Chương 60
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
“Suỵt ~~~ đừng lớn tiếng như vậy, nếu để cho
người khác nghe được, để cho Hoàng Thượng nghe đuợc, tiểu tử kia nhất sẽ với
tức giận Ai gia.” Thái Hoàng Thái Hậu cười đến vẻ mặt gian vô cùng, cười như
vậy thực không giống một Thái Hoàng Thái Hậu đã sáu mươi tuổi a.
“Dạ, Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng nếu biết người lừa ngài ấy, ngài nhất định sẽ rất tức giận.” Vũ Lạc Thủy cau mày, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.
“Cho nên, con phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể để Hoàng Thượng biết, hiểu chưa?” Thái Hoàng Thái Hậu giảo hoạt nháy hai mắt, trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Thiên Thiên, nha đầu kia, tuy rằng mới chỉ gặp qua vài lần, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác vô cùng yêu thích nàng, nhưng nha đầu kia sau khi tiến cung thực khác với một Thiên Thiên trước kia tao nhã văn tĩnh, khác đến khó có thể tin được, nàng bây giờ bướng bỉnh lại mang theo vài phần quật cường, lá gan lớn đến ngay cả hoàng đế đều dám mắng, dám đánh, nữ hài tử như thế, bà vẫn là mới gặp lần đầu tiên .
Chỉ là, mặc kệ là một loại tính cách nào của Thiên Thiên, lão nhân gia nàng đây đều thích, hơn nữa, nàng càng thêm thích những lúc Thiên Thiên ở bên cạnh tôn tử của nàng, dưòng như lúc nào nha đầu kia cũng đều có thể điều khiển cảm xúc của đứa cháu cứng đầu này.
“ Dạ, Thái Hoàng Thái Hậu.” Vũ Lạc Thủy khẽ vuốt cằm, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu tìm cách tác hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu như thế, lòng của nàng liền dấy lên cảm giác khó chịu.
Hoàng Phủ Tấn sau khi ra khỏi Thanh Âm cung, sắc mặt thực khó coi, hắn thân là một hoàng đế, thế nhưng phải tự mình đi tìm Hoàng Hậu hồi cung, hơn nữa nữa người kia lại là kẻ cho hắn mang lục mạo, nếu chính hắn tự mình đi tìm nàng chẳng phải sẽ làm cho nàng ngày càng vô pháp, vô thiên, kiêu ngạo sao?
Nhưng, Hoàng tổ mẫu người. . . . . .
Khẽ cắn môi, Hoàng Phủ Tấn bình tĩnh hướng cửa cung mà đi.
Hiện tại, hắn thấy thật may mắn khi chưa hạ thánh chỉ phế hậu đến Thượng Thưphủ, bằng không Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Thượng Thư phủ ——
“Tỷ tỷ, nghe nói muội muội không ở đây mấy ngày nay, tâm tình của tỷ tỷ thật tốt a, chẳng những xuống tay đánh cả cha, còn bắt nương của ta ngủ sài phòng ?”
Đi đến nói chuyện là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi, ánh mắt ngạo mạn như không để Tiểu Thiên đang đứng trước mặt vào mắt.
Nàng chính là nữ nhi thứ hai của Niếp Vân Hạc, do Vương thị hạ sinh, NiếpTiểu San.
“Nga, ha hả ~~” Tiểu Thiên che miệng cười khan vài tiếng, khẽ chớp mắt, mở miệng nói: “Muội muội thông tin thật là nhanh, tỷ tỷ dùng đãi ngộ dành cho “khách quý” như vậy với Nhị nương, nàng liền khẩn cấp báo tin cho muội a.”
“Niếp Tiểu Thiên, lá gan ngươi thật không nhỏ a!” Niếp Tiểu San nheo lại hai mắt, nhìn thẳng Tiểu Thiên nói.
“Dạ, Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng nếu biết người lừa ngài ấy, ngài nhất định sẽ rất tức giận.” Vũ Lạc Thủy cau mày, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu.
“Cho nên, con phải giữ bí mật, ngàn vạn lần không thể để Hoàng Thượng biết, hiểu chưa?” Thái Hoàng Thái Hậu giảo hoạt nháy hai mắt, trong mắt lộ vẻ đắc ý.
Thiên Thiên, nha đầu kia, tuy rằng mới chỉ gặp qua vài lần, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác vô cùng yêu thích nàng, nhưng nha đầu kia sau khi tiến cung thực khác với một Thiên Thiên trước kia tao nhã văn tĩnh, khác đến khó có thể tin được, nàng bây giờ bướng bỉnh lại mang theo vài phần quật cường, lá gan lớn đến ngay cả hoàng đế đều dám mắng, dám đánh, nữ hài tử như thế, bà vẫn là mới gặp lần đầu tiên .
Chỉ là, mặc kệ là một loại tính cách nào của Thiên Thiên, lão nhân gia nàng đây đều thích, hơn nữa, nàng càng thêm thích những lúc Thiên Thiên ở bên cạnh tôn tử của nàng, dưòng như lúc nào nha đầu kia cũng đều có thể điều khiển cảm xúc của đứa cháu cứng đầu này.
“ Dạ, Thái Hoàng Thái Hậu.” Vũ Lạc Thủy khẽ vuốt cằm, nhìn Thái Hoàng Thái Hậu tìm cách tác hợp Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu như thế, lòng của nàng liền dấy lên cảm giác khó chịu.
Hoàng Phủ Tấn sau khi ra khỏi Thanh Âm cung, sắc mặt thực khó coi, hắn thân là một hoàng đế, thế nhưng phải tự mình đi tìm Hoàng Hậu hồi cung, hơn nữa nữa người kia lại là kẻ cho hắn mang lục mạo, nếu chính hắn tự mình đi tìm nàng chẳng phải sẽ làm cho nàng ngày càng vô pháp, vô thiên, kiêu ngạo sao?
Nhưng, Hoàng tổ mẫu người. . . . . .
Khẽ cắn môi, Hoàng Phủ Tấn bình tĩnh hướng cửa cung mà đi.
Hiện tại, hắn thấy thật may mắn khi chưa hạ thánh chỉ phế hậu đến Thượng Thưphủ, bằng không Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ bị hắn làm cho tức chết.
Thượng Thư phủ ——
“Tỷ tỷ, nghe nói muội muội không ở đây mấy ngày nay, tâm tình của tỷ tỷ thật tốt a, chẳng những xuống tay đánh cả cha, còn bắt nương của ta ngủ sài phòng ?”
Đi đến nói chuyện là một cô gái khoảng 17, 18 tuổi, ánh mắt ngạo mạn như không để Tiểu Thiên đang đứng trước mặt vào mắt.
Nàng chính là nữ nhi thứ hai của Niếp Vân Hạc, do Vương thị hạ sinh, NiếpTiểu San.
“Nga, ha hả ~~” Tiểu Thiên che miệng cười khan vài tiếng, khẽ chớp mắt, mở miệng nói: “Muội muội thông tin thật là nhanh, tỷ tỷ dùng đãi ngộ dành cho “khách quý” như vậy với Nhị nương, nàng liền khẩn cấp báo tin cho muội a.”
“Niếp Tiểu Thiên, lá gan ngươi thật không nhỏ a!” Niếp Tiểu San nheo lại hai mắt, nhìn thẳng Tiểu Thiên nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.