Chương 4
Túy Nhan Hồng
06/06/2022
Một bên khác, trong đại sảnh Tiêu Chiến cùng ba vị trưởng lão đang sôi nổi tán gẫu với đám "Khách quý phương xa", Tiêu Viêm vừa nói chuyện phiếm với Tiêu Tuần, vừa lơ đễnh xem xét Nạp Lan Yên Nhiên bên kia, quả nhiên thấy thiếu nữ kia đang đứng ngồi không yên.
"Tiêu Viêm ca ca, huynh biết thân phận của bọn ho sao?"
Tiêu Tuần chú ý tới ánh mắt Tiêu Viêm luôn nhìn Nạp Lan Yên Nhiên lưu luyến không buông, trong lòng chua xót, giọng nói không khỏi lộ ra ý tứ ghen tỵ.
"Ừ, là Vân Lam Tông."
Ngoài mong đợi Tiêu Tuần, Tiêu Viêm vậy mà nói không sai chút nào.
Xem bộ dáng tự tin của huynh ấy, Tiêu Tuần không khỏi nghĩ ngợi.
Không lẽ Tiêu Viêm thật sự thích vị hôn thê được đính ước từ trong bụng mẹ này? Nếu không thì với một người chưa bao giờ rời Ô Thản Thành như huynh ấy sao có thể hiểu rõ Vân Lam Tông như lòng bàn tay được.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên Nhiên dần không có ý tốt.
Tiêu Viêm đối với Nạp Lan Yên Nhiên không có nhiều hận ý lắm, càng không đề cập đến đời trước hắn và Nạp Lan Yên Nhiên cũng coi như là sơ giao.
Cho dù ngược dòng quay về năm tháng thời niên thiếu khinh cuồng trọng sĩ diện thì đối với hôn ước ba năm này hắn vẫn buông tay được, huống gì bây giờ hắn đã là con người trải qua thăng trầm cuộc sống.
Nói một câu cậy già lên mặt, hiện tại hắn xem đám người Cát Diệp mang theo Nạp Lan Yên Nhiên tạo áp lực cho Tiêu gia chẳng khác gì bọn hài tử khóc nháo, trừ bỏ muốn cười cùng ngứa tay muốn thu thập đám hùng hài từ này thì không còn cảm xúc gì khác.
Mặt vô biểu tình nghe Cát Diệp nói những lời vô nghĩa, Tiêu Viêm giữ Tiêu Tuần đang có sắc mặt âm trầm, ngay tại lúc Tiêu Chiến cùng Cát Diệp chuẩn bị chạm là quất nhau, liền chủ động đứng dậy.
"Nạp Lan tiểu thư, nếu ngươi hôm nay không mang theo Vân Lam Tông dựa vào thế lực ép Tiêu gia từ hôn thì chỉ cần hai nhà lén hiệp nghị giải trừ hôn ước, ta cũng sẽ đáp ứng."
Lời này của Tiêu Viêm không thể nghi ngờ là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, lập tức ánh mắt mọi người trong phòng đều nhìn hắn.
Tuy nhiên trong giây tiếp theo, lời của hắn thay đổi.
"Ngươi không muốn gả cho người mình không thích, điều này vốn dĩ không sai. Chỉ tiếc, ngươi lại dùng phương thức giải quyết sai lầm."
"Ngươi ỷ vào Vân Lam Tông đến Tiêu gia vừa đe dọa vừa dụ dỗ, da mặt ta dày nên không có gì. Nhưng phụ thân ta, hắn là một tộc trưởng, hôm nay nếu thật sự đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngày sau hắn còn chưởng quản Tiêu gia như thế nào? Lại còn chỗ đứng nào trong Ô Thản Thành?"
"Vì thế, ta muốn cùng ngươi lập giao ước 3 năm. Ba năm sau, ta sẽ đến Vân Lam Tông tìm ngươi, đến lúc đó dựa vào bản lĩnh quyết chiến sinh tử. Nếu ta thua, ngươi có thể trước mặt mọi người giải trừ hôn ước, hướng khắp thiên hạ tuyên cáo Tiêu Viêm ta là một phế vật không có bản lĩnh; nếu ta thắng, hôn ước chúng ta cũng theo đó hủy bỏ, ngươi tiếp tục làm thiếu tông chủ Vân Lam Tông, không bao giờ gặp nhau nữa."
Dứt lời, cũng mặc kệ Nạp Lan Yên Nhiên có suy nghĩ gì, Tiêu Viêm lập tức xoay người, đối với Tiêu Chiến quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh.
Tuy rằng đã định ra giao ước ba năm, cũng rõ kết quả tương lai. Nhưng hôm nay việc này truyền đến tai người khác, người khác chỉ biết cười hắn si tâm vọng tưởng không biết lượng sức, mà làm phụ thân hắn, Tiêu Chiến cũng tất nhiên sẽ chịu vô số châm chọc...
Một quỳ này, là hắn thiếu Tiêu Chiến.
Nhìn nhi tử đem trách móc ôm về bản thân, Tiêu Chiến đau lòng đến phát run, không cho Vân Lam Tông nửa ánh mắt, lập tức đi xuống nâng Tiêu Viêm từ trên mặt đất dậy, giúp hắn phủi đi bụi:
"Cha tin ngươi, Viêm Nhi nhà ta sớm muộn gì cũng sẽ hướng người trong thiên hạ chứng minh bản thân!"
Nhìn tín nhiệm cùng thương tiếc trong mắt phụ thân thật lâu, mắt đen Tiêu Viêm lóe lên vẻ chua xót, hướng Tiêu Chiến cúi đầu thật sâu, hắn lập tức đứng dậy, không chút do dự rời đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Vân Lam Tông một cái.
Tiêu Chiến ngay cả cho có lệ cũng lười làm, bàn tay vung lên trực tiếp đóng cửa tiễn khách.
Người Vân Lam Tông khi đến hùng dũng oai vệ, lúc về lại xám xịt, xem ra sự việc hôm nay sẽ thành trò cười cho Ô Thản Thành mấy ngày sắp tới.
Nhìn đoàn người Nạp Lan Yên Nhiên càng lúc càng xa, khóe miệng Tiêu Tuần cong lên nụ cười như ý nguyện.
Không uổng công hắn xếp người vào Vân Lam Tông nằm vùng, luôn ở trước mặt Nạp Lan Yên Nhiên cổ xuý hôn nhân tự do, rốt cuộc gây xích mích khiến nha đầu này này sinh tâm tư giải trừ hôn ước.
Vốn tưởng rằng Tiêu gia cùng Nạp Lan có mối quan hệ tốt, Nạp Lan Yên Nhiên dù cho muốn từ hôn cũng sẽ lén tiến hành, cứ như vậy vừa không tổn hại thanh danh Tiêu Viêm lại có thể bất động thanh sắc loại bỏ đối thủ một cách mạnh mẽ.
Chỉ là không dự đoán được nàng tự nhiên so với tưởng tượng của chính mình càng ương ngạnh hơn, trực tiếp dẫn người tới cửa bức bách Tiêu gia, lúc này Tiêu Viêm ca ca nhà y chỉ sợ đã chịu đả kích.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Tiêu Tuần đột nhiên lạnh xuống.
Những người muốn thương tổn Tiêu Viêm, y đều sẽ không bỏ qua.
Tuy nhiên hiện tại việc cấp bách là nhanh tìm được Tiêu Viêm, hiện giờ tâm lý huynh ấy chắc hẳn là thời điểm yếu ớt nhất, nếu chính mình nhân có hội này bước vào, vậy không thể tốt hơn.
Tiêu Tuần không chần chờ nữa, phi thân thẳng đến ngọn núi phía sau.
Hết chương 4
"Tiêu Viêm ca ca, huynh biết thân phận của bọn ho sao?"
Tiêu Tuần chú ý tới ánh mắt Tiêu Viêm luôn nhìn Nạp Lan Yên Nhiên lưu luyến không buông, trong lòng chua xót, giọng nói không khỏi lộ ra ý tứ ghen tỵ.
"Ừ, là Vân Lam Tông."
Ngoài mong đợi Tiêu Tuần, Tiêu Viêm vậy mà nói không sai chút nào.
Xem bộ dáng tự tin của huynh ấy, Tiêu Tuần không khỏi nghĩ ngợi.
Không lẽ Tiêu Viêm thật sự thích vị hôn thê được đính ước từ trong bụng mẹ này? Nếu không thì với một người chưa bao giờ rời Ô Thản Thành như huynh ấy sao có thể hiểu rõ Vân Lam Tông như lòng bàn tay được.
Ánh mắt nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên Nhiên dần không có ý tốt.
Tiêu Viêm đối với Nạp Lan Yên Nhiên không có nhiều hận ý lắm, càng không đề cập đến đời trước hắn và Nạp Lan Yên Nhiên cũng coi như là sơ giao.
Cho dù ngược dòng quay về năm tháng thời niên thiếu khinh cuồng trọng sĩ diện thì đối với hôn ước ba năm này hắn vẫn buông tay được, huống gì bây giờ hắn đã là con người trải qua thăng trầm cuộc sống.
Nói một câu cậy già lên mặt, hiện tại hắn xem đám người Cát Diệp mang theo Nạp Lan Yên Nhiên tạo áp lực cho Tiêu gia chẳng khác gì bọn hài tử khóc nháo, trừ bỏ muốn cười cùng ngứa tay muốn thu thập đám hùng hài từ này thì không còn cảm xúc gì khác.
Mặt vô biểu tình nghe Cát Diệp nói những lời vô nghĩa, Tiêu Viêm giữ Tiêu Tuần đang có sắc mặt âm trầm, ngay tại lúc Tiêu Chiến cùng Cát Diệp chuẩn bị chạm là quất nhau, liền chủ động đứng dậy.
"Nạp Lan tiểu thư, nếu ngươi hôm nay không mang theo Vân Lam Tông dựa vào thế lực ép Tiêu gia từ hôn thì chỉ cần hai nhà lén hiệp nghị giải trừ hôn ước, ta cũng sẽ đáp ứng."
Lời này của Tiêu Viêm không thể nghi ngờ là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, lập tức ánh mắt mọi người trong phòng đều nhìn hắn.
Tuy nhiên trong giây tiếp theo, lời của hắn thay đổi.
"Ngươi không muốn gả cho người mình không thích, điều này vốn dĩ không sai. Chỉ tiếc, ngươi lại dùng phương thức giải quyết sai lầm."
"Ngươi ỷ vào Vân Lam Tông đến Tiêu gia vừa đe dọa vừa dụ dỗ, da mặt ta dày nên không có gì. Nhưng phụ thân ta, hắn là một tộc trưởng, hôm nay nếu thật sự đáp ứng yêu cầu của ngươi, ngày sau hắn còn chưởng quản Tiêu gia như thế nào? Lại còn chỗ đứng nào trong Ô Thản Thành?"
"Vì thế, ta muốn cùng ngươi lập giao ước 3 năm. Ba năm sau, ta sẽ đến Vân Lam Tông tìm ngươi, đến lúc đó dựa vào bản lĩnh quyết chiến sinh tử. Nếu ta thua, ngươi có thể trước mặt mọi người giải trừ hôn ước, hướng khắp thiên hạ tuyên cáo Tiêu Viêm ta là một phế vật không có bản lĩnh; nếu ta thắng, hôn ước chúng ta cũng theo đó hủy bỏ, ngươi tiếp tục làm thiếu tông chủ Vân Lam Tông, không bao giờ gặp nhau nữa."
Dứt lời, cũng mặc kệ Nạp Lan Yên Nhiên có suy nghĩ gì, Tiêu Viêm lập tức xoay người, đối với Tiêu Chiến quỳ xuống, dập đầu một cái thật mạnh.
Tuy rằng đã định ra giao ước ba năm, cũng rõ kết quả tương lai. Nhưng hôm nay việc này truyền đến tai người khác, người khác chỉ biết cười hắn si tâm vọng tưởng không biết lượng sức, mà làm phụ thân hắn, Tiêu Chiến cũng tất nhiên sẽ chịu vô số châm chọc...
Một quỳ này, là hắn thiếu Tiêu Chiến.
Nhìn nhi tử đem trách móc ôm về bản thân, Tiêu Chiến đau lòng đến phát run, không cho Vân Lam Tông nửa ánh mắt, lập tức đi xuống nâng Tiêu Viêm từ trên mặt đất dậy, giúp hắn phủi đi bụi:
"Cha tin ngươi, Viêm Nhi nhà ta sớm muộn gì cũng sẽ hướng người trong thiên hạ chứng minh bản thân!"
Nhìn tín nhiệm cùng thương tiếc trong mắt phụ thân thật lâu, mắt đen Tiêu Viêm lóe lên vẻ chua xót, hướng Tiêu Chiến cúi đầu thật sâu, hắn lập tức đứng dậy, không chút do dự rời đi, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn Vân Lam Tông một cái.
Tiêu Chiến ngay cả cho có lệ cũng lười làm, bàn tay vung lên trực tiếp đóng cửa tiễn khách.
Người Vân Lam Tông khi đến hùng dũng oai vệ, lúc về lại xám xịt, xem ra sự việc hôm nay sẽ thành trò cười cho Ô Thản Thành mấy ngày sắp tới.
Nhìn đoàn người Nạp Lan Yên Nhiên càng lúc càng xa, khóe miệng Tiêu Tuần cong lên nụ cười như ý nguyện.
Không uổng công hắn xếp người vào Vân Lam Tông nằm vùng, luôn ở trước mặt Nạp Lan Yên Nhiên cổ xuý hôn nhân tự do, rốt cuộc gây xích mích khiến nha đầu này này sinh tâm tư giải trừ hôn ước.
Vốn tưởng rằng Tiêu gia cùng Nạp Lan có mối quan hệ tốt, Nạp Lan Yên Nhiên dù cho muốn từ hôn cũng sẽ lén tiến hành, cứ như vậy vừa không tổn hại thanh danh Tiêu Viêm lại có thể bất động thanh sắc loại bỏ đối thủ một cách mạnh mẽ.
Chỉ là không dự đoán được nàng tự nhiên so với tưởng tượng của chính mình càng ương ngạnh hơn, trực tiếp dẫn người tới cửa bức bách Tiêu gia, lúc này Tiêu Viêm ca ca nhà y chỉ sợ đã chịu đả kích.
Nghĩ như vậy, sắc mặt Tiêu Tuần đột nhiên lạnh xuống.
Những người muốn thương tổn Tiêu Viêm, y đều sẽ không bỏ qua.
Tuy nhiên hiện tại việc cấp bách là nhanh tìm được Tiêu Viêm, hiện giờ tâm lý huynh ấy chắc hẳn là thời điểm yếu ớt nhất, nếu chính mình nhân có hội này bước vào, vậy không thể tốt hơn.
Tiêu Tuần không chần chờ nữa, phi thân thẳng đến ngọn núi phía sau.
Hết chương 4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.