Chương 545
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
"Thiên Thiên. . . . . ." Nhìn bộ dạng Tiểu
Thiên khó chịu như thế, Ám Dạ lúic này không đành lòng nói tiếp. Nhưng hắn
cũng hiểu, nếu tách Thiên Thiên cùng Hoàng Phủ Tấn ra, đối với Thiên Thiên mà
nói sẽ càng thêm khó chịu hơn nữa.
Bộ dạng của nàng mấy ngày nay lúc nào cũng là cười vui, nhưng hắn vẫn cảm nhận được không phải thật sự là như vậy, chẳng qua là hắn làm bộ như không thấy gì cả. Hắn không muốn nhắc đến Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt Thiên Thiên, điều đó sẽ khiến nàng thương tâm.
"Thiên Thiên, ngươi bây giờ đã biết Hoàng Phủ Tấn làm tất cả những việc đó là vì cái gì không?"
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Tại. . . . . . Tại sao có thể như vậy, tại. . . . . . Tại sao có thể như vậy." Nước mắt đã tuôn trào, nàng đem những đè nén mấy ngày qua hoàn toàn phát tiết hết ra ngoài, "Tại sao cái gì hắn cũng không nói cho ta biết? Hắn cho rằng hắn là ai, tại sao hắn có thể tùy tiện quyết định? Tại sao hắn không hỏi xem ta cảm thấy như thế nào liền tự tiện quyết định thay ta? Tại sao hắn không suy nghĩ một chút rằng ta cũng sẽ có nhiều khổ sở chứ? Hu hu~~~" Tùy ý đem cảm xúc đè nén trong lòng đã lâu thổ lộ ra ngoài, nàng nằm ở trên bàn khóc, "Sao hắn lại ngu ngốc như vậy, cái gì cũng không nói cho ta biết mà một mình chịu đựng, chịu đựng ta chỉ trích, chịu đựng ta tuyệt tình, tên ngu ngốc kia tại sao lại ngu như vậy? Hoàng Phủ Tấn ngươi, tên ngu ngốc này, hu hu~~~"
Để mặc cho Tiểu Thiên cứ khóc như vậy, Ám Dạ không nói gì thêm, bị đè nén lâu như vậy, nha đầu này cũng nên phát tiết một chút.
Chẳng qua là nghe được trong lời nói của nàng dù trách cứ Hoàng Phủ Tấn nhưng vẫn mang theo đau lòng, tâm của Ám Dạ cũng đau theo.
Hắn ngồi ở bên cạnh Tiểu Thiên, vẫn lẳng lặng, cho đến khi Tiểu Thiên ngừng khóc, hắn mới phục hồi tinh thần lại. Hắn thấy được trong mắt Tiểu Thiên chính là hoảng sợ mang theo khẩn trương rõ ràng.
"Dạ, ngươi nói cho ta biết, ngày đó tại sao hắn lại ho khan ho đến như vậy, có phải hay không bởi vì ta, ngươi nói cho ta biết có phải hay không bởi vì ta?" Trong mắt Tiểu Thiên hiện đầy lo lắng cùng vội vàng, nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Đêm đó khi nàng mới vừa nhìn thấy hắn, mặc dù sắc mặt hắn không được tốt, nhưng cũng không còn thấy hắn ho khan. Tại sao khi nàng tỉnh lại sau hôn mê, hắn liền ho khan đến như vậy? Bất quá mới một đêm mà thôi, tại sao hắn lại đột nhiên ho khan?
"Thiên Thiên. . . . . ." Chân mày Ám Dạ bởi vì câu hỏi này mà nhíu lại.
Càng như vậy, thì trong lòng Tiểu Thiên càng kịch liệt, "Dạ, ngươi nói cho ta biết, nhất định không phải là vì ta, nhất định không phải là vì ta?" Tiểu Thiên càng hỏi càng kích động, gần như là hướng về phía Ám Dạ hô lên, nước mắt đau lòng vào lúc này lại một lần nữa đã tuôn ra hốc mắt.
Bộ dạng của nàng mấy ngày nay lúc nào cũng là cười vui, nhưng hắn vẫn cảm nhận được không phải thật sự là như vậy, chẳng qua là hắn làm bộ như không thấy gì cả. Hắn không muốn nhắc đến Hoàng Phủ Tấn ở trước mặt Thiên Thiên, điều đó sẽ khiến nàng thương tâm.
"Thiên Thiên, ngươi bây giờ đã biết Hoàng Phủ Tấn làm tất cả những việc đó là vì cái gì không?"
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Tại. . . . . . Tại sao có thể như vậy, tại. . . . . . Tại sao có thể như vậy." Nước mắt đã tuôn trào, nàng đem những đè nén mấy ngày qua hoàn toàn phát tiết hết ra ngoài, "Tại sao cái gì hắn cũng không nói cho ta biết? Hắn cho rằng hắn là ai, tại sao hắn có thể tùy tiện quyết định? Tại sao hắn không hỏi xem ta cảm thấy như thế nào liền tự tiện quyết định thay ta? Tại sao hắn không suy nghĩ một chút rằng ta cũng sẽ có nhiều khổ sở chứ? Hu hu~~~" Tùy ý đem cảm xúc đè nén trong lòng đã lâu thổ lộ ra ngoài, nàng nằm ở trên bàn khóc, "Sao hắn lại ngu ngốc như vậy, cái gì cũng không nói cho ta biết mà một mình chịu đựng, chịu đựng ta chỉ trích, chịu đựng ta tuyệt tình, tên ngu ngốc kia tại sao lại ngu như vậy? Hoàng Phủ Tấn ngươi, tên ngu ngốc này, hu hu~~~"
Để mặc cho Tiểu Thiên cứ khóc như vậy, Ám Dạ không nói gì thêm, bị đè nén lâu như vậy, nha đầu này cũng nên phát tiết một chút.
Chẳng qua là nghe được trong lời nói của nàng dù trách cứ Hoàng Phủ Tấn nhưng vẫn mang theo đau lòng, tâm của Ám Dạ cũng đau theo.
Hắn ngồi ở bên cạnh Tiểu Thiên, vẫn lẳng lặng, cho đến khi Tiểu Thiên ngừng khóc, hắn mới phục hồi tinh thần lại. Hắn thấy được trong mắt Tiểu Thiên chính là hoảng sợ mang theo khẩn trương rõ ràng.
"Dạ, ngươi nói cho ta biết, ngày đó tại sao hắn lại ho khan ho đến như vậy, có phải hay không bởi vì ta, ngươi nói cho ta biết có phải hay không bởi vì ta?" Trong mắt Tiểu Thiên hiện đầy lo lắng cùng vội vàng, nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Đêm đó khi nàng mới vừa nhìn thấy hắn, mặc dù sắc mặt hắn không được tốt, nhưng cũng không còn thấy hắn ho khan. Tại sao khi nàng tỉnh lại sau hôn mê, hắn liền ho khan đến như vậy? Bất quá mới một đêm mà thôi, tại sao hắn lại đột nhiên ho khan?
"Thiên Thiên. . . . . ." Chân mày Ám Dạ bởi vì câu hỏi này mà nhíu lại.
Càng như vậy, thì trong lòng Tiểu Thiên càng kịch liệt, "Dạ, ngươi nói cho ta biết, nhất định không phải là vì ta, nhất định không phải là vì ta?" Tiểu Thiên càng hỏi càng kích động, gần như là hướng về phía Ám Dạ hô lên, nước mắt đau lòng vào lúc này lại một lần nữa đã tuôn ra hốc mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.