Hậu Cung Chúng Ta Thiếu Tuấn Nam
Quyển 1 - Chương 33: CHIẾU CÁCH KO LẦM
Lãn Ly Hôn
02/08/2013
Tình nhi đi đến- Công chúa, người đã tỉnh? Thế nào? Thân thể có đau ko?
Hôm nay lúc hừng đông công chúa bị Tiêu đại nhân ôm người trở về, lúc nàng giúp công chúa thay quần áo, phát hiện công chúa 1 thân trên dưới ko có 1 chỗ địa phương nào hoàn hảo, toàn thân xanh tím, nhìn thật đúng là đáng thương!
Quân Phi Vũ gật gật đầu, nhìn nhìn bên ngoài, nhẹ hỏi- Hiện tại giờ gì?
_ Bây giờ là giờ Thân 1 khắc. Công chúa, ngài đã ngủ 5 canh giờ.
5 canh giờ, đó ko phải là 10 tiếng ở hiện đại? Thảo nào có tinh thần như thế, nguyên lai là ngủ no rồi.
Ở Tình nhi hầu hạ, Quân Phi Vũ tắm hảo mặc xong quần áo, sai người truyền thượng đồ ăn, vừa ăn 1 bên hỏi- Tình nhi, ngày hôm qua ta ngoài ý muốn ra khỏi chút, cái kia Trầm Hương hoàng tử có phải hay ko sinh khí?
_ Trầm Hương hoàng tử vốn có muốn đi tìm người, là Tiêu đại nhân người phái Tiểu Tu qua đây nói, công chúa ở Xuân phong lâu ngủ lại, vì thế, Trầm Hương hoàng tử đợi nửa ngày ko gặp sau khi thấy người ko trở lại, liền tự mình hồi Thượng Lễ cung.
_ Vậy hắn có hay ko mất hứng?
Tình nhi nghiêng đầu nghĩ- Trầm Hương hoàng tử dường như rất có kiên trì , lúc đi nói chuyện vẫn là như vậy nhàn nhạt , ôn nhu lễ độ.
Quân Phi Vũ ở tro lòng than nhẹ 1 tiếng, nam nhân càng như vậy gặp chuyện giấu giếm thanh sắc, mới là càng đáng sợ! Người bình thường muốn đụng phải việc này, dù cho ko phát hỏa, chí ít sắc mặt sẽ ko coi được đi, nếu như là nàng, sớm phất tay áo rời đi!
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, lại nói như thế nào, cũng là nàng xin lỗi nhân gia! Đã hết lần này đến lần khác làm hắn vắng vẻ, dù cho hắn sinh khí, nàng cũng sẽ hiểu, mặc kệ thế nào, hay là trước đi cho hắn chịu nhận lỗi đi!
Quân Phi Vũ ko khỏi kéo dài người, cơm nước xong, lau miệng, liền kêu Tình nhi hướng phía Thượng Lễ cung mà đi.
Hôm nay canh giờ đã tối, xem ra là ko có biện pháp đi chơi, vậy bồi hắn trò chuyện cũng tốt, hoặc là đánh đàn đùa hắn hài lòng? Cô nam quả nữ cùng 1 chỗ còn có thể làm những chuyện gì kinh khởi đâu?
Quân Phi Vũ 1 đường đi, 1 đường nghĩ, bước nhanh đến chỗ rẽ ở Thượng Nghi cung, đột nhiên tức khắc đụng phải 1 người, ngước mắt vừa nhìn, dĩ nhiên là 1 tro 2 cái song bào thai kia.
Nhìn hắn ánh mắt có chút lóe ra, Quân Phi Vũ buông xuống đôi mắt sáng hiện lên 1 tia lợi quang, lúc ngước mắt lên đã là nét mặt tươi cười như hoa- Mộ Dung hoàng tử là muốn đi đâu? Thế nào chỉ 1 mình ngươi a? Tam Hoàng tỷ tại sao ko có cùng ngươi đi?
_ Xin lỗi! Công chúa điện hạ, tại hạ còn có việc, trước đi 1 bước!- Mộ Dung Tống Noãn cấp nói xong, liền lập tức theo bên người nàng đi tới.
Quân Phi Vũ lại hảo có chết hay ko muốn thử 1 chút, toàn bộ thân thể liền mất đi cân đối, hướng phía trên người Mộ Dung Tống Noãn ngã tới, lăng ko 2 tay loạn hạ xuống, thế nhưng 1 phen kéo lấy cổ áo của hắn, “Tê” 1 tiếng, toàn bộ trường bào lại bị nàng xé ra, hắn ôm tro túi chứa gì đó, thoáng cái “Rầm lạp” toàn bộ rơi xuống ở dưới đất.
Mà nàng cũng xuống dốc chuẩn bị 1 màn tiếp đất, liền cả người tay kia cầm lấy khối bố, vốn có nghĩ Mộ Dung Tống Noãn tốt xấu cũng sẽ thương hương tiếc ngọc đi? Ai mà biết tên Mộ Dung Tống Noãn kia ko những ko đỡ nàng, hơn nữa còn đem thân thể của nàng trực tiếp vung, làm cho thân thể của nàng trực tiếp đụng vào trên tường, lại ngã ở dưới đất, đau đến Quân Phi Vũ dưới đáy lòng mắng to này Mộ Dung Tống Noãn ko là con người mà, nhưng cũng kêu rên đứng lên.
Mộ Dung Tống Noãn tay chân cực nhanh, 1 chút liền đem tất cả đông tây nhặt lên, lúc ngước mắt nhìn về phía nàng, kia ánh mắt âm ngoan giống như là muốn giết nàng tới nơi hắn cứ như thế nhìn nàng 1 lát, sau đó ko nói câu nào, quay đầu trở lại liền hướng phía Thượng Lễ cung bước nhanh đi trở lại.
Quân Phi Vũ đem hữu chưởng chống ở dưới đất, đang muốn đứng lên, đột nhiên phát hiện tay dường như đụng phải thứ gì đó, cúi đầu vừa nhìn, 1 tiểu viên ống, nàng vội vàng đem nó cầm lấy để vào túi tro tay áo.
_ Công chúa, ngươi ko sao chứ? Có muốn hay ko gọi ngự y?- Tình nhi tiến lên nâng dậy nàng.
Này khẽ động, c toàn bộ thắt lưng ủa nàng liền trừu trừu tê tê đau.
_ Ôi, thắt lưng của ta dường như bị thương, đau quá! Cái tên Mộ Dung hoàng tử chết tiệt, cũng dám đem ta ném đến trên tường, thù này ta nhớ kỹ, có cơ hội ta nhất định phải trả lại hắn gấp 10 lần.
_ Công chúa, chúng ta đây trở về đi, hôm nay cũng đừng đi đến Thượng Lễ cung.
_ Ko được! Ta có đau cũng phải đi, như vậy mới có thể cảm động Trầm Hương hoàng tử a!- Quân Phi Vũ con ngươi chuyển, cũng may rơi ko nặng, này đau nàng còn có thể nhịn được, chủ yếu nàng là muốn đi xem cái tên kia bị hắn đánh ngã, hiện tại chính đang làm gì?
Tình nhi chịu đựng cười- Công chúa, ngài thành ý đúng là cảm động, thế nhưng, ngài xem nhìn ngài y sam…
_ Y sam của ta làm sao vậy?
Quân Phi Vũ cúi đầu vừa nhìn, nhất thời ai oán ko ngớt, vốn là kiện đạm sắc y sam, lúc này thế nhưng dính vào một tảng lớn lục đằng thanh nước (Rêu xanh thường mọc trên các mỏm đá, trên tường), thoạt nhìn màu sắc rực rỡ làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Lần đầu tiên, Quân Phi Vũ đối vốn là người yêu thích thực vật nay lại sinh ra hận ý, kia thùy đến lục đằng trên tường, bình thường nàng xem cảm thấy đặc biệt đáng yêu, nhưng bây giờ, nàng đã cảm thấy đặc biệt đáng ghét.
_ Quên đi, quên đi, hồi cung thôi!- Quân Phi Vũ vừa đi, 1 bên nói thầm- Ta thật đúng là ko may nha, ở mấy ngày nay, sao liền mỗi ngày đều ko có chuyện tốt?
_ Công chúa, ngài nói cái gì đó? Cái gì mấy ngày?- Tình nhi lỗ tai vốn ko thính lắm.
Quân Phi Vũ than nhẹ- Ta là nói, mấy ngày nay ta bị sao chổi chiếu cố, vừa mới bị Diệp Phong cấp đập phá đầu, lại bị ngũ đại phu thị của ta khiêu khích, ngày hôm qua lại bị người hạ dược còn bị ngũ đại phu thị kia chiếm tiện nghi, hôm nay lại bị này Mộ Dung hoàng tử cấp ném đến trên tường gãy thắt lưng, Tình nhi, ngươi nói, ta đây ko phải là vận xấu chiếu cố thì là cái gì?
_ Công chúa, nô tỳ cũng ko nghĩ như vậy, ngài ngẫm lại xem, ngài mặc dù bị Diệp Phong đập phá, nhưng ngài lại thay đổi rất nhiều; ngài mặc dù bị người hạ dược, nhưng ngũ đại phu thị kia, công chúa ko phải vẫn muốn cùng bọn họ cùng phòng đó sao, nguyện như thế nào ngược lại mất hứng? Còn bị gãy thắt lưng, dựa vào nô tỳ nhìn, khẳng định còn có chuyện tốt muốn tới.
Nhìn vẻ mặt Tình nhi cùng bộ dáng chọc cười, Quân Phi Vũ tâm tình cũng khá đứng lên- Ngươi nha đầu kia, thật đúng là mò mẩm.
Chủ tớ lưỡng vừa nói, 1 bên cười ngắt ngắt về tới Phi Vũ cung, ở cửa lại nhìn thấy kia mạt thanh sắc thân ảnh.
Tiêu Bạch vừa nhìn thấy Quân Phi Vũ kia tóc mây tán loạn y sam dơ bẩn phải nói là tình trạng thê thảm, lập tức 3 bước cũng thành 2 bước vọt tới trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn tú che ko được khẩn trương- Vũ nhi, ngươi làm sao? Thương tổn kia? Ta xem 1 chút!
Nói xong, thân thủ lại hướng hông của nàng mà sờ.
Quân Phi Vũ vội vàng đẩy ra tay hắn- Ta ko sao! Ngươi chớ khẩn trương. Tình nhi, trước đỡ ta đi vào nằm, ngươi lại đi tới chỗ Ôn ngự y kia xin 1 chút thuốc rượu rồi quay về giúp ta trà trà.
_ Tình nhi, ngươi vội vàng đi đi! Có ta ở đây là được rồi!- Tiêu Bạch ko nói lời gì, tiếp nhận thân thể Quân Phi Vũ, trực tiếp bế lên, đem nàng nhẹ khẽ đặt ở trên giường.
Nghe kia hơi thở ngào ngạt nam tính, Quân Phi Vũ vừa thẹn lại quẫn, vì sao luôn làm cho hắn thấy quẫn thái của nàng? Thực sự là đủ xấu hổ.
Quay đầu lại vừa nghĩ, quên đi, xấu hổ thì xấu hồ! Dù sao cũng sắp cách!
Hôm nay lúc hừng đông công chúa bị Tiêu đại nhân ôm người trở về, lúc nàng giúp công chúa thay quần áo, phát hiện công chúa 1 thân trên dưới ko có 1 chỗ địa phương nào hoàn hảo, toàn thân xanh tím, nhìn thật đúng là đáng thương!
Quân Phi Vũ gật gật đầu, nhìn nhìn bên ngoài, nhẹ hỏi- Hiện tại giờ gì?
_ Bây giờ là giờ Thân 1 khắc. Công chúa, ngài đã ngủ 5 canh giờ.
5 canh giờ, đó ko phải là 10 tiếng ở hiện đại? Thảo nào có tinh thần như thế, nguyên lai là ngủ no rồi.
Ở Tình nhi hầu hạ, Quân Phi Vũ tắm hảo mặc xong quần áo, sai người truyền thượng đồ ăn, vừa ăn 1 bên hỏi- Tình nhi, ngày hôm qua ta ngoài ý muốn ra khỏi chút, cái kia Trầm Hương hoàng tử có phải hay ko sinh khí?
_ Trầm Hương hoàng tử vốn có muốn đi tìm người, là Tiêu đại nhân người phái Tiểu Tu qua đây nói, công chúa ở Xuân phong lâu ngủ lại, vì thế, Trầm Hương hoàng tử đợi nửa ngày ko gặp sau khi thấy người ko trở lại, liền tự mình hồi Thượng Lễ cung.
_ Vậy hắn có hay ko mất hứng?
Tình nhi nghiêng đầu nghĩ- Trầm Hương hoàng tử dường như rất có kiên trì , lúc đi nói chuyện vẫn là như vậy nhàn nhạt , ôn nhu lễ độ.
Quân Phi Vũ ở tro lòng than nhẹ 1 tiếng, nam nhân càng như vậy gặp chuyện giấu giếm thanh sắc, mới là càng đáng sợ! Người bình thường muốn đụng phải việc này, dù cho ko phát hỏa, chí ít sắc mặt sẽ ko coi được đi, nếu như là nàng, sớm phất tay áo rời đi!
Nhớ tới chuyện ngày hôm qua, lại nói như thế nào, cũng là nàng xin lỗi nhân gia! Đã hết lần này đến lần khác làm hắn vắng vẻ, dù cho hắn sinh khí, nàng cũng sẽ hiểu, mặc kệ thế nào, hay là trước đi cho hắn chịu nhận lỗi đi!
Quân Phi Vũ ko khỏi kéo dài người, cơm nước xong, lau miệng, liền kêu Tình nhi hướng phía Thượng Lễ cung mà đi.
Hôm nay canh giờ đã tối, xem ra là ko có biện pháp đi chơi, vậy bồi hắn trò chuyện cũng tốt, hoặc là đánh đàn đùa hắn hài lòng? Cô nam quả nữ cùng 1 chỗ còn có thể làm những chuyện gì kinh khởi đâu?
Quân Phi Vũ 1 đường đi, 1 đường nghĩ, bước nhanh đến chỗ rẽ ở Thượng Nghi cung, đột nhiên tức khắc đụng phải 1 người, ngước mắt vừa nhìn, dĩ nhiên là 1 tro 2 cái song bào thai kia.
Nhìn hắn ánh mắt có chút lóe ra, Quân Phi Vũ buông xuống đôi mắt sáng hiện lên 1 tia lợi quang, lúc ngước mắt lên đã là nét mặt tươi cười như hoa- Mộ Dung hoàng tử là muốn đi đâu? Thế nào chỉ 1 mình ngươi a? Tam Hoàng tỷ tại sao ko có cùng ngươi đi?
_ Xin lỗi! Công chúa điện hạ, tại hạ còn có việc, trước đi 1 bước!- Mộ Dung Tống Noãn cấp nói xong, liền lập tức theo bên người nàng đi tới.
Quân Phi Vũ lại hảo có chết hay ko muốn thử 1 chút, toàn bộ thân thể liền mất đi cân đối, hướng phía trên người Mộ Dung Tống Noãn ngã tới, lăng ko 2 tay loạn hạ xuống, thế nhưng 1 phen kéo lấy cổ áo của hắn, “Tê” 1 tiếng, toàn bộ trường bào lại bị nàng xé ra, hắn ôm tro túi chứa gì đó, thoáng cái “Rầm lạp” toàn bộ rơi xuống ở dưới đất.
Mà nàng cũng xuống dốc chuẩn bị 1 màn tiếp đất, liền cả người tay kia cầm lấy khối bố, vốn có nghĩ Mộ Dung Tống Noãn tốt xấu cũng sẽ thương hương tiếc ngọc đi? Ai mà biết tên Mộ Dung Tống Noãn kia ko những ko đỡ nàng, hơn nữa còn đem thân thể của nàng trực tiếp vung, làm cho thân thể của nàng trực tiếp đụng vào trên tường, lại ngã ở dưới đất, đau đến Quân Phi Vũ dưới đáy lòng mắng to này Mộ Dung Tống Noãn ko là con người mà, nhưng cũng kêu rên đứng lên.
Mộ Dung Tống Noãn tay chân cực nhanh, 1 chút liền đem tất cả đông tây nhặt lên, lúc ngước mắt nhìn về phía nàng, kia ánh mắt âm ngoan giống như là muốn giết nàng tới nơi hắn cứ như thế nhìn nàng 1 lát, sau đó ko nói câu nào, quay đầu trở lại liền hướng phía Thượng Lễ cung bước nhanh đi trở lại.
Quân Phi Vũ đem hữu chưởng chống ở dưới đất, đang muốn đứng lên, đột nhiên phát hiện tay dường như đụng phải thứ gì đó, cúi đầu vừa nhìn, 1 tiểu viên ống, nàng vội vàng đem nó cầm lấy để vào túi tro tay áo.
_ Công chúa, ngươi ko sao chứ? Có muốn hay ko gọi ngự y?- Tình nhi tiến lên nâng dậy nàng.
Này khẽ động, c toàn bộ thắt lưng ủa nàng liền trừu trừu tê tê đau.
_ Ôi, thắt lưng của ta dường như bị thương, đau quá! Cái tên Mộ Dung hoàng tử chết tiệt, cũng dám đem ta ném đến trên tường, thù này ta nhớ kỹ, có cơ hội ta nhất định phải trả lại hắn gấp 10 lần.
_ Công chúa, chúng ta đây trở về đi, hôm nay cũng đừng đi đến Thượng Lễ cung.
_ Ko được! Ta có đau cũng phải đi, như vậy mới có thể cảm động Trầm Hương hoàng tử a!- Quân Phi Vũ con ngươi chuyển, cũng may rơi ko nặng, này đau nàng còn có thể nhịn được, chủ yếu nàng là muốn đi xem cái tên kia bị hắn đánh ngã, hiện tại chính đang làm gì?
Tình nhi chịu đựng cười- Công chúa, ngài thành ý đúng là cảm động, thế nhưng, ngài xem nhìn ngài y sam…
_ Y sam của ta làm sao vậy?
Quân Phi Vũ cúi đầu vừa nhìn, nhất thời ai oán ko ngớt, vốn là kiện đạm sắc y sam, lúc này thế nhưng dính vào một tảng lớn lục đằng thanh nước (Rêu xanh thường mọc trên các mỏm đá, trên tường), thoạt nhìn màu sắc rực rỡ làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Lần đầu tiên, Quân Phi Vũ đối vốn là người yêu thích thực vật nay lại sinh ra hận ý, kia thùy đến lục đằng trên tường, bình thường nàng xem cảm thấy đặc biệt đáng yêu, nhưng bây giờ, nàng đã cảm thấy đặc biệt đáng ghét.
_ Quên đi, quên đi, hồi cung thôi!- Quân Phi Vũ vừa đi, 1 bên nói thầm- Ta thật đúng là ko may nha, ở mấy ngày nay, sao liền mỗi ngày đều ko có chuyện tốt?
_ Công chúa, ngài nói cái gì đó? Cái gì mấy ngày?- Tình nhi lỗ tai vốn ko thính lắm.
Quân Phi Vũ than nhẹ- Ta là nói, mấy ngày nay ta bị sao chổi chiếu cố, vừa mới bị Diệp Phong cấp đập phá đầu, lại bị ngũ đại phu thị của ta khiêu khích, ngày hôm qua lại bị người hạ dược còn bị ngũ đại phu thị kia chiếm tiện nghi, hôm nay lại bị này Mộ Dung hoàng tử cấp ném đến trên tường gãy thắt lưng, Tình nhi, ngươi nói, ta đây ko phải là vận xấu chiếu cố thì là cái gì?
_ Công chúa, nô tỳ cũng ko nghĩ như vậy, ngài ngẫm lại xem, ngài mặc dù bị Diệp Phong đập phá, nhưng ngài lại thay đổi rất nhiều; ngài mặc dù bị người hạ dược, nhưng ngũ đại phu thị kia, công chúa ko phải vẫn muốn cùng bọn họ cùng phòng đó sao, nguyện như thế nào ngược lại mất hứng? Còn bị gãy thắt lưng, dựa vào nô tỳ nhìn, khẳng định còn có chuyện tốt muốn tới.
Nhìn vẻ mặt Tình nhi cùng bộ dáng chọc cười, Quân Phi Vũ tâm tình cũng khá đứng lên- Ngươi nha đầu kia, thật đúng là mò mẩm.
Chủ tớ lưỡng vừa nói, 1 bên cười ngắt ngắt về tới Phi Vũ cung, ở cửa lại nhìn thấy kia mạt thanh sắc thân ảnh.
Tiêu Bạch vừa nhìn thấy Quân Phi Vũ kia tóc mây tán loạn y sam dơ bẩn phải nói là tình trạng thê thảm, lập tức 3 bước cũng thành 2 bước vọt tới trước mặt nàng, khuôn mặt tuấn tú che ko được khẩn trương- Vũ nhi, ngươi làm sao? Thương tổn kia? Ta xem 1 chút!
Nói xong, thân thủ lại hướng hông của nàng mà sờ.
Quân Phi Vũ vội vàng đẩy ra tay hắn- Ta ko sao! Ngươi chớ khẩn trương. Tình nhi, trước đỡ ta đi vào nằm, ngươi lại đi tới chỗ Ôn ngự y kia xin 1 chút thuốc rượu rồi quay về giúp ta trà trà.
_ Tình nhi, ngươi vội vàng đi đi! Có ta ở đây là được rồi!- Tiêu Bạch ko nói lời gì, tiếp nhận thân thể Quân Phi Vũ, trực tiếp bế lên, đem nàng nhẹ khẽ đặt ở trên giường.
Nghe kia hơi thở ngào ngạt nam tính, Quân Phi Vũ vừa thẹn lại quẫn, vì sao luôn làm cho hắn thấy quẫn thái của nàng? Thực sự là đủ xấu hổ.
Quay đầu lại vừa nghĩ, quên đi, xấu hổ thì xấu hồ! Dù sao cũng sắp cách!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.