Chương 68
Sửu Tiểu Áp
06/07/2013
Tầm mắt quét về phía mọi người đang đứng ở trong
phòng, Hoàng Phủ Tấn khẩu khí lạnh như băng mở miệng nói: “Ừm, sau khi Thiên
Thiên cùng trẫm hồi cung, nếu ai dám khi dễ Niếp phu nhân, sẽ tịch thu hết gia
sản, trị tội cả nhà!”
“Thần không dám!” Niếp Vân Hạc lập tức quỳ xuống, vài người khác ở đây cũng sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống.
“Hoàng Thượng ngươi thực sự tuyệt vời!” Đắc ý, Tiểu Thiên thừa dịp những người khác không chú ý, tiến đến bên tai Hoàng Phủ Tấn, thấp giọng nói một câu.
“Niếp Tiểu Thiên, uy hiếp trẫm này trẫm sẽ tính sổ với ngươi sau!” Cắn răng, Hoàng Phủ Tấn trầm giọng mở miệng nói.
“Được rồi, về sau sẽ tiếp tục tính, sau này người muốn như thế nào ta đều nghe theo như vậy!” Tiểu Thiên vội không ngừng mà tiếp lời Hoàng Phủ Tấn, dù sao sau này nàng cũng sẽ bỏ đi, cùng hắn hồi cung cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi, hắn con có thể tính sổ với nàng sao? Vậy chờ hắn có bản lĩnh tìm được nàng rồi nói sau nhé.
“Đi thôi!” nhìn nàng liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Tấn kéo tay nàng đi ra khỏi cửa.
“Hoàng Thượng!” Phía sau vang lên thanh âm của Niếp Tiểu San.
Tiểu Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên, xem ra nha đầu này thực sự là luyến tiếc Hoàng Thượng .
“Chuyện gì?” Hoàng Phủ Tấn quay đầu lại, trên mặt không có biểu tình gì.
“Ngài. . . . . . Ngài không thể ở đây thêm chút nữa sao?” Niếp Tiểu San chưa từ bỏ ý định mở miệng hỏi.
Không ít nam nhân đã phải quỳ gối dưới váy của nàng, vì sao vị quân vương tuấn mỹ tựa Phan An này lại đối với nàng thờ ơ như vậy, ngược lại đối với Niếp Tiểu Thiên xú nha đầu tốt như vậy, nàng không phục, nàng cũng nuốt không được cục tức này.
“Không cần, trẫm còn có việc.” Lạnh lùng mở miệng nói một tiếng, Hoàng Phủ Tấn kéo tay Tiểu Thiên, đi ra khỏi phủ Thượng Thư.
Dọc theo đường đi, khoé mắt Tiểu Thiên thủy chung mang theo một mạt đắc ý tươi cười.
Ha ha ~~~ nữ nhi kia còn muốn câu dẫn hôn quân mặt lạnh sao? Người ta hậu cung dưỡng ba nghìn giai nhân đâu phải để ngồi không, người ta sẽ chọn một nữ nhân do thị thiếp sinh ra sao
Tiểu Thiên khinh thường mà trề trề môi , nhìn Hoàng Phủ Tấn đang đi bên cạnh vẫn không nói gì, liếc mắt một cái.
Nhịn không được thở dài, một nam nhân tuấn mỹ như vậy vì sao luôn bày ra một bộ dáng khiến mọi người phải sợ hãi chứ? Hắn nếu giống như lúc ở thượng thư phủ, lộ ra ánh mắt ôn nhu có thể cướp được trái tim của hàng nghìn cô gái kia, nhất định tất cả nữ nhân đều sẽ phải quỳ gối trước hắn, cảnh tượng đó thật đáng mong chờ a.
Thực đáng tiếc, một khuôn mặt như vậy lại có thể có tính tình thối đến không chịu được như thế, thật là khiến cho người ta có cảm giác khó hiểu a.
Nghĩ vậy, Tiểu Thiên vẫn là nhịn không được thở dài.
“Thần không dám!” Niếp Vân Hạc lập tức quỳ xuống, vài người khác ở đây cũng sợ tới mức đồng loạt quỳ xuống.
“Hoàng Thượng ngươi thực sự tuyệt vời!” Đắc ý, Tiểu Thiên thừa dịp những người khác không chú ý, tiến đến bên tai Hoàng Phủ Tấn, thấp giọng nói một câu.
“Niếp Tiểu Thiên, uy hiếp trẫm này trẫm sẽ tính sổ với ngươi sau!” Cắn răng, Hoàng Phủ Tấn trầm giọng mở miệng nói.
“Được rồi, về sau sẽ tiếp tục tính, sau này người muốn như thế nào ta đều nghe theo như vậy!” Tiểu Thiên vội không ngừng mà tiếp lời Hoàng Phủ Tấn, dù sao sau này nàng cũng sẽ bỏ đi, cùng hắn hồi cung cũng chỉ là kế hoãn binh mà thôi, hắn con có thể tính sổ với nàng sao? Vậy chờ hắn có bản lĩnh tìm được nàng rồi nói sau nhé.
“Đi thôi!” nhìn nàng liếc mắt một cái, Hoàng Phủ Tấn kéo tay nàng đi ra khỏi cửa.
“Hoàng Thượng!” Phía sau vang lên thanh âm của Niếp Tiểu San.
Tiểu Thiên khóe miệng khẽ nhếch lên, xem ra nha đầu này thực sự là luyến tiếc Hoàng Thượng .
“Chuyện gì?” Hoàng Phủ Tấn quay đầu lại, trên mặt không có biểu tình gì.
“Ngài. . . . . . Ngài không thể ở đây thêm chút nữa sao?” Niếp Tiểu San chưa từ bỏ ý định mở miệng hỏi.
Không ít nam nhân đã phải quỳ gối dưới váy của nàng, vì sao vị quân vương tuấn mỹ tựa Phan An này lại đối với nàng thờ ơ như vậy, ngược lại đối với Niếp Tiểu Thiên xú nha đầu tốt như vậy, nàng không phục, nàng cũng nuốt không được cục tức này.
“Không cần, trẫm còn có việc.” Lạnh lùng mở miệng nói một tiếng, Hoàng Phủ Tấn kéo tay Tiểu Thiên, đi ra khỏi phủ Thượng Thư.
Dọc theo đường đi, khoé mắt Tiểu Thiên thủy chung mang theo một mạt đắc ý tươi cười.
Ha ha ~~~ nữ nhi kia còn muốn câu dẫn hôn quân mặt lạnh sao? Người ta hậu cung dưỡng ba nghìn giai nhân đâu phải để ngồi không, người ta sẽ chọn một nữ nhân do thị thiếp sinh ra sao
Tiểu Thiên khinh thường mà trề trề môi , nhìn Hoàng Phủ Tấn đang đi bên cạnh vẫn không nói gì, liếc mắt một cái.
Nhịn không được thở dài, một nam nhân tuấn mỹ như vậy vì sao luôn bày ra một bộ dáng khiến mọi người phải sợ hãi chứ? Hắn nếu giống như lúc ở thượng thư phủ, lộ ra ánh mắt ôn nhu có thể cướp được trái tim của hàng nghìn cô gái kia, nhất định tất cả nữ nhân đều sẽ phải quỳ gối trước hắn, cảnh tượng đó thật đáng mong chờ a.
Thực đáng tiếc, một khuôn mặt như vậy lại có thể có tính tình thối đến không chịu được như thế, thật là khiến cho người ta có cảm giác khó hiểu a.
Nghĩ vậy, Tiểu Thiên vẫn là nhịn không được thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.