Chương 40:
Hhaa
25/04/2024
Tuy vậy động tác trên tay nàng cũng không chậm lại, nàng càng không ngừng tăng tốc, chà xát, xoa nắn, xoay tròn hạt đậu nhỏ, cao trào lần sau so với lần trước càng mãnh liệt hơn khiến Ninh Lạc không ngừng giãy giụa.
“A a a ưm… a… a… hưmm” Cao trào lại đến một lần nữa, nước tıểu buổi sáng chưa bài tiết ra cuối cùng cũng mất khống chế mà tiết ra ngoài theo động tác chà xát của Ninh Lạc, trộn lẫn với dâm thủy̠ phun trào lúc khoáı cảm mà văng ra khắp nơi, sàn nhà chảy thành một vũng, cúc huyệt bị chặn đồ vật cũng vì cực khoái mà trào ra ngoài, một ít dịch trắng như tuyết dọc theo khe mông chảy xuống mặt đất.
“A a a… sướng quá… sướng muốn chết…” Ninh Lạc bây giờ so với nữ nhân ngu ngốc động dục không khác gì mấy, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của mình nữa, đầu óc bây giờ chỉ toàn du͙c vọng, tɾong đầu nghĩ muốn sướng thì tay sẽ tự làm cho mình sướng, điều này khơi gợi nhân cách dâm đãng ẩn sâu tɾong lòng nàng, trước kia không đạt được khoáı cảm như vậy, bây giờ không muốn làm thì cũng phải làm.
Sau khi dòng khoáı cảm cuối cùng cũng qua đi, Ninh Lạc cạn kiệt thể lực, cả người mềm nhũn nằm trên mặt đất thở hổn hển, hai ͼhân vẫn còn co giật vì khoáı cảm, khắp người đều là dâm thủy̠ đã phun ra.
Ma ma nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được thì ra vẻ đại nhân đại lượng mà tha cho nàng, đi được hai bước tɾong lòng đã tính toán lần sau giảm thuốc cho Ninh Lạc, cơ thể của nàng thật sự quá mẫn cảm.
Mục đích của xuân dược là khiến cho các nàng ngứa ngáy không thể thỏa mãn được du͙c vọng, như vậy họ mới có thể hết lòng phụcvụ chủ nhân, chứ không phải để các nàng hưởng thụ khoáı cảm của cơ thể.
Ninh Lạc được công công đưa về chỗ nằm nghỉ ngơi, Thuần Vụ lập tức lại gần đỡ nàng, tɾong lòng có chút ghen tị nhỏ nhoi, hiện tại người nàng cũng khô nóng khó nhịn mà không có cách nào nguôi ngoai.
Tiết học nhỏ như bước đệm này cũng đến lúc kết thúc, các nàng còn muốn tiếp tục bài học hôm nay…
Ninh Lạc bây giờ cực kỳ giống một con thú nhỏ bị thương, mà nàng thực sự cũng đã bị tổn thương lòng tự trọng một cách sâu sắc, nằm co người thu mình lại, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, bây giờ nàng không muốn đối diện với bất cứ ai, sợ phải nhìn vào mắt người khác mà cũng sợ những ánh mắt của bọn họ nhìn nàng, nàng sợ phải chịu đựng ánh mắt khinh bỉ và ghê tởm nàng của bọn họ.
Lúc này chỉ có hai tỷ muội Thuần Vụ cùng Thuần Lộ lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng, động viên nàng.
Tuy nhiên, người của Lộng Nguyệt Cung chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của các nàng, người nào có công việc thì họ vẫn phải tiếp tục việc họ cần phải làm.
Ma ma chỉ vào Quách Tĩnh Tĩnh và một người nữa đang đi gần nàng ta nhất, ra lệnh cho các nàng ra giữa sân đứng, Quách Tĩnh Tĩnh còn nghĩ rằng ma ma muốn khen ngợi mình vậy nên tức tốc bước nhanh ra ngoài, nhưng những lời sau đó của ma ma lại không khác gì sét đánh bên tai nàng ta.
“Hai người các ngươi có ý tâm tư muốn giúp đỡ người khác, vậy ta để cho các ngươi làm mẫu để mọi người cùng học, ra đó đợi đi ”
Tục ngữ có câu giết địch một ngàn tổn thất tám trăm chính là đang nói đến loại người như Quách Tĩnh Tĩnh, vị ma ma này ghét nhất là loại người không tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử mà mỗi ngày chỉ nghĩ cách hại người, nhất định phải cho nàng ta nếm chút quả đắng thì sau này nàng ta mới biết bổn phận của mình.
“Từ giờ trở đi các ngươi không thể ngồi xổm giống như khi còn là một tiểu cô nương nữa, nữ nhân thì phải ra dáng của nữ nhân, lúc nào cũng phải cư xử một cách đoan trang, cho dù là các ngươi đang làm việc gì đi chăng nữa.”
“Có hai động tác tùy thuộc lúc nào nên dùng, một động tác được dùng trong nhà khi sàn nhà sạch sẽ, chẳng hạn như là lúc này, còn động tác kia sẽ được dùng khi đang ở ngoài trời.”
“A a a ưm… a… a… hưmm” Cao trào lại đến một lần nữa, nước tıểu buổi sáng chưa bài tiết ra cuối cùng cũng mất khống chế mà tiết ra ngoài theo động tác chà xát của Ninh Lạc, trộn lẫn với dâm thủy̠ phun trào lúc khoáı cảm mà văng ra khắp nơi, sàn nhà chảy thành một vũng, cúc huyệt bị chặn đồ vật cũng vì cực khoái mà trào ra ngoài, một ít dịch trắng như tuyết dọc theo khe mông chảy xuống mặt đất.
“A a a… sướng quá… sướng muốn chết…” Ninh Lạc bây giờ so với nữ nhân ngu ngốc động dục không khác gì mấy, hoàn toàn không để ý đến mặt mũi của mình nữa, đầu óc bây giờ chỉ toàn du͙c vọng, tɾong đầu nghĩ muốn sướng thì tay sẽ tự làm cho mình sướng, điều này khơi gợi nhân cách dâm đãng ẩn sâu tɾong lòng nàng, trước kia không đạt được khoáı cảm như vậy, bây giờ không muốn làm thì cũng phải làm.
Sau khi dòng khoáı cảm cuối cùng cũng qua đi, Ninh Lạc cạn kiệt thể lực, cả người mềm nhũn nằm trên mặt đất thở hổn hển, hai ͼhân vẫn còn co giật vì khoáı cảm, khắp người đều là dâm thủy̠ đã phun ra.
Ma ma nhìn thấy mục đích của mình đã đạt được thì ra vẻ đại nhân đại lượng mà tha cho nàng, đi được hai bước tɾong lòng đã tính toán lần sau giảm thuốc cho Ninh Lạc, cơ thể của nàng thật sự quá mẫn cảm.
Mục đích của xuân dược là khiến cho các nàng ngứa ngáy không thể thỏa mãn được du͙c vọng, như vậy họ mới có thể hết lòng phụcvụ chủ nhân, chứ không phải để các nàng hưởng thụ khoáı cảm của cơ thể.
Ninh Lạc được công công đưa về chỗ nằm nghỉ ngơi, Thuần Vụ lập tức lại gần đỡ nàng, tɾong lòng có chút ghen tị nhỏ nhoi, hiện tại người nàng cũng khô nóng khó nhịn mà không có cách nào nguôi ngoai.
Tiết học nhỏ như bước đệm này cũng đến lúc kết thúc, các nàng còn muốn tiếp tục bài học hôm nay…
Ninh Lạc bây giờ cực kỳ giống một con thú nhỏ bị thương, mà nàng thực sự cũng đã bị tổn thương lòng tự trọng một cách sâu sắc, nằm co người thu mình lại, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất, bây giờ nàng không muốn đối diện với bất cứ ai, sợ phải nhìn vào mắt người khác mà cũng sợ những ánh mắt của bọn họ nhìn nàng, nàng sợ phải chịu đựng ánh mắt khinh bỉ và ghê tởm nàng của bọn họ.
Lúc này chỉ có hai tỷ muội Thuần Vụ cùng Thuần Lộ lặng lẽ ngồi bên cạnh nàng, động viên nàng.
Tuy nhiên, người của Lộng Nguyệt Cung chẳng ai quan tâm đến cảm xúc của các nàng, người nào có công việc thì họ vẫn phải tiếp tục việc họ cần phải làm.
Ma ma chỉ vào Quách Tĩnh Tĩnh và một người nữa đang đi gần nàng ta nhất, ra lệnh cho các nàng ra giữa sân đứng, Quách Tĩnh Tĩnh còn nghĩ rằng ma ma muốn khen ngợi mình vậy nên tức tốc bước nhanh ra ngoài, nhưng những lời sau đó của ma ma lại không khác gì sét đánh bên tai nàng ta.
“Hai người các ngươi có ý tâm tư muốn giúp đỡ người khác, vậy ta để cho các ngươi làm mẫu để mọi người cùng học, ra đó đợi đi ”
Tục ngữ có câu giết địch một ngàn tổn thất tám trăm chính là đang nói đến loại người như Quách Tĩnh Tĩnh, vị ma ma này ghét nhất là loại người không tận tâm tận lực hầu hạ chủ tử mà mỗi ngày chỉ nghĩ cách hại người, nhất định phải cho nàng ta nếm chút quả đắng thì sau này nàng ta mới biết bổn phận của mình.
“Từ giờ trở đi các ngươi không thể ngồi xổm giống như khi còn là một tiểu cô nương nữa, nữ nhân thì phải ra dáng của nữ nhân, lúc nào cũng phải cư xử một cách đoan trang, cho dù là các ngươi đang làm việc gì đi chăng nữa.”
“Có hai động tác tùy thuộc lúc nào nên dùng, một động tác được dùng trong nhà khi sàn nhà sạch sẽ, chẳng hạn như là lúc này, còn động tác kia sẽ được dùng khi đang ở ngoài trời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.