Quyển 4 - Chương 30: Giang sơn
Lưu Liễm Tử
14/05/2015
Rồi chúng tôi dắt tay nhau dạo bước ra ngoài, tựa như một cặp thiếu niên nam nữ du xuân, mang theo một chút lòng chờ mong và thỏa mãn, lần lượt đi thăm thú “Thượng Kinh bát cảnh”. Thượng Kinh nằm chếch về mạn Bắc, tất nhiên không thể có phong cảnh tú lệ và non nước hữu tình như Trung Kinh vốn ở miền Nam, có điều cũng có tám khu thắng cảnh cực kỳ nổi tiếng, lần lượt là: Vạn Tuyền Thùy Điếu, Thiên Trụ Bài Thanh, Huy Sơn Tình Tuyết, Hoa Bạc Quan Liên, Hoàng Tự Chung Minh, Hồn Hà Vãn Độ, Tháp Loan Tịch Chiếu, Liễu Đường Tị Thử[1].
[1] Đây kỳ thực là tám cảnh đẹp ở Thịnh Kinh, tức thành phố Thẩm Dương thuộc tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc ngày nay. Tên mỗi thắng cảnh có bốn chữ, hai chữ đầu là chỉ địa danh, hai chữ sau là điểm đặc sắc của địa danh đó – ND.
Trong các thắng cảnh kể trên, Huy Sơn Tình Tuyết là đẹp nhất nhưng Huyền Thanh lại thở dài than: “Nơi phong cảnh đẹp nhất chưa chắc đã là nơi mọi người yêu thích nhất.”
Tôi không kìm được lòng tò mò, bèn hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
Huyền Thanh chắp tay sau lưng, ngước nhìn ngọn Huy Sơn, ung dung đáp: “Phàm là các chốn phong cảnh tú lệ, tuyệt vời trên thế gian, thường cần phải tới nơi hiểm trở mới nhìn thấy được. Mà người đời đa phần đều sợ phải dấn thân vào nơi hiểm địa, do đó thường chỉ đồn thổi về vẻ đẹp của nơi nào đó chứ không chịu tự mình tới nơi. Tựa như Huy Sơn Tình Tuyết này vậy, người đứng ở chân núi nhìn lên thì nhiều, chứ người lên núi ngắm cảnh tuyết thì chẳng được mấy ai.”
Tôi ngước mắt nhìn theo, thấy quả nhiên dưới chân núi người đông nườm nượp, trên đỉnh núi lại băng tuyết cô đơn, tịch mịch vô cùng, thực là một sự đối lập vô cùng rõ rệt, khiến người ta không kìm được phải sinh lòng cảm thán.
Huyền Thanh nói: “Huy Sơn cao chừng trăm trượng, đứng trên đỉnh núi nhìn về phía bắc có thể thấy sa mạc bao la của người Hách Hách, nhìn về phí nam có thể thấy cảnh nước non tươi đẹp ở Trung Kinh, đó là một tầm mắt rộng lớn đến chừng nào kia chứ!”
©STE.NT
Mấy ngày nay đi thăm thú Hồn Hà Vãn Độ, Tháp Loan Tịch Chiếu, Vạn Tuyền Thùy Điếu, tôi thấy chẳng qua chỉ hơn những phong cảnh bình thường một chút, nếu không có Huyền Thanh bầu bạn kề bên thì thật chẳng có gì thú vị. Lúc này nghe y nói vậy, tôi bất giác nảy lòng hứng thú, bèn hào hứng nói: “Đã không có ai chịu đi, vậy chi bằng chúng ta cùng trèo lên đó được không?” Dừng một chút, tôi cất giọng thiết tha: “Trên núi băng tuyết phủ đầy, chỉ có huynh và muội.”
Huyền Thanh mỉm cười đưa mắt nhìn tôi, khẽ vuốt ve bờ vai tôi vẻ đầy trìu mến. “Ta chẳng qua chỉ nói vậy thôi, chứ trên núi lạnh như thế, ta sợ nàng không chịu nổi. Hôm nay chúng ta đâu có mang theo quần áo ra ngoài, trên người lại chẳng còn bao nhiêu bạc.”
Tôi cười tươi, nói: “Có gì mà phải sợ chứ?”
Tôi đưa mắt nhìn khắp xung quanh, thấy phía đằng xa có người đang gánh theo một gánh áo choàng da chồn tới bán, bèn vẫy tay gọi gã lại, sau khi lật xem thử thấy chất lượng cũng tốt bèn đưa tay tháo cây trâm vàng đính minh châu trên đầu xuống, đưa cho gã, cười nói: “Ta dùng cây trâm này đổi lấy ba chiếc áo choàng da chồn, vậy có được không?”
Người đó nhìn tôi vẻ nghi hoặc, nhất thời không dám nhận lấy. Tôi chỉ tay vào hai viên minh châu to bằng ngón tay cái trên cây trâm, giải thích cho gã nghe: “Vàng ròng thì không có gì, nhưng hai viên minh châu này ít nhất cũng có giá ngang mười gánh áo choàng da chồn như của ngươi, ngươi không thiệt đâu.”
Gã nhận lấy cây trâm rồi tỉ mỉ ngắm nghía một hồi, chừng như sợ tôi hối hận, vội vàng cất vào vạt áo trước ngực, mặt mày tươi cười, chọn lấy ba chiếc áo choàng lông chồn tốt nhất đưa cho tôi, lại tặng thêm cả bao tay, khăn quàng cổ, sau đó mới mừng rỡ rời đi.
Hoán Bích không kìm được, tỏ ra có chút tiếc nuối. “Một cây trâm đẹp như thế, đổi lấy ba chiếc áo lông chồn thật không đáng chút nào.”
Tôi cười, thản nhiên nói: “Ngàn vàng khó mua được một khoảnh khắc mừng vui, hà tất phải tiếc một cây trâm chứ, chẳng qua là vật ngoài thân mà thôi.”
Huyền Thanh mỉm cười, nắm lấy bàn tay tôi. “Ngàn vàng đem đổi lấy nụ cười, câu nói đó chính là nói tới nàng đấy. Tính cách sảng khoái này của nàng đúng là rất tuyệt vời.”
Huyền Thanh vốn muốn thuê hai chiếc kiệu mềm khiêng tôi và Hoán Bích lên núi, nhưng kiệu phu vừa nghe nói là phải leo lên đỉnh Huy Sơn liền vội vàng xua tay lia lịa, mặt mày nhăn nhó khuyên nhủ: “Công tử và hai vị cô nương đúng là có nhã hứng, nhưng trên đỉnh Huy Sơn toàn băng với tuyết, thực sự quá lạnh, đường lại trơn nữa, khó đi vô cùng, việc này bọn ta quả thực không thể nhận nổi.”
Tôi quay sang cười, nói với Huyền Thanh: “Huynh không cần mất công tìm người nữa đâu, chúng ta cứ tự mình lên núi, đi được tới đâu thì hay tới đó, vậy cũng coi như là tận hứng rồi.”
Hoán Bích cũng khẽ nở nụ cười. “Công tử chớ xem thường nô tỳ và tiểu thư, hai người chúng tôi không phải là loại người yếu ớt gió thổi cũng ngã đâu.”
Huyền Thanh vỗ tay cười rộ. “Hai vị cô nương đã nói như vậy, Thanh tất nhiên không thể chịu kém, nhất định sẽ theo hầu tới cùng. Chỉ là có một thứ chúng ta không thể thiếu được.”
Tôi không khỏi có chút tò mò. “Là thứ gì vậy?”
Huyền Thanh lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một gói gì đó, mùi khá khó ngửi, có màu vàng, là một thứ dạng bột.
Hoán Bích ghé mũi tới ngửi, không kìm được hơi cau mày lại. “Mùi hăng quá, là thứ gì vậy?”
Huyền Thanh đáp: “Là thuốc rắn. Trên đỉnh Huy Sơn tuy nhiều băng tuyết nhưng đó không phải là thứ đáng sợ nhất, bởi dù lạnh đến mấy thì cũng chỉ cần mặc nhiều áo là được.” Y lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Trên Huy Sơn có một thứ đáng sợ nhất, ấy là hàn xà, người chưa từng tới Huy Sơn thì không biết gì về thứ này đâu. Các loài rắn khác cứ tới mùa giá lạnh thì đều phải đi ngủ đông nhưng hàn xà lại khác, vẫn hoạt động như thường, mà nó cũng chỉ có thể sinh sống ở nơi băng tuyết giá lạnh thôi. Hàn xà thân thể tuy nhỏ nhưng lại rất độc. Một khi bị nó cắn trúng, nhẹ thì hôn mê, nặng thì mất mạng. Bôi thứ thuốc rắn này vào thì có thể đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì, mà lỡ như bị rắn cắn thì vẫn có thể trong uống ngoài thoa, ít nhiều cũng có chút tác dụng.” Thấy tôi và Hoán Bích đều tỏ ra sợ hãi, Huyền Thanh liền tươi cười an ủi: “Có điều, hàn xà không bao giờ chủ động tấn công con người, hơn nữa số lượng cũng không nhiều. Chỉ là tuy chưa chắc đã gặp phải nhưng chúng ta vẫn cần đề phòng mới được.”
Hoán Bích sợ hãi nói: “Nếu vậy, chi bằng chúng ta không lên đỉnh núi nữa. Giống hàn xà đó, nô tỳ vừa nghe nói tới đã cảm thấy sợ hãi rồi.”
Huyền Thanh cười bảo: “Nếu chỉ vì một loài rắn mà bỏ qua phong cảnh tuyệt vời thì thật là đáng tiếc!”, rồi lại nhìn qua phía tôi. “Hoàn Nhi, ý nàng thế nào?”
Tôi nhìn chăm chú vào gói thuốc rắn trong tay y, cười nói: “Không phải huynh nói có nó rồi thì sẽ không có vấn đề gì sao?”, sau đó bèn mở gói thuốc ra, bôi thuốc lên người. Huyền Thanh nở nụ cười hiểu ý, cũng bắt đầu bôi thuốc.
Tôi quay sang nói với Hoán Bích: “Nếu muội sợ thì cứ ở đây đợi bọn ta, bọn ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Hoán Bích nhìn tôi, rồi lại nhìn Huyền Thanh, cặp mắt hơi lóe sáng, thấp giọng nói: “Nô tỳ cũng muốn đi.”
Kỳ thực đường núi không hề khó đi, nơi chân núi Huy Sơn mọc đầy những cây cổ thụ xanh biếc, cao tới chọc trời, trên cây um tùm những phiến lá to nhưng mỏng manh và mềm mại, hết sức ưa nhìn. Đi dần lên trên, cây cối dần toát ra vẻ lạnh lẽo, màu sắc cũng chuyển dần thành màu đen, chủ yếu là tùng bách, dưới đất rụng đầy lá tùng, giẫm chân lên có cảm giác hết sức mềm mại, cứ như đang đi trên thảm gấm. Thế nhưng màu sắc của lá tùng hoặc là xanh biếc hoặc là vàng ruộm, so với những loại thảm gấm hoa lệ bình thường thì đẹp hơn gấp mấy lần, qua đó cũng có thể phần nào thấy được sự kỳ diệu của thiên nhiên. Lại đi tiếp lên trên, thảm cỏ dài xanh biếc đã dần biến thành loại cỏ thấp dính sát đất và các loại rêu, thỉnh thoảng gặp vài cái cây thì đều là loại sần sùi, cứng cáp, ngạo nghễ đứng vươn mình giữa thế gian.
Vốn dĩ nơi chân núi cây cối mọc rất nhiều, hơn nữa người còn đông như mắc cửi, tới đây rồi thì du khách thưa dần, chỉ có lác đác vài người, ai nấy đều mặc áo lông chồn giữ ấm nhưng tất thảy đều do dự không đi tiếp, chỉ ngẩng đầu nhìn đỉnh núi băng tuyết phủ đầy, cất lên từng tràng tán thán.
Hồi nãy dưới chân núi thì còn ấm áp như dịp đầu thu, nhưng tới lưng chừng núi thì không khí trở nên vô cùng giá lạnh, từng làn gió rét không ngừng thổi tới, khiến Hoán Bích run lẩy bẩy, nép sát vào người tôi.
Huyền Thanh đưa mắt liếc qua Hoán Bích, rồi khẽ mỉm cười quay sang nhìn tôi. “Mời nương tử quyết định, chúng ta có nên đi tiếp không đây?”
Tôi bật cười, lườm y một cái, hờn trách: “Càng ngày càng lẻo mép, thật đáng ghét!”
Tôi ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, dưới nền trời xanh biếc, ngọn núi tuyết cao sừng sững, tựa một con rồng uốn lượn tung bay. Từ trên cao ánh dương chiếu xuống, ấm áp vàng ươm, càng làm đỉnh núi toát ra một vẻ rực rỡ và thuần khiết khôn tả, tôi không kìm được phải nín thở, trong lòng nảy sinh muôn vàn nỗi niềm sùng kính.
Không rõ tại sao, tự nơi đáy lòng tôi chợt sinh ra một sự xúc động khó có thể diễn tả bằng lời, khiến tôi rất muốn lên đỉnh núi để thử cảm giác đứng ở nơi cao vót mà nhìn xuống thiên hạ. Thế là tôi bèn nói với giọng chắc nịch: “Đã tới được đây rồi, tất nhiên là phải đi tiếp. So với việc phải ngước nhìn cả đời, tự mình trèo lên mà ngắm nghía cho thỏa thích há lại chẳng tốt hơn sao.”
Tôi lấy chiếc áo lông chồn màu xám bạc đưa cho Hoán Bích, lại lấy chiếc màu tím sẫm đưa cho Huyền Thanh. Mặc chiếc áo choàng màu tím sẫm lên người, trông Huyền Thanh lại càng tuấn tú, toàn thân toát ra khí độ hiên ngang, quý phái, tựa như đi tới từchín tầng mây, vẻ cao quý không gì che giấu được. Tôi giúp y thắt nút chiếc áo choàng, mặt ngoài chiếc áo mềm mượt, bóng loáng, lướt tay qua có cảm giác vô cùng dễ chịu. Lòng tôi bất chợt mềm đi, ngước mắt nhìn y chăm chú. Vừa khéo lúc này y cũng nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ dịu dàng, làm lòng tôi càng mềm nhũn. Y đưa tay tới nắm lấy bàn tay tôi, tôi cúi đầu cười khẽ, thấp giọng nói: “Huynh làm gì đấy? Hoán Bích cũng đang ở đây kìa.”
Y nở một nụ cười dịu dàng mà kiên định. “Ta chỉ muốn dắt tay nàng, mặc kệ gió tuyết, cùng nhau đi mãi.”
Tự nơi đáy lòng tôi trào dâng một niềm ấm áp khó tả, khiến tôi cảm thấy toàn thân thư thái, tựa như đang được tắm nắng xuân.
Nụ cười của tôi nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt, tựa một bông hoa nở rộ. Tôi khẽ nói: “Được!”
Mười ngón tay của tôi và y nắm chặt, đan vào nhau. Tư thế nắm tay kiểu này chính là “Đồng tâm khấu” mà có lần y đã từng nói tới, mười ngón tay đan vào nhau, bất kể là sống hay chết cũng không tách rời.
Một tay y nắm tay tôi, tay còn lại giúp tôi khoác chiếc áo lông chồn lên người. Chiếc áo của tôi so ra thì có màu nhạt hơn của y một chút, phần đầu những sợi lông tím lác đác mấy đốm màu bạc, nhưng như thế kết hợp với màu tím sẫm của y trông lại càng đẹp đẽ hơn. Phía bên kia, Hoán Bích cũng đã mặc áo xong, ba người chúng tôi cùng đi tiếp.
Đường núi càng đi càng dốc, vì hiếm có ai tới đây nên đường đi đã dần bị băng tuyết phủ dày, tất cả ngợp trong màu trắng mênh mang. Ấy vậy mà trên con đường phía trước lại có hai hàng dấu chân rất rõ, hẳn là vừa có ai đi qua đây.
Tôi không kìm được thầm cảm thấy kinh ngạc, liền quay sang nói với Huyền Thanh: “Không ngờ lại có người có nhã hứng giống chúng ta, lại còn đi trước một bước nữa.”
Huyền Thanh cười, nói: “Như vậy cũng tốt, qua đó đủ thấy chúng ta không phải người lập dị.”
Tôi lúc này tuy đi khá vất vả nhưng vẫn cất tiếng cười vang. “Đây là chuyện thú vị biết chừng nào, sao có thể coi là lập dị được.”
Khi chúng tôi lên tới đỉnh núi thì trời đã ngả bóng hoàng hôn. Trên đỉnh núi tuy đầy băng tuyết nhưng vẫn có tùng bách vươn mình ngạo nghễ, những cành cây bị tuyết lạnh đè lên, nhìn như muôn vàn bông hoa lê nở rộ. Hơn nữa, cảnh tuyết đè tùng xanh vừa khéo trông như bạch ngọc khảm phỉ thúy, cực kỳ tráng lệ.
Trên đỉnh núi, gió lạnh rít gào, nhưng đứng ở nơi đây lại có thể nhìn thấy sa mạc vô biên vô tận trong địa giới Hách Hách, ở nơi chân trời, vầng dương đỏ rực treo giữa những hạt cát vàng bay lượn, sắc đỏ chiếu xuống uốn lượn tựa dòng sông sóng nước cuộn trào. Còn trong địa giới Đại Chu, vẫn là vầng dương ấy nhưng lại giống một viên bảo thạch màu đỏ treo cao giữa trời, xung quanh là một mảng màu xanh thuần khiết cùng muôn áng mây màu, tạo nên một khung cảnh vô cùng rực rỡ, hoa lệ, tựa gấm vóc muôn màu. Ngọn núi xanh biếc trải dài liên miên bất tận chừng như cũng bị nhuốm lên những màu sắc ấy, trở nên hết sức mê ly. Trong thành Thượng Kinh, phố chợ ồn ào, người qua lại hết sức tấp nập. Từ nơi trang viện của mấy gia đình giàu có, khói chiều vương vất bay lên, tô điểm cho vô số tường xanh ngói đỏ cực kỳ hoa lệ. Mà những gia đình đó, lúc này chắc đều đang tấu nhạc vui tươi để hưởng thụ sự giàu sang giữa chốn nhân gian.
Sự phồn hoa náo nhiệt, xa xỉ vàng son của vùng đất phía Nam thực giống như áng mây màu nơi chân trời, khiến người ta mê đắm. Nhưng phong cảnh như vậy, tôi lại chẳng có lòng dạ để thưởng thức.
Lúc này, mắt thấy đại mạc mênh mang, tà dương sắp lặn, non nước mê ly, thế gian hữu tình, tất thảy đều ở xung quanh mình, lòng tôi bỗng xúc động khôn nguôi, sinh ra một niềm hào tình tráng chí “nắm trọn giang sơn vào giữa bàn tay”.
Tôi không kìm được cất lời cảm khái: “Quả đúng là giang sơn tươi đẹp biết bao, làm ngất ngây vố số bậc anh hào. Muội dù chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm nhưng cũng nguyện vì thế mà ngây ngất.”
Huyền Thanh khẽ kéo tôi vào lòng, hỏi: “Có lạnh không?ݍ
Tôi vẫn đang trong tâm trạng sục sôi, hưng phấn đến nỗi hai má đỏ bừng. Huyền Thanh xoa nhẹ má tôi, nói: “Sao mà hưng phấn đến vậy chứ? Làm ngất ngây vô số bậc anh hào, tâm tư của muội quả cũng chẳng thua gì một trang nam tử.”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ. “Người quân tử thấy cảnh này, ắt đều nghĩ tới sự hưng vong của thiên hạ. Muội là nữ tử nhưng cảm xúc cũng không có gì khác biệt.”
Huyền Thanh đưa tay chỉ hướng Hách Hách đằng xa, cất giọng sang sảng: “Nàng nhìn thấy chưa? Nơi đó cát vàng ngợp trời, đại mạc mênh mang, chính là địa giới Hách Hách. Năm xưa Tế Cách Khả hãn của Hách Hách dẫn quân tiến đánh Nhạn Minh quan, ý đồ phá ải đoạt thành, chiếm lấy giang sơn gấm vóc của Đại Chu ta. May có Đại tướng Tề Bất Trì dẫn quân huyết chiến liền mấy tháng, Đại Chu ta mới có được sự thanh bình ngày nay.” Hào khí trong y bỗng dâng cao vút. “Là thân nam nhi vốn phải như thế! Nếu Thanh sinh sớm trăm năm, gặp trận chiến này, ắt sẽ ruổi ngựa sa trường, tắm máu giết địch, vậy mới không uổng một kiếp nam nhi!”
Hoài bão của y sao tôi không rõ, chỉ đáng tiếc… Thần sắc tôi thoáng trở nên ảm đạm, chỉ đáng tiếc y là con trai của Thư Quý thái phi, cả đời này ắt đều phải ẩn giấu tài năng của mình đằng sau bộ dạng đùa giỡn với đời.
Sự lạnh giá của băng tuyết dần phủ khắp lòng tôi, cũng lan lên khuôn mặt của y. Y chăm chú nhìn non sông Hách Hách, tỏ vẻ bất bình. “Hiện giờ Ma Cách Khả hãn của Hách Hách lăm le hành động, dã tâm không kém gì tiên tổ Tế Cách Khả hãn của hắn năm xưa. Hách Hách và Đại Chu từ sau hội thề Hà Trì đã trải trăm năm không phát sinh một hồi đại chiến, tuy thỉnh thoảng cũng có vài cuộc tranh đấu quy mô nhỏ nhưng đa phần vẫn là hòa bình. Hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, ấy chính là chân lý của thế gian. Những năm nay Ma Cách Khả hãn không ngừng thôn tính các bộ lạc nhỏ yếu xung quanh Hách Hách, hòng tăng cường sức mạnh của bản thân. Mấy năm trước, hoàng huynh luôn dồn tinh lực vào chiến sự ở vùng Tây Nam, mong khôi phục cương thổ, về sau lại tổn hao không ít tâm sức trong việc bình định Nhữ Nam Vương, khó tránh khỏi có chút buông lỏng vấn đề Hách Hách. Ma Cách dã tâm bừng bừng, chỉ sợ trong vòng mười năm, giữa Hách Hách và Đại Chu sẽ lại phát sinh một hồi đại chiến.”
Tôi thoáng trầm ngâm. “Đại Chu binh lực không yếu, chỉ là binh sĩ dù dũng mãnh đến mấy cũng cần có tướng soái chỉ đạo. Theo huynh thấy, trong triều đình hiện nay có tướng tài nào không?”
Huyền Thanh chỉ gượng cười chứ không nói năng gì. Tôi lập tức hiểu ra, Đại Chu xưa nay luôn trọng văn khinh võ, dùng văn để trị quốc, hạn chế quyền lực của các tướng lĩnh. Cứ nhìn những việc xảy ra khi Huyền Lăng nắm quyền thì rõ, sau khi bình định mạn Tây Nam, Nhữ Nam Vương đã bị cầm tù, nhà họ Chân sau khi bình định mối họa Nhữ Nam Vương thì bị lưu đày, như thế thử hỏi trong nước còn có ai dám hết lòng xông pha sa trường giết địch? Tất cả mọi người chỉ có vùi đầu đọc sách, mong qua đó tiến bước trên con đường hoạn lộ.
Sau mấy lời vừa rồi, tôi và Huyền Thanh đều ôm những mối thương cảm riêng.
[1] Đây kỳ thực là tám cảnh đẹp ở Thịnh Kinh, tức thành phố Thẩm Dương thuộc tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc ngày nay. Tên mỗi thắng cảnh có bốn chữ, hai chữ đầu là chỉ địa danh, hai chữ sau là điểm đặc sắc của địa danh đó – ND.
Trong các thắng cảnh kể trên, Huy Sơn Tình Tuyết là đẹp nhất nhưng Huyền Thanh lại thở dài than: “Nơi phong cảnh đẹp nhất chưa chắc đã là nơi mọi người yêu thích nhất.”
Tôi không kìm được lòng tò mò, bèn hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”
Huyền Thanh chắp tay sau lưng, ngước nhìn ngọn Huy Sơn, ung dung đáp: “Phàm là các chốn phong cảnh tú lệ, tuyệt vời trên thế gian, thường cần phải tới nơi hiểm trở mới nhìn thấy được. Mà người đời đa phần đều sợ phải dấn thân vào nơi hiểm địa, do đó thường chỉ đồn thổi về vẻ đẹp của nơi nào đó chứ không chịu tự mình tới nơi. Tựa như Huy Sơn Tình Tuyết này vậy, người đứng ở chân núi nhìn lên thì nhiều, chứ người lên núi ngắm cảnh tuyết thì chẳng được mấy ai.”
Tôi ngước mắt nhìn theo, thấy quả nhiên dưới chân núi người đông nườm nượp, trên đỉnh núi lại băng tuyết cô đơn, tịch mịch vô cùng, thực là một sự đối lập vô cùng rõ rệt, khiến người ta không kìm được phải sinh lòng cảm thán.
Huyền Thanh nói: “Huy Sơn cao chừng trăm trượng, đứng trên đỉnh núi nhìn về phía bắc có thể thấy sa mạc bao la của người Hách Hách, nhìn về phí nam có thể thấy cảnh nước non tươi đẹp ở Trung Kinh, đó là một tầm mắt rộng lớn đến chừng nào kia chứ!”
©STE.NT
Mấy ngày nay đi thăm thú Hồn Hà Vãn Độ, Tháp Loan Tịch Chiếu, Vạn Tuyền Thùy Điếu, tôi thấy chẳng qua chỉ hơn những phong cảnh bình thường một chút, nếu không có Huyền Thanh bầu bạn kề bên thì thật chẳng có gì thú vị. Lúc này nghe y nói vậy, tôi bất giác nảy lòng hứng thú, bèn hào hứng nói: “Đã không có ai chịu đi, vậy chi bằng chúng ta cùng trèo lên đó được không?” Dừng một chút, tôi cất giọng thiết tha: “Trên núi băng tuyết phủ đầy, chỉ có huynh và muội.”
Huyền Thanh mỉm cười đưa mắt nhìn tôi, khẽ vuốt ve bờ vai tôi vẻ đầy trìu mến. “Ta chẳng qua chỉ nói vậy thôi, chứ trên núi lạnh như thế, ta sợ nàng không chịu nổi. Hôm nay chúng ta đâu có mang theo quần áo ra ngoài, trên người lại chẳng còn bao nhiêu bạc.”
Tôi cười tươi, nói: “Có gì mà phải sợ chứ?”
Tôi đưa mắt nhìn khắp xung quanh, thấy phía đằng xa có người đang gánh theo một gánh áo choàng da chồn tới bán, bèn vẫy tay gọi gã lại, sau khi lật xem thử thấy chất lượng cũng tốt bèn đưa tay tháo cây trâm vàng đính minh châu trên đầu xuống, đưa cho gã, cười nói: “Ta dùng cây trâm này đổi lấy ba chiếc áo choàng da chồn, vậy có được không?”
Người đó nhìn tôi vẻ nghi hoặc, nhất thời không dám nhận lấy. Tôi chỉ tay vào hai viên minh châu to bằng ngón tay cái trên cây trâm, giải thích cho gã nghe: “Vàng ròng thì không có gì, nhưng hai viên minh châu này ít nhất cũng có giá ngang mười gánh áo choàng da chồn như của ngươi, ngươi không thiệt đâu.”
Gã nhận lấy cây trâm rồi tỉ mỉ ngắm nghía một hồi, chừng như sợ tôi hối hận, vội vàng cất vào vạt áo trước ngực, mặt mày tươi cười, chọn lấy ba chiếc áo choàng lông chồn tốt nhất đưa cho tôi, lại tặng thêm cả bao tay, khăn quàng cổ, sau đó mới mừng rỡ rời đi.
Hoán Bích không kìm được, tỏ ra có chút tiếc nuối. “Một cây trâm đẹp như thế, đổi lấy ba chiếc áo lông chồn thật không đáng chút nào.”
Tôi cười, thản nhiên nói: “Ngàn vàng khó mua được một khoảnh khắc mừng vui, hà tất phải tiếc một cây trâm chứ, chẳng qua là vật ngoài thân mà thôi.”
Huyền Thanh mỉm cười, nắm lấy bàn tay tôi. “Ngàn vàng đem đổi lấy nụ cười, câu nói đó chính là nói tới nàng đấy. Tính cách sảng khoái này của nàng đúng là rất tuyệt vời.”
Huyền Thanh vốn muốn thuê hai chiếc kiệu mềm khiêng tôi và Hoán Bích lên núi, nhưng kiệu phu vừa nghe nói là phải leo lên đỉnh Huy Sơn liền vội vàng xua tay lia lịa, mặt mày nhăn nhó khuyên nhủ: “Công tử và hai vị cô nương đúng là có nhã hứng, nhưng trên đỉnh Huy Sơn toàn băng với tuyết, thực sự quá lạnh, đường lại trơn nữa, khó đi vô cùng, việc này bọn ta quả thực không thể nhận nổi.”
Tôi quay sang cười, nói với Huyền Thanh: “Huynh không cần mất công tìm người nữa đâu, chúng ta cứ tự mình lên núi, đi được tới đâu thì hay tới đó, vậy cũng coi như là tận hứng rồi.”
Hoán Bích cũng khẽ nở nụ cười. “Công tử chớ xem thường nô tỳ và tiểu thư, hai người chúng tôi không phải là loại người yếu ớt gió thổi cũng ngã đâu.”
Huyền Thanh vỗ tay cười rộ. “Hai vị cô nương đã nói như vậy, Thanh tất nhiên không thể chịu kém, nhất định sẽ theo hầu tới cùng. Chỉ là có một thứ chúng ta không thể thiếu được.”
Tôi không khỏi có chút tò mò. “Là thứ gì vậy?”
Huyền Thanh lấy từ trong vạt áo trước ngực ra một gói gì đó, mùi khá khó ngửi, có màu vàng, là một thứ dạng bột.
Hoán Bích ghé mũi tới ngửi, không kìm được hơi cau mày lại. “Mùi hăng quá, là thứ gì vậy?”
Huyền Thanh đáp: “Là thuốc rắn. Trên đỉnh Huy Sơn tuy nhiều băng tuyết nhưng đó không phải là thứ đáng sợ nhất, bởi dù lạnh đến mấy thì cũng chỉ cần mặc nhiều áo là được.” Y lộ vẻ nghiêm túc, nói: “Trên Huy Sơn có một thứ đáng sợ nhất, ấy là hàn xà, người chưa từng tới Huy Sơn thì không biết gì về thứ này đâu. Các loài rắn khác cứ tới mùa giá lạnh thì đều phải đi ngủ đông nhưng hàn xà lại khác, vẫn hoạt động như thường, mà nó cũng chỉ có thể sinh sống ở nơi băng tuyết giá lạnh thôi. Hàn xà thân thể tuy nhỏ nhưng lại rất độc. Một khi bị nó cắn trúng, nhẹ thì hôn mê, nặng thì mất mạng. Bôi thứ thuốc rắn này vào thì có thể đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì, mà lỡ như bị rắn cắn thì vẫn có thể trong uống ngoài thoa, ít nhiều cũng có chút tác dụng.” Thấy tôi và Hoán Bích đều tỏ ra sợ hãi, Huyền Thanh liền tươi cười an ủi: “Có điều, hàn xà không bao giờ chủ động tấn công con người, hơn nữa số lượng cũng không nhiều. Chỉ là tuy chưa chắc đã gặp phải nhưng chúng ta vẫn cần đề phòng mới được.”
Hoán Bích sợ hãi nói: “Nếu vậy, chi bằng chúng ta không lên đỉnh núi nữa. Giống hàn xà đó, nô tỳ vừa nghe nói tới đã cảm thấy sợ hãi rồi.”
Huyền Thanh cười bảo: “Nếu chỉ vì một loài rắn mà bỏ qua phong cảnh tuyệt vời thì thật là đáng tiếc!”, rồi lại nhìn qua phía tôi. “Hoàn Nhi, ý nàng thế nào?”
Tôi nhìn chăm chú vào gói thuốc rắn trong tay y, cười nói: “Không phải huynh nói có nó rồi thì sẽ không có vấn đề gì sao?”, sau đó bèn mở gói thuốc ra, bôi thuốc lên người. Huyền Thanh nở nụ cười hiểu ý, cũng bắt đầu bôi thuốc.
Tôi quay sang nói với Hoán Bích: “Nếu muội sợ thì cứ ở đây đợi bọn ta, bọn ta sẽ quay lại nhanh thôi.”
Hoán Bích nhìn tôi, rồi lại nhìn Huyền Thanh, cặp mắt hơi lóe sáng, thấp giọng nói: “Nô tỳ cũng muốn đi.”
Kỳ thực đường núi không hề khó đi, nơi chân núi Huy Sơn mọc đầy những cây cổ thụ xanh biếc, cao tới chọc trời, trên cây um tùm những phiến lá to nhưng mỏng manh và mềm mại, hết sức ưa nhìn. Đi dần lên trên, cây cối dần toát ra vẻ lạnh lẽo, màu sắc cũng chuyển dần thành màu đen, chủ yếu là tùng bách, dưới đất rụng đầy lá tùng, giẫm chân lên có cảm giác hết sức mềm mại, cứ như đang đi trên thảm gấm. Thế nhưng màu sắc của lá tùng hoặc là xanh biếc hoặc là vàng ruộm, so với những loại thảm gấm hoa lệ bình thường thì đẹp hơn gấp mấy lần, qua đó cũng có thể phần nào thấy được sự kỳ diệu của thiên nhiên. Lại đi tiếp lên trên, thảm cỏ dài xanh biếc đã dần biến thành loại cỏ thấp dính sát đất và các loại rêu, thỉnh thoảng gặp vài cái cây thì đều là loại sần sùi, cứng cáp, ngạo nghễ đứng vươn mình giữa thế gian.
Vốn dĩ nơi chân núi cây cối mọc rất nhiều, hơn nữa người còn đông như mắc cửi, tới đây rồi thì du khách thưa dần, chỉ có lác đác vài người, ai nấy đều mặc áo lông chồn giữ ấm nhưng tất thảy đều do dự không đi tiếp, chỉ ngẩng đầu nhìn đỉnh núi băng tuyết phủ đầy, cất lên từng tràng tán thán.
Hồi nãy dưới chân núi thì còn ấm áp như dịp đầu thu, nhưng tới lưng chừng núi thì không khí trở nên vô cùng giá lạnh, từng làn gió rét không ngừng thổi tới, khiến Hoán Bích run lẩy bẩy, nép sát vào người tôi.
Huyền Thanh đưa mắt liếc qua Hoán Bích, rồi khẽ mỉm cười quay sang nhìn tôi. “Mời nương tử quyết định, chúng ta có nên đi tiếp không đây?”
Tôi bật cười, lườm y một cái, hờn trách: “Càng ngày càng lẻo mép, thật đáng ghét!”
Tôi ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, dưới nền trời xanh biếc, ngọn núi tuyết cao sừng sững, tựa một con rồng uốn lượn tung bay. Từ trên cao ánh dương chiếu xuống, ấm áp vàng ươm, càng làm đỉnh núi toát ra một vẻ rực rỡ và thuần khiết khôn tả, tôi không kìm được phải nín thở, trong lòng nảy sinh muôn vàn nỗi niềm sùng kính.
Không rõ tại sao, tự nơi đáy lòng tôi chợt sinh ra một sự xúc động khó có thể diễn tả bằng lời, khiến tôi rất muốn lên đỉnh núi để thử cảm giác đứng ở nơi cao vót mà nhìn xuống thiên hạ. Thế là tôi bèn nói với giọng chắc nịch: “Đã tới được đây rồi, tất nhiên là phải đi tiếp. So với việc phải ngước nhìn cả đời, tự mình trèo lên mà ngắm nghía cho thỏa thích há lại chẳng tốt hơn sao.”
Tôi lấy chiếc áo lông chồn màu xám bạc đưa cho Hoán Bích, lại lấy chiếc màu tím sẫm đưa cho Huyền Thanh. Mặc chiếc áo choàng màu tím sẫm lên người, trông Huyền Thanh lại càng tuấn tú, toàn thân toát ra khí độ hiên ngang, quý phái, tựa như đi tới từchín tầng mây, vẻ cao quý không gì che giấu được. Tôi giúp y thắt nút chiếc áo choàng, mặt ngoài chiếc áo mềm mượt, bóng loáng, lướt tay qua có cảm giác vô cùng dễ chịu. Lòng tôi bất chợt mềm đi, ngước mắt nhìn y chăm chú. Vừa khéo lúc này y cũng nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ dịu dàng, làm lòng tôi càng mềm nhũn. Y đưa tay tới nắm lấy bàn tay tôi, tôi cúi đầu cười khẽ, thấp giọng nói: “Huynh làm gì đấy? Hoán Bích cũng đang ở đây kìa.”
Y nở một nụ cười dịu dàng mà kiên định. “Ta chỉ muốn dắt tay nàng, mặc kệ gió tuyết, cùng nhau đi mãi.”
Tự nơi đáy lòng tôi trào dâng một niềm ấm áp khó tả, khiến tôi cảm thấy toàn thân thư thái, tựa như đang được tắm nắng xuân.
Nụ cười của tôi nhanh chóng lan ra khắp khuôn mặt, tựa một bông hoa nở rộ. Tôi khẽ nói: “Được!”
Mười ngón tay của tôi và y nắm chặt, đan vào nhau. Tư thế nắm tay kiểu này chính là “Đồng tâm khấu” mà có lần y đã từng nói tới, mười ngón tay đan vào nhau, bất kể là sống hay chết cũng không tách rời.
Một tay y nắm tay tôi, tay còn lại giúp tôi khoác chiếc áo lông chồn lên người. Chiếc áo của tôi so ra thì có màu nhạt hơn của y một chút, phần đầu những sợi lông tím lác đác mấy đốm màu bạc, nhưng như thế kết hợp với màu tím sẫm của y trông lại càng đẹp đẽ hơn. Phía bên kia, Hoán Bích cũng đã mặc áo xong, ba người chúng tôi cùng đi tiếp.
Đường núi càng đi càng dốc, vì hiếm có ai tới đây nên đường đi đã dần bị băng tuyết phủ dày, tất cả ngợp trong màu trắng mênh mang. Ấy vậy mà trên con đường phía trước lại có hai hàng dấu chân rất rõ, hẳn là vừa có ai đi qua đây.
Tôi không kìm được thầm cảm thấy kinh ngạc, liền quay sang nói với Huyền Thanh: “Không ngờ lại có người có nhã hứng giống chúng ta, lại còn đi trước một bước nữa.”
Huyền Thanh cười, nói: “Như vậy cũng tốt, qua đó đủ thấy chúng ta không phải người lập dị.”
Tôi lúc này tuy đi khá vất vả nhưng vẫn cất tiếng cười vang. “Đây là chuyện thú vị biết chừng nào, sao có thể coi là lập dị được.”
Khi chúng tôi lên tới đỉnh núi thì trời đã ngả bóng hoàng hôn. Trên đỉnh núi tuy đầy băng tuyết nhưng vẫn có tùng bách vươn mình ngạo nghễ, những cành cây bị tuyết lạnh đè lên, nhìn như muôn vàn bông hoa lê nở rộ. Hơn nữa, cảnh tuyết đè tùng xanh vừa khéo trông như bạch ngọc khảm phỉ thúy, cực kỳ tráng lệ.
Trên đỉnh núi, gió lạnh rít gào, nhưng đứng ở nơi đây lại có thể nhìn thấy sa mạc vô biên vô tận trong địa giới Hách Hách, ở nơi chân trời, vầng dương đỏ rực treo giữa những hạt cát vàng bay lượn, sắc đỏ chiếu xuống uốn lượn tựa dòng sông sóng nước cuộn trào. Còn trong địa giới Đại Chu, vẫn là vầng dương ấy nhưng lại giống một viên bảo thạch màu đỏ treo cao giữa trời, xung quanh là một mảng màu xanh thuần khiết cùng muôn áng mây màu, tạo nên một khung cảnh vô cùng rực rỡ, hoa lệ, tựa gấm vóc muôn màu. Ngọn núi xanh biếc trải dài liên miên bất tận chừng như cũng bị nhuốm lên những màu sắc ấy, trở nên hết sức mê ly. Trong thành Thượng Kinh, phố chợ ồn ào, người qua lại hết sức tấp nập. Từ nơi trang viện của mấy gia đình giàu có, khói chiều vương vất bay lên, tô điểm cho vô số tường xanh ngói đỏ cực kỳ hoa lệ. Mà những gia đình đó, lúc này chắc đều đang tấu nhạc vui tươi để hưởng thụ sự giàu sang giữa chốn nhân gian.
Sự phồn hoa náo nhiệt, xa xỉ vàng son của vùng đất phía Nam thực giống như áng mây màu nơi chân trời, khiến người ta mê đắm. Nhưng phong cảnh như vậy, tôi lại chẳng có lòng dạ để thưởng thức.
Lúc này, mắt thấy đại mạc mênh mang, tà dương sắp lặn, non nước mê ly, thế gian hữu tình, tất thảy đều ở xung quanh mình, lòng tôi bỗng xúc động khôn nguôi, sinh ra một niềm hào tình tráng chí “nắm trọn giang sơn vào giữa bàn tay”.
Tôi không kìm được cất lời cảm khái: “Quả đúng là giang sơn tươi đẹp biết bao, làm ngất ngây vố số bậc anh hào. Muội dù chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm nhưng cũng nguyện vì thế mà ngây ngất.”
Huyền Thanh khẽ kéo tôi vào lòng, hỏi: “Có lạnh không?ݍ
Tôi vẫn đang trong tâm trạng sục sôi, hưng phấn đến nỗi hai má đỏ bừng. Huyền Thanh xoa nhẹ má tôi, nói: “Sao mà hưng phấn đến vậy chứ? Làm ngất ngây vô số bậc anh hào, tâm tư của muội quả cũng chẳng thua gì một trang nam tử.”
Tôi nở nụ cười rạng rỡ. “Người quân tử thấy cảnh này, ắt đều nghĩ tới sự hưng vong của thiên hạ. Muội là nữ tử nhưng cảm xúc cũng không có gì khác biệt.”
Huyền Thanh đưa tay chỉ hướng Hách Hách đằng xa, cất giọng sang sảng: “Nàng nhìn thấy chưa? Nơi đó cát vàng ngợp trời, đại mạc mênh mang, chính là địa giới Hách Hách. Năm xưa Tế Cách Khả hãn của Hách Hách dẫn quân tiến đánh Nhạn Minh quan, ý đồ phá ải đoạt thành, chiếm lấy giang sơn gấm vóc của Đại Chu ta. May có Đại tướng Tề Bất Trì dẫn quân huyết chiến liền mấy tháng, Đại Chu ta mới có được sự thanh bình ngày nay.” Hào khí trong y bỗng dâng cao vút. “Là thân nam nhi vốn phải như thế! Nếu Thanh sinh sớm trăm năm, gặp trận chiến này, ắt sẽ ruổi ngựa sa trường, tắm máu giết địch, vậy mới không uổng một kiếp nam nhi!”
Hoài bão của y sao tôi không rõ, chỉ đáng tiếc… Thần sắc tôi thoáng trở nên ảm đạm, chỉ đáng tiếc y là con trai của Thư Quý thái phi, cả đời này ắt đều phải ẩn giấu tài năng của mình đằng sau bộ dạng đùa giỡn với đời.
Sự lạnh giá của băng tuyết dần phủ khắp lòng tôi, cũng lan lên khuôn mặt của y. Y chăm chú nhìn non sông Hách Hách, tỏ vẻ bất bình. “Hiện giờ Ma Cách Khả hãn của Hách Hách lăm le hành động, dã tâm không kém gì tiên tổ Tế Cách Khả hãn của hắn năm xưa. Hách Hách và Đại Chu từ sau hội thề Hà Trì đã trải trăm năm không phát sinh một hồi đại chiến, tuy thỉnh thoảng cũng có vài cuộc tranh đấu quy mô nhỏ nhưng đa phần vẫn là hòa bình. Hợp lâu tất phân, phân lâu tất hợp, ấy chính là chân lý của thế gian. Những năm nay Ma Cách Khả hãn không ngừng thôn tính các bộ lạc nhỏ yếu xung quanh Hách Hách, hòng tăng cường sức mạnh của bản thân. Mấy năm trước, hoàng huynh luôn dồn tinh lực vào chiến sự ở vùng Tây Nam, mong khôi phục cương thổ, về sau lại tổn hao không ít tâm sức trong việc bình định Nhữ Nam Vương, khó tránh khỏi có chút buông lỏng vấn đề Hách Hách. Ma Cách dã tâm bừng bừng, chỉ sợ trong vòng mười năm, giữa Hách Hách và Đại Chu sẽ lại phát sinh một hồi đại chiến.”
Tôi thoáng trầm ngâm. “Đại Chu binh lực không yếu, chỉ là binh sĩ dù dũng mãnh đến mấy cũng cần có tướng soái chỉ đạo. Theo huynh thấy, trong triều đình hiện nay có tướng tài nào không?”
Huyền Thanh chỉ gượng cười chứ không nói năng gì. Tôi lập tức hiểu ra, Đại Chu xưa nay luôn trọng văn khinh võ, dùng văn để trị quốc, hạn chế quyền lực của các tướng lĩnh. Cứ nhìn những việc xảy ra khi Huyền Lăng nắm quyền thì rõ, sau khi bình định mạn Tây Nam, Nhữ Nam Vương đã bị cầm tù, nhà họ Chân sau khi bình định mối họa Nhữ Nam Vương thì bị lưu đày, như thế thử hỏi trong nước còn có ai dám hết lòng xông pha sa trường giết địch? Tất cả mọi người chỉ có vùi đầu đọc sách, mong qua đó tiến bước trên con đường hoạn lộ.
Sau mấy lời vừa rồi, tôi và Huyền Thanh đều ôm những mối thương cảm riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.