Chương 537
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Yêu nàng yêu sâu như vậy?
Khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên một nụ cười châm chọc, tại sao những lời này từ trong miệng hắn nói ra lại dễ dàng như thế, chữ yêu đối với hắn mà nói quádễ dàng đúng không? Hắn có thể dễ dàng theo sát nàng nói như thế, cũng có thể ở trước mặt những nữ nhân khác lặp lại những lời này.
Nàng hẹp hòi, nàng không làm được chuyện cùng nhiều nữ nhân cùng hưởng một người đàn ông như vậy.
Cho nên ——
Không phải là trăm phần trăm yêu, nàng thà bị một phần cũng không muốn.
Đưa tay đem Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng đẩy ra, nét mặt của nàng bình tĩnh như trước, không có một tia rung động, "Hoàng thượng không muốn kết thúc đó là chuyện của ngài, mà bên ta đã kết thúc."
"Thiên Thiên. . . . . ."
"Hoàng thượng, hồi cung đi, nữ nhân hậu cung đều cần ngài, chớ đem thời gian lãng phí ở chỗ này của ta, còn. . . . . . Còn có, " càng làm bộ như thờ ơ, lòng của nàng lại càng đau, nước mắt đảo quanh ở vành mắt của nàng, "Còn. . . . . . Còn có, đối. . . . .Đối….Đối xử tốt với Lạc. . . . . . Lạc Thủy, nàng. . . . . . Nàng ấy là một cô gái tốt."
Thanh âm của nàng gần như nghẹn ngào, thì ra là muốn chân chính kết thúc, thật khó như vậy.
"Thiên Thiên, ta không làm được, trừ nàng ra, ta không thể đối tốt với bất cứ nữ nhân nào, ta không làm được! Ta không làm được!" Nước mắt đã tuôn ra hốc mắt, Hoàng Phủ Tấn kích động hướng về phía Tiểu Thiên rống lên, " Nàng dạy ta, nàng dạy ta làm như thế nào, nàng dạy ta làm thế nào quên Nàng khu, khụ, khụ. . . . . . Nàng dạy ta đi! Khụ, khụ, khụ. . . . . . Khụ, khụ, khụ. . . . . ."
Dưới sự kích động, Hoàng Phủ Tấn lại ho khan một lần nữa.
Cố nhẫn tâm, Tiểu Thiên không nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Tấn đột nhiên xuất hiện tái nhợt kia còn có tiếng ho gần như muốn đem phổi hắn ném văng ra ngoài, Tiểu Thiên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, cười nhạt một tiếng, "Hoàng thượng, ngài làm được."
Nói xong, nàng cười chua xót một tiếng, xoay người sang chỗ khác, khi đó tâm đã sớm đau đến lệ rơi đầy mặt.
"Thiên Thiên!" Theo một tiếng hét đau lòng này, Hoàng Phủ Tấn ở trong nháy mắt khi Tiểu Thiên xoay người, đem nàng kéo lại trong ngực, kèm theo nước mắt đau lòng, nụ hôn của hắn rơi xuống trên môi Tiểu Thiên đã lạnh như băng.
Nụ hôn đó, đã bớt đi sự ngọt ngào ban đầu, mà tăng thêm , còn nhiều mà một ít phần tuyệt vọng cùng đau đớn.
Nhắm mắt lại, nước mắt Tiểu Thiên rơi xuống bên mép, đồng dạng, nàng nếm được những giọt lệ của Hoàng Phủ Tấn rơi xuống.
Rõ ràng yêu nhau, lại yêu nhau đến đau như vậy, đau đớn đó, cũng bởi vì nơi nào đó trên thân đã bị tổn thương rất sâu.
Khóe môi Tiểu Thiên nhếch lên một nụ cười châm chọc, tại sao những lời này từ trong miệng hắn nói ra lại dễ dàng như thế, chữ yêu đối với hắn mà nói quádễ dàng đúng không? Hắn có thể dễ dàng theo sát nàng nói như thế, cũng có thể ở trước mặt những nữ nhân khác lặp lại những lời này.
Nàng hẹp hòi, nàng không làm được chuyện cùng nhiều nữ nhân cùng hưởng một người đàn ông như vậy.
Cho nên ——
Không phải là trăm phần trăm yêu, nàng thà bị một phần cũng không muốn.
Đưa tay đem Hoàng Phủ Tấn nhẹ nhàng đẩy ra, nét mặt của nàng bình tĩnh như trước, không có một tia rung động, "Hoàng thượng không muốn kết thúc đó là chuyện của ngài, mà bên ta đã kết thúc."
"Thiên Thiên. . . . . ."
"Hoàng thượng, hồi cung đi, nữ nhân hậu cung đều cần ngài, chớ đem thời gian lãng phí ở chỗ này của ta, còn. . . . . . Còn có, " càng làm bộ như thờ ơ, lòng của nàng lại càng đau, nước mắt đảo quanh ở vành mắt của nàng, "Còn. . . . . . Còn có, đối. . . . .Đối….Đối xử tốt với Lạc. . . . . . Lạc Thủy, nàng. . . . . . Nàng ấy là một cô gái tốt."
Thanh âm của nàng gần như nghẹn ngào, thì ra là muốn chân chính kết thúc, thật khó như vậy.
"Thiên Thiên, ta không làm được, trừ nàng ra, ta không thể đối tốt với bất cứ nữ nhân nào, ta không làm được! Ta không làm được!" Nước mắt đã tuôn ra hốc mắt, Hoàng Phủ Tấn kích động hướng về phía Tiểu Thiên rống lên, " Nàng dạy ta, nàng dạy ta làm như thế nào, nàng dạy ta làm thế nào quên Nàng khu, khụ, khụ. . . . . . Nàng dạy ta đi! Khụ, khụ, khụ. . . . . . Khụ, khụ, khụ. . . . . ."
Dưới sự kích động, Hoàng Phủ Tấn lại ho khan một lần nữa.
Cố nhẫn tâm, Tiểu Thiên không nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Tấn đột nhiên xuất hiện tái nhợt kia còn có tiếng ho gần như muốn đem phổi hắn ném văng ra ngoài, Tiểu Thiên nhìn thẳng vào mắt Hoàng Phủ Tấn, cười nhạt một tiếng, "Hoàng thượng, ngài làm được."
Nói xong, nàng cười chua xót một tiếng, xoay người sang chỗ khác, khi đó tâm đã sớm đau đến lệ rơi đầy mặt.
"Thiên Thiên!" Theo một tiếng hét đau lòng này, Hoàng Phủ Tấn ở trong nháy mắt khi Tiểu Thiên xoay người, đem nàng kéo lại trong ngực, kèm theo nước mắt đau lòng, nụ hôn của hắn rơi xuống trên môi Tiểu Thiên đã lạnh như băng.
Nụ hôn đó, đã bớt đi sự ngọt ngào ban đầu, mà tăng thêm , còn nhiều mà một ít phần tuyệt vọng cùng đau đớn.
Nhắm mắt lại, nước mắt Tiểu Thiên rơi xuống bên mép, đồng dạng, nàng nếm được những giọt lệ của Hoàng Phủ Tấn rơi xuống.
Rõ ràng yêu nhau, lại yêu nhau đến đau như vậy, đau đớn đó, cũng bởi vì nơi nào đó trên thân đã bị tổn thương rất sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.