Chương 542
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Trong mắt Hoàng Phủ Tấn tràn đầy đau đớn, đợi đến khi
cặp mắt khô khốc, hắn chợt nở nụ cười, cho dù trong nụ cười này chỉ là sự đau
đớn!
Từ từ đứng lên, hắn đi ra khỏi ngự thư phòng, tiến về phía sau cung đi tới.
Lan uyển ——
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, Lan Phi ngây ngẩn cả người, nàng thế nào cũng không nghĩ được hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, mang theo gương mặt mệt mỏi cùng hốc mắt ửng đỏ.
Kể từ khi hoàng thượng hồi cung, nửa tháng tới nay, hoàng thượng cũng chưa từng xuất hiện ở hậu cung, ai cũng biết hoàng thượng trong lòng không cách nào quên hoàng hậu, nàng cũng không dám mong, nhưng nàng ta đang nghĩ rằng cả đời sẽ vườn không nhà trống, không ngờ hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, khiến cho nàng ta hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý.
"Thần. . . . . . Nô tì tham kiến hoàng thượng!" Sửng sốt một lúc lâu sau, Lan Phi mới phục hồi tinh thần lại, không ngừng quỳ xuống trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
"Hãy bình thân." Trên nét mặt không bộc lộ điều gì, hắn lạnh như băng vòng qua Lan Phi, hướng bên giường đi tới, ngồi xuống, hắn hướng về phía Lan Phi lãnh đạm mở miệng nói: "Cởi quần áo, tối nay ngươi phục vụ trẫm!"
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Lan Phi trừ khiếp sợ ở ngoài, còn thêm một phần mùi vị thụ sủng nhược kinh.
"Lo lắng làm cái gì, cởi quần áo!" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được quát lên.
"Dạ, nô tì tuân chỉ!" Bị vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn dọa cho sợ hãi, Lan Phi bắt đầu cởi áo nới dây lưng .
Dù sao nữ nhân hậu cung từ trước đến giờ đều là tịch mịch, hoàng đế có thể tới, nhưng đã để cho nàng tịch mịch thật lâu, thân thể càng thêm vội vàng. Rất nhanh, trên người của nàng liền chỉ còn lại một cái yếm, cố làm ra vẻ ngượng ngùng đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nàng thẹn thùng mở miệng nói: "Hoàng thượng. . . . . ."
Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng một cái, thô lỗ đem cái yếm trên người nàng lôi xuống, một tay áp đảo nàng ở trên giường.
Thiên Thiên, nữ nhân hậu cung cần ta phải không? Được, nàng đã cảm thấy các nàng cần ta, vậy ta sẽ thành toàn cho nàng.
Ánh mắt hắn một lần nữa hiện lên vẻ đau đớn, hắn cởi sạch quần áo trên người, hướng Lan Phi hôn xuống. Nụ hôn của hắn rất đau thương, mang theo vài phần vô tình, nước mắt lại theo chóp mũi mà rơi xuống bên gối.
Từ từ đứng lên, hắn đi ra khỏi ngự thư phòng, tiến về phía sau cung đi tới.
Lan uyển ——
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng!" Nhìn thấy Hoàng Phủ Tấn, Lan Phi ngây ngẩn cả người, nàng thế nào cũng không nghĩ được hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, mang theo gương mặt mệt mỏi cùng hốc mắt ửng đỏ.
Kể từ khi hoàng thượng hồi cung, nửa tháng tới nay, hoàng thượng cũng chưa từng xuất hiện ở hậu cung, ai cũng biết hoàng thượng trong lòng không cách nào quên hoàng hậu, nàng cũng không dám mong, nhưng nàng ta đang nghĩ rằng cả đời sẽ vườn không nhà trống, không ngờ hoàng thượng lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, khiến cho nàng ta hoàn toàn không hề chuẩn bị tâm lý.
"Thần. . . . . . Nô tì tham kiến hoàng thượng!" Sửng sốt một lúc lâu sau, Lan Phi mới phục hồi tinh thần lại, không ngừng quỳ xuống trước mặt Hoàng Phủ Tấn.
"Hãy bình thân." Trên nét mặt không bộc lộ điều gì, hắn lạnh như băng vòng qua Lan Phi, hướng bên giường đi tới, ngồi xuống, hắn hướng về phía Lan Phi lãnh đạm mở miệng nói: "Cởi quần áo, tối nay ngươi phục vụ trẫm!"
"Hoàng. . . . . . Hoàng thượng." Lan Phi trừ khiếp sợ ở ngoài, còn thêm một phần mùi vị thụ sủng nhược kinh.
"Lo lắng làm cái gì, cởi quần áo!" Hoàng Phủ Tấn không nhịn được quát lên.
"Dạ, nô tì tuân chỉ!" Bị vẻ mặt Hoàng Phủ Tấn dọa cho sợ hãi, Lan Phi bắt đầu cởi áo nới dây lưng .
Dù sao nữ nhân hậu cung từ trước đến giờ đều là tịch mịch, hoàng đế có thể tới, nhưng đã để cho nàng tịch mịch thật lâu, thân thể càng thêm vội vàng. Rất nhanh, trên người của nàng liền chỉ còn lại một cái yếm, cố làm ra vẻ ngượng ngùng đi tới trước mặt Hoàng Phủ Tấn, nàng thẹn thùng mở miệng nói: "Hoàng thượng. . . . . ."
Hoàng Phủ Tấn nhìn nàng một cái, thô lỗ đem cái yếm trên người nàng lôi xuống, một tay áp đảo nàng ở trên giường.
Thiên Thiên, nữ nhân hậu cung cần ta phải không? Được, nàng đã cảm thấy các nàng cần ta, vậy ta sẽ thành toàn cho nàng.
Ánh mắt hắn một lần nữa hiện lên vẻ đau đớn, hắn cởi sạch quần áo trên người, hướng Lan Phi hôn xuống. Nụ hôn của hắn rất đau thương, mang theo vài phần vô tình, nước mắt lại theo chóp mũi mà rơi xuống bên gối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.