." Nói đến đây, hắn cau mày nhìn Hoàng Phủ Tấn một cái, "Tóm lại, ta nhất định đem Thiên Thiên hoàn toàn chữa khỏi giao cho ngươi."
Khi Ám Dạ nói ra những lời này, trong lòng hắn khó nén cảm giác mất mát, giống như là đem bảo vật mình yêu mến giao cho người khác, cho dù hắn biết, nàng không phải thuộc về hắn, trong lòng của hắn vẫn có chút cảm giác bị lấy hết, trống trơn .
Câu trả lời của Ám Dạ đã tạo cho Hoàng Phủ Tấn hi vọng bất ngờ lớn lao, nhìn về phía Ám Dạ, ánh mắt cảm kích, "Cám. . . . . . Cám ơn, cám ơn ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.